Khi Kiều Thư xách vài túi đồ lớn nhỏ quay về, thì Andy đang nằm đắp mặt
nạ ở ghế salong. Andy mặc một chiếc đầm bầu hoa thoải mái và xinh xắn,
mặt thì đắp thứ gì đó vàng vàng. Kiều Thư bật cười nói:
- Từ khi lấy Jacky, cậu đúng là biết hưởng thụ hơn hẳn.
- Cậu không biết đâu, vì khi mang bầu da xấu lắm, không làm gì thì phải
chăm sóc sắc đẹp chứ. Bột nghệ này là em chồng chuẩn bị cho mình đấy.
Kiều Thư lắc đầu, đặt đồ ăn vào tủ lạnh. Cô lại hỏi:
- Cậu về đây Jacky không tìm cậu hả?
- Anh ấy dám không tìm chắc. Anh ấy biết mình ở đây rồi, nhưng mình không cho anh ấy đến.
- Anh ấy nghe lời như vậy ư?
- Tất nhiên là không, anh ấy có đến, nhưng mình bảo đến cũng được nhưng không được xuất hiện trước mặt mình.
- Cậu đúng là…ghê ghớm như vậy từ bao giờ.
- Hì hì…chắc là từ lúc ở chung với cô em chồng nhõng nhẽo kia. Được truyền cho chút bí kíp.
- Cô bé tên là gì?
- Thiên Kim. Tên đã thấy tiểu thư rồi phải không?
- Ừ…thế Minh Hải ở đây mà Thiên Kim không sang à?
- Hì hì…mình về đây là con bé có lý do để sang rồi đấy.
- Thì ra là thế.o_o
- Ngày mai mình cũng tham gia từ thiện ở Tùng- Hải, cậu đi chứ?
- Phải đi chứ, mình đi cùng Trần Tú. Cậu đi với Jacky hả?
- Ừm…chứ chẳng lẽ lại không?
Kiều Thư bật cười khi nghe thấy giọng điệu bất mãn nhưng pha chút nhõng nhẽo của Andy…cô nàng này, từ khi nào lại có những biểu hiện như vậy không
biết!!!
Rất nhanh đã đến lúc tham gia buổi tiệc. Jacky lái xe đến
đón Andy, rồi cùng cô ấy đi chọn đồ và trang điểm. Nhìn hai người một
màn nhõng nhẽo hạnh phúc…áy náy trong lòng Kiều Thư cũng giảm đi rất
nhiều. Dù sao, Andy cũng tìm được người thật sự yêu cô ấy, giờ cũng
không gặp thăng trầm gì nữa, như vậy là cô yên tâm rồi.
Kiều Thư
cũng đi vào chuẩn bị, khoảng 1 tiếng nữa Trần Tú sẽ đến đón cô. Cần
nhanh một chút, nếu không lại để anh phải đợi lâu. Khi chuông cửa vang
lên, cũng là lúc Kiều Thư hoàn thành bước cuối cùng, cô nhanh chóng ra
mở cửa thì thấy Trần Tú một thân âu thục xám thẳng tắp, ưu tú và mạnh mẽ đứng trước mặt. Cô nhẹ mỉm cười cũng khiến lòng anh xao xuyến… Hai
người cùng nhau đi tới bữa tiệc. Kiều Thư đi một vòng xem xét lại mọi
thứ. Không có gì vướng mắc cô mới trở lại trung tâm buổi tiệc.
Hôm
nay Kiều Thư mặc một chiếc đầm trắng mềm mại cúp ngực dài tới gót chân,
cô đi đôi guốc cao nhỏ xinh phù hợp, tóc dài gọn gàng vấn lên phía sau
cố định bằng một chiếc cặp hình chiếc lá đẹp mắt, chỉ có vài sợi vô tình rơi trên khuôn mặt thanh tú mịn màng, được trang điểm nhẹ nhàng, không
cầu kì nhưng lại rất tinh tế. Trên người cô không dùng trang sức gì đặc
biệt, chỉ có hàng đá quý trắng lấp lánh ở viền váy trước ngực, nhưng lại vô tình khiến cô thuần khiết, đơn sơ như một đóa hoa bách hợp cao quý
đang tự nhiên nở rộ giữa không gian sang trọng. Đôi môi như cánh anh đào mang theo nụ cười dịu dàng khiến cho người đối diện luôn cảm nhận được
không khí thoải mái, trong lành và dễ chịu. Thật khó có ai đó chỉ mặc
trên người một chiếc váy trắng đơn giản, mà lại có thể toát ra được khí
chất mị hoặc, kiêu hãnh đến như vậy. Vì thế chẳng khó khăn gì để Kiều
Thư bỗng trở thành tâm điểm, hấp dẫn ánh mắt của bao người.
Một cô
gái phong thái tự tin đến thản nhiên, lại mang chút gì thần bí qua ánh
mắt đen nháy trong sáng, tưởng chừng như đây là một bông hoa đơn giản
xinh đẹp, ngọt ngào, nhưng thực chất lại là loài bách hợp tuy chân thành hòa hợp, cũng không thiếu đi sang trọng quý phái, khó có thể đến gần mà tiếp cận. Dù vậy, chỉ cần ở xa mà ngắm nhìn, lòng người ta cũng cảm
thấy nhẹ nhàng nhưng đầy hứng khởi và ngập tràn sức sống.
Trần Tú
mang đến cho cô một ly rượu đỏ, Kiều Thư hơi nghiêng đầu cười mà nhận
lấy. Khi hai người đang đứng cùng nhau gần cửa sổ, thì Jacky và Andy
tiến lại gần. Đây đúng là đôi kim đồng ngọc nữ, khiến người ta khó có
thể rời mắt đươc. Khí chất mạnh mẽ lại mang hơi thở lạnh lùng tỏa ra từ
một thân âu phục đen tuyền cao lớn của Jacky, hòa quyện cùng sự mềm mại, êm ả từ Andy. Cô ấy chọn một chiếc đầm dạ hội mầu đen huyền bí, ôm lấy ở phần dưới ngực, rồi nhẹ nhàng rủ dài xuống tận chân, khéo léo che đi
phần bụng đã nhô ra của mình. Nhìn Andy yêu kiều khoác tay Jacky đi tới, Kiều Thư chỉ khẽ mỉm cười. Cô nhận thấy nét mặt điển trai của Jacky
chẳng mấy hảo cảm khi nhìn vào Trần Tú cũng không kém cạnh đang đứng bên cô. Khó trách được Jacky, vì anh và Minh Tùng là bạn thân của nhau, lại nhìn thấy cô vui vẻ ở bên Trần Tú như vậy, sao mà thoải mái như thường
được…mới chỉ vô tình nghĩ đến, nhưng Kiều Thư đã thoáng xao động trong
tâm trạng vốn phẳng lặng của mình… Haizzzz Minh Tùng….
Andy khẽ kéo
nhẹ tay Jacky, anh nở một nụ cười lãnh đạm bắt tay với Trần Tú, cũng cẩn thận đánh giá con người này. Đây quả thật là một người đàn ông rất ưu
tú, ở Trần Tú có một phong thái điềm đạm, đúng mực, lại mạnh mẽ, nam
tính…cũng rất biết giới hạn, khiến người đối diện nhanh chóng có cảm
tình. Kiều Thư và Andy tách ra một chỗ đứng nói chuyện. Còn lại Jacky và Trần Tú ở lại với ly rượu trên tay. Trần Tú lên tiếng trước:
- Anh rất khó chịu với tôi?
- Chỉ một chút, anh không cần tính đếm.
Trần Tú nhàn nhạt cười, định nói thêm một câu gì đó nhưng lại thôi, Jacky
vẫn nhìn thẳng phía sân khấu đang có dàn nhạc hòa tấu nói:
- Anh nên biết, tình yêu duy nhất chỉ có thể dành cho một người. Nhưng có lẽ, người đó chưa hẳn là anh.
Trần Tú cũng không nhìn lại Jacky, anh vẫn duy trì nụ cười thường trực, khẳng khái nói:
- Nếu tôi không nhầm, đoạn thời gian anh theo đuổi vợ mình cũng rất lâu.
Tình cảm của tôi cũng vậy. Tình yêu không phân biệt điều gì, anh không
thể vì Minh Tùng là bạn anh mà coi trọng tình cảm của anh ấy và coi
thường tình cảm của tôi được.
- Tôi không coi trọng tình cảm của
Minh Tùng, cũng không coi thường tình cảm của anh. Chỉ có điều tôi nhìn
thấy sự hi sinh của Minh Tùng mà thôi.
- Anh ở bên Minh Tùng đương
nhiên nhìn thấy sự hi sinh đó, nhưng anh cũng không thể cho rằng tôi
không hề hi sinh. Tôi ở phía sau Kiều Thư đã mười mấy năm, anh có biết
điều đó hay không? Tôi giành cho cô ấy tình cảm như thế nào, anh có thể
cảm nhận được không? Minh Tùng được nhiều người giúp đỡ và ủng hộ, đó là may mắn của anh ấy, tôi không có may mắn như vậy, nhưng tôi cũng không
muốn bỏ cuộc và không thể bỏ cuộc. Dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi, tôi
cũng luôn cố gắng nắm lấy. Tôi bên cạnh cô ấy cũng rất đoàng hoàng,
quang minh chính đại, không làm điều gì hổ thẹn, vậy tại sao lại không
thể. Nếu là anh liệu anh có bỏ qua người mà anh yêu hay không?
Nói
rồi Trần Tú rất lịch sự cười nhẹ, gật đầu rồi sải bước đến bên cạnh Kiều Thư, để lại Jacky đăm chiêu ở phía sau… Đúng vậy, nếu là anh, chẳng lẽ
anh có thể buông tay hay sao??? Người đàn ông này…có thể khiến anh không đủ lời lẽ mà trả lời…Minh Tùng, chỉ có cách là cố gắng thôi. Nghĩ lại
Trần Tú và anh thật giống nhau, luôn dùng thời gian của mình để đi theo
người mình yêu, chỉ khác nhau ở chỗ, ông trời không bạc đãi anh, còn
Trần Tú…có lẽ đúng như Trần Tú nói…anh ta không phải người may mắn, khi
trái tim người con gái kia…thật sự không ở trên người anh ta.
Trong
góc phòng tiệc, Minh Tùng và Minh Hải đang đứng cạnh nhau. Minh Tùng với mái tóc vàng kim tự nhiên tay cầm ly rượu đỏ hơi lắc lắc, mắt vẫn nhìn
về phía Kiều Thư lên tiếng:
- Giúp anh giải quyết một người.
- Thanh Vân?
- Em đã biết?
- Em biết từ lúc cô ta tìm tới nhà Kiều Thư.
- Vậy vì sao không ra tay?
- Tại sao phải ra tay? Minh Tùng, anh nên hiểu, đó là chuyện Kiều Thư cần biết, không sớm thì muộn cô ấy cũng phải biết. Anh không có quyền che
giấu sự thật đó, cuộc đời của cô ấy, cô ấy phải đối diện và làm chủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT