Nhất là khi bà phát hiện con trai đặc biệt để ý đến một cô gái không rõ lai lịch thì đại hội hứa hôn liền cử hành trước thời hạn.
Bộ Thuấn Nghiêu làm sao lại không hiểu ý định của mẹ mình, mẹ con bọn họ giống nhau ở điểm làm người ta kinh ngạc. . . . . . chuyện đã quyết định nhất định phải làm được, căn bản không để cho người ngoài quấy rối, mẹ con liên tâm như thế, cũng không biết là vui hay là buồn.
“Mẹ, cần gì mẹ phải vội vã tìm con dâu, không phải là còn có Bối Nhi sao?”
Lời của con trai làm cho Kỷ Như Băng có chút kinh ngạc: “Bối Nhi. . . . . . mẹ lại không biết là con nguyện ý cưới cô ta, nhưng con trai à. . . . . . mẹ tin rằng, hiện tại cô ta không thích hợp với con.”
Bộ Thuấn Nghiêu không đồng ý mà cười lạnh, lúc nào thì cô ta thích hợp với anh, từ đầu tới đuôi không phải đều là do mẹ một lòng tình nguyện nhận định sao?
Không muốn dây dưa với cái đề tài này nữa, ánh mắt Bộ Thuấn Nghiêu lướt qua lần lượt hướng về phía cô gái ném tới đôi mắt quyến rũ: “Mẹ, con đáp ứng với mẹ tham gia buổi tiệc nhàm chán này, mẹ cũng phải đáp ứng với con, để cho con tự mình lựa chọn.”
“Vậy cũng phải được sự đồng ý cuối cùng của cha con. . . . . .” Kỷ Như Băng trầm ngâm chốc lát, thái độ sảng khoái này của con trai đột nhiên làm cho bà sanh nghi, vì vậy uyển chuyển đem quyền chủ động nắm ở trong tay.
Bộ Thuấn Nghiêu lơ đễnh mà nhếch môi cười một tiếng, vẻ mặt tự đắc nắm chắc phần thắng, đi vài bước đến một hướng khác, tà tà vươn ra ngón tay: “Được, con muốn cô ấy!”
An Khả Ni rốt cục ở bên cạnh dãy bàn tiệc đứng tìm được góc không làm người khác chú ý, an tâm lấp cái bụng của cô.
Mới vừa rồi chỉ lo chọn y phục trang điểm, bây giờ nhìn thấy thức ăn thịnh soạn như vậy, cô mới cảm thấy dạ dày kêu gọi.
Ăn thì ăn, dù sao cũng miễn phí!
Mỗi món nhìn qua đều ăn rất ngon, cuối cùng muốn chú ý chút hình tượng, nên cô suy tư thật lâu, chọn miếng bánh cake chocolate mê người, bưng đến một góc ăn.
Thật ra thì những món tôm cua kia mới chính là món cô thích nhất, nhưng cũng không thể không coi ai ra gì mà cắn ăn, đành phải tiếc hận mà bỏ qua.
Khi cô đang ăn vui vẻ thì Bộ Thuấn Nghiêu hiện ra giống như âm hồn, mang theo những đôi mắt nhìn chằm chằm.
“Khả Nhi, thì ra em ở đây!” Anh cưng chìu mà rút khăn giấy ra, lau chocolate ở khóe miệng thay cô, không để ý phản đối mãnh liệt ở trong mắt cô, cướp đi bánh cake còn lại trong tay cô, thân mật mà kéo cô, dẫn cô tới trước mặt người khác.
“Mẹ, đây chính là cô gái con chọn trúng, con muốn cưới cô ấy.”
Một hòn đá làm giật mình ngàn tầng sóng, lời này vừa nói ra, khiến toàn hội trường xôn xao, sắc mặt người nào đó liền tái xanh ngay tại chỗ này.
“Cái gì?” An Khả Ni là giật mình nhất, cô chỉ là người xem náo nhiệt, phần diễn đóng vai phụ cũng không có, sao lại đột nhiên biến thành vai chính?
Bộ Thuấn Nghiêu quả nhiên là tên biến thái! Chỉ sợ cô xấu xí không đủ, còn muốn ở trước con mắt nhìn trừng trừng của mọi người hạ thêm chút nguyên liệu.
Cô tức giận đến mức nói cũng không nói ra được, không để ý hình tượng mà đẩy anh ta ra, mãnh mẽ lui mấy bước, lui đến chỗ anh ta với không tới.
Bộ Thuấn Nghiêu lại khí định thần nhàn tiến lên từng bước, bình tĩnh nhìn cô, trong mắt tràn ngập thâm tình chân thành, “Gả cho anh, Khả Nhi. . . . . .”
Khả Nhi. . . . . .
An Khả Ni buồn nôn đến độ cả người nổi da gà, một tiếng thét cộng thêm tập thể ánh mắt tựa như “Tiểu Lý Phi Đao”, cô rõ ràng và quả quyết mà trả lời: “Không thể!”
Giống như là dự kiến cô sẽ trả lời như vậy, Bộ Thuấn Nghiêu bình tĩnh duy trì đắc chí vừa lòng, liếc mắt Kỷ Như Băng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, khóe môi nhếch lên và cười: “Khả Nhi, anh biết em sẽ lại cự tuyệt anh một lần nữa, không cần vội, anh sẽ tiếp tục cầu hôn với em, cho đến khi em đáp ứng mới thôi. . . . . .”
Nôn. . . . . .
An Khả Ni trong bụng cuồn cuộn một trận, sớm biết anh ta biến thái, không nghĩ tới lại vô liêm sỉ đến mức độ như vậy.
Công lực tuyệt hảo kia, không phải là một sớm một chiều luyện ra được, quả thật đã đạt đến đỉnh cao, không biết nói qua bao nhiêu lần với phụ nữ mới có thể đạt tới loại cảnh giới kiệt xuất này.
Cô suy nghĩ đến ngẩn người và chỉ có thể cam bái hạ phong.
Rất hài lòng với khiếp sợ của cô, Bộ Thuấn Nghiêu quay đầu, hướng về phía Kỷ Như Băng cũng đang sững sờ và nhàn nhạt giải thích: “Mẹ, cô bé này chính là da mặt mỏng, cô ấy sẽ đáp ứng, bởi vì. . . . . .”
Câu nói phía sau không ai nghe được, bởi vì Bộ Thuấn Nghiêu để sát vào bên tai Kỷ Như Băng và lặng lẽ nói, nhưng mà sau đó từ người đột nhiên trợn to hai mắt cùng với biểu tình khó tin trên mặt để suy đoán, nhất định là cái bí mật kia kinh thiên động địa.
Một cuộc đại hội chọn hôn oanh oanh liệt liệt, dường như lấy hình thức khôi hài kết thúc qua loa, bên tai Bộ đại thiếu lại thanh tĩnh, nhưng lại mang đến cho An Khả Ni phiền toái không nhỏ, dĩ nhiên đây là chuyện sau này.
“Rốt cuộc anh lén nói bậy với bác gái cái gì thế?” Trên đường về nhà, An Khả Ni càng nghĩ càng khả nghi, hết lần này tới lần khác vẻ mặt bí hiểm của Bộ đại thiếu cũng học chiêu tổn hại của anh chàng tài xế tàn khốc, trực tiếp đem lời của cô vào tai này ra tai kia.
“Trở về nói cho em biết!” Đây là điều kiện anh kiên trì đưa cô về nhà, quỷ thần xui khiến, cô lại ngầm cho phép.
“Em ở nơi này?” Bước vào tầng trên cùng chưa đủ bốn mươi thước vuông của An Khả Ni, Bộ đại thiếu tôn quý giống như con chó săn nhìn chung quanh.
Gian phòng không lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, An Khả Ni không biết anh ta hứng thú ở chỗ nào.
“Nói mau, rốt cuộc nói cái gì?”
Nhìn Bộ Thuấn Nghiêu rốt cục hài lòng mà ngồi lên trên giường nhỏ của cô, cô do dự một chút, kéo một cái ghế duy nhất ở trong phòng, ngồi đối diện với anh ta.
“Gian phòng so với tưởng tượng vẫn còn lộn xộn.” Bộ đại thiếu đùa bỡn quần áo xốc xếch trên giường, nhìn chung quanh mà nói.
Ai nha!
An Khả Ni nhớ tới, mới vừa rồi vội vàng chọn trang phục, sau đó cũng không còn thời gian thu dọn lại, nếu như bị anh ta khám phá mình để ý cuộc hẹn với anh ta như vậy . . . . . .
“Nói mau!” Cô hổn hển mà gầm lên, sắc mặt rõ ràng ửng hồng.
Cân nhắc liếc cô một cái, môi mỏng của Bộ Thuấn Nghiêu nhếch lên một nụ cười như có như không, thóang qua, rồi khôi phục lại vẻ xinh đẹp tàn khốc: “Em đoán xem?”
Đoán cái đầu anh đó, An Khả Ni gần như muốn nói tục rồi.
Nhịn xuống!
“Tôi nói cho mẹ tôi biết, em có con của tôi. . . . . .” Bộ Thuấn Nghiêu trả lời bâng quơ khiến cho phẫn nộ của cô đạt tới cực hạn.
“Nói bậy! Tôi nào có!” Cô bỗng nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, trên mặt tràn ngập tức giận không kềm được.
“Thật không có?”
“Dĩ nhiên, tôi cũng không có cùng với anh. . . . . .” Ý thức được nội dung xấu hổ ở phía sau, cô vẫn còn đỏ mặt.
Bộ Thuấn Nghiêu chết cũng không thôi mà liếc nhìn cô, đáy mắt có vui vẻ không che dấu được: “Không có như thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT