Khó chịu mà ngồi lên xe, An Khả Ni có ý muốn nói mấy câu với tài xế đại ca, nhưng vẻ mặt anh ta như chiến sĩ xuất trận chỉ im lặng chú ý lái xe, nếu như không phải đã từng nghe anh ta nói qua, An Khả Ni gần như cho rằng ngồi bên cạnh là một người máy.

Cô lại không biết, tài xế làm cho Bộ gia, tích chữ như vàng là quy tắc cơ bản nhất, nếu không thì ai sẽ yên tâm ngồi ở trên xe thảo luận mánh khỏe hại nước hại dân?

Chó thích cắn người sẽ không nói, cô cho anh chàng tàn khốc này một lời chú giải. . . . . . dịch chuyển về hướng cửa xe, làm hết sức để cách xa anh chàng tàn khốc này.

Nhưng mà, khi anh chàng tàn khốc này ga lăng mở cửa xe cho cô, thì An Khả Ni ngây ngẩn cả người, núp ở bên trong buồng xe, chậm chạp không dám nhảy ra.

Cho dù trước đó dự đoán có NN khả năng, nhưng cô cũng không còn ngờ tới là Bộ Thuấn Nghiêu lại hẹn cô tới nơi này gặp mặt.

Trước mặt là một tòa nhà có vách tường vàng rực rỡ, bậc thang thật cao uốn lượn hướng về phía trước, khiến cho mỗi một bậc mà mọi người đi lên giống như cho nó hành lễ.

Đàn ông tây phục thẳng kéo mỹ nữ trang điểm xinh đẹp, bước chân thong dong mà đi tới phía tòa nhà kia, bóng đêm cũng bởi vì lộng lẫy đến mức xinh đẹp này mà người đến nườm nượp.

“An tiểu thư, mời vào!” Thật lâu không thấy An Khả Ni đi lại, tài xế kềm chế tốt cũng không nhịn được mà mở miệng thúc giục.

“Nơi này đang cử hành yến tiệc sao?” An Khả Ni thóang nhớ, đây là một khách sạn thuộc tập đoàn Bộ thị, cũng là nơi mang tính biểu tượng của thành phố Y.

“Ngài đi vào sẽ biết, tổng tài đang chờ ngài ở bên trong đấy!” Tài xế trả lời tránh đi.

Mặc kệ vậy!

Đã tới thì an tâm ở lại, An Khả Ni quả quyết rồi nhảy ra khỏi buồng xe, hôm nay cho dù là đầm rồng hang hổ, cô cũng phải nhắm mắt xông vào một lần.

Nhưng mà. . . . . .

Đi vào phòng tiệc Y hương tấn ảnh, An Khả Ni vẫn theo bản năng liếc mắt nhìn trang phục bình thường trên người mình, so sánh, trang phục đơn giản của cô quả thật không ra gì, ngay cả nhân viên phục vụ bưng khay cũng lộng lẫy hơn cô nhiều, nếu như không có tài xế dẫn đường, thì căn bản là cô không lẫn vào được.

“Nhân viên phục vụ, mang thức uống tới!” Thật là không có mắt vì đã nhận lầm cô là nhân viên phục vụ.

Bình tĩnh che giấu những tạp âm kia, ánh mắt của cô tìm ở trong đám người, rất nhanh phát hiện mục tiêu hôm nay.

Không thể không khen ngợi, Bộ Thuấn Nghiêu luôn có bản lãnh làm người ta chú ý, cho dù ở phòng tiệc rộn ràng, khắp nơi đều là đám chức sắc ăn mặc không tệ lắm, An Khả Ni cảm thấy anh ta đặc biệt chói mắt, giống như ánh mặt trời trên bầu trời, ánh sáng vừa xuất hiện, ai dám tranh giành.

Hôm nay anh ta mặc bộ Tây phục màu trắng, nơ nhỏ cùng màu, tuấn tú xinh đẹp, nhìn ở giữa đám người thật là có bộ dạng mấy phần bạch mã hoàng tử.

Phi!

Chẳng qua là nhờ phúc nhãn hiệu danh tiếng trên người, cho anh ta mặc đồ như một tên ăn mày, cũng không phải là một tên ăn mày sao? Cô lắc đầu, thật nhanh ở trong lòng hủy bỏ lời khen ngợi đột nhiên xuất hiện.

Dường như có cảm ứng tâm linh, Bộ Thuấn Nghiêu cũng nhìn về phía cô, lễ phép mà bỏ dở hàn huyên đi tới phía cô.

“Sao giờ mới đến, chờ em đã lâu. . . . . .” Mặc dù vẻ mặt rất khó chịu, nhưng anh rất tự nhiên đưa tay ra chuẩn bị dắt cô.

An Khả Ni nghiêng mình né tránh, giữ vững khoảng cách an toàn từ nửa bước trở lên mới hung tợn mà nhìn chằm chằm vào anh ta: “Bộ Thuấn Nghiêu, anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?”

“Em cho rằng là gì?”

Nghe anh ta nhàn nhã trả lời, An Khả Ni gần như muốn phẩy tay áo bỏ đi. . . . . . Cái tên biến thái này, mình ăn mặc giống như vương tử, lại để cho cô lấy vẻ mặt Cô bé lọ lem dơ dáy nhất đi vào làm mất mặt xấu hổ.

Chậm đã!

Ví dụ này tuyệt đối không tốt, không phải đến cuối vương tử và Cô bé lọ lem là một đôi sao, bọn họ vĩnh viễn không thể có mối quan hệ.

Với nhận thức này, giọng điệu của cô trở nên lạnh lùng: “Tôig không có hứng thú tham dự yến tiệc gì đó với anh, thứ cho không thể tháp tùng!”

“Chẳng lẽ em không muốn đích thân quan sát cuộc sống của tôi, nhất định phải nghe người khác nói cho em biết mới hài lòng? Trước kia em phỏng vấn như vậy à?” Nghe được câu trả lời giống như khiêu khích của anh ta, cô lại dừng bước lại.

Cô mới sẽ không để cho anh ta xem thường.

Bộ Thuấn Nghiêu rõ ràng không có ý thức được bất mãn của An Khả Ni, anh thích thú mà quan sát cô ấy, làn da cô ấy trắng mịn được trang điểm nhạt gần như trong suốt, hai gò má hồng nhạt, môi hồng răng trắng, khuôn mặt như họa, giống như trái ô mai lúc mới vừa hái xuống từ lá cây còn treo giọt sương, làm cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái.

Về phần trang phục cô ấy canh cánh trong lòng, anh cũng không có quá để ý, dù sao từ lần đầu tiên anh nhìn thấy, thì cô ấy chính là loại trang phục này, là thói quen rồi.

“Tổng tài, phu nhân tìm ngài khắp nơi đấy, bảo ngài mau đến chỗ bà ấy!” Một nhân viên vẹt đám người ra vội vã đi tới, thấp giọng khai báo mấy câu với Bộ Thuấn Nghiêu.

“Biết rồi.” Anh bực mình mà phất tay một cái, không tỏ ý kiến.

“Mau đi đi!” An Khả Ni tức giận tiến lên đẩy anh ta một cái, lại bị anh ta nhìn tựa như con khỉ, cô thật sự không khống chế được mà muốn chạy ra.

Nhìn anh ta không cam lòng rời đi, An Khả Ni thở dài một hơi, không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm nhiều hơn, dù sao ngoại trừ anh ta ra, nơi này cũng không quen biết ai, mặc kệ cô ăn mặc như thế nào, sẽ không có người chú ý .

“Thuấn Nghiêu, con cảm thấy mấy cô gái này thế nào?” Phòng tiệc Y hương tấn ảnh, tùy ý có thể nhìn thấy mỹ nữ dáng người yểu điệu, ăn mặc hợp thời trẻ tuổi, Kỷ Như Băng không ngại phiền toái mà giới thiệu. . . . . .

Thẩm Tinh Tinh, trưởng nữ vua châu báu, 20 tuổi, trông ngọt ngào, tính tình dịu dàng, một sinh viên đại học danh tiếng, thành tích ưu tú, am hiểu nhiều loại nhạc cụ.

Phạm Tiểu Anh, con gái một của trùm Truyền Thông, 23 tuổi, dáng người khỏe đẹp, tính tình rộng rãi, thích các loại vận động, từng nhiều lần đạt được vô địch tranh tài thể dục trong trường.

Vương Thiền Quyên, thiên kim thị trưởng, 21 tuổi, học ở đại học Kinh tế Tài Chính danh tiếng, tri thư đạt lễ (học rộng và biết cư xử đúng lễ nghĩa), tướng mạo cũng xinh đẹp, nghe nói người theo đuổi rất nhiều.

Nghe Kỷ Như Băng lải nhải chào hàng, Bộ Thuấn Nghiêu không nhịn được mà mím chặc môi mỏng, sắc mặt khó chịu đến mức tận cùng: “Mẹ, nếu như mẹ thích, cứ việc nhận các cô gái đó làm con gái, con không có ý kiến.”

Câu trả lời của con trai, làm cho Kỷ Như Băng hơi nhíu mày: “Thuấn Nghiêu, con cũng biết thân thể của cha con, chẳng lẽ con muốn trước khi chết ông ấy không ôm được cháu trai sao?”

Trận đại hội tuyển chọn vợ này, là bà đặc biệt chuẩn bị cho con trai, tất cả các cô gái con nhà danh tiếng có đầy đủ tư cách trong thành phố, đều là khách quý được bà chọn, cho dù biết con trai rất bất mãn, bà cũng muốn dùng hết thủ đoạn, nhanh chóng định ra hôn sự cho con.

Chuyện này vô cùng cấp bách!

Lấy thanh thế địa vị của Bộ gia, con dâu nhất định phải xuất thân trong sạch, môn đăng hộ đối, về phần con trai có thích hay không, đó là hàng thứ yếu, dù sao đàn ông phong lưu không chịu gò bó là rất bình thường, sau khi kết hôn chung sống như thế nào chính là chuyện của hai vợ chồng trẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play