- Phải, nhưng anh cứ gọi là Andy cho tiện, cô ấy đang có bầu, nhanh đói,
nhìn thấy anh tiếp tế lương thực, chắc đang mừng lắm đấy.
- Cô ấy kết hôn rồi sao?
- Uhm…cũng cả năm rồi ấy chứ. Anh ngồi đi.
- Em đói không? Chắc chưa ăn gì hả?
- Hay là vào ăn cùng đi, em cũng hơi đói.
Trần Tú khẽ gật đầu, anh không phải không nhận ra đôi mắt Kiều Thư có vẻ mệt mỏi hơn thường ngày, thân hình cô cũng có vẻ yếu ớt hơn, như thể cô vừa trải qua chuyện gì đó mà anh chưa biết. Trần Tú một thân âu phục đen
cao lớn đi cùng Kiều Thư vào phòng ăn. Vừa ăn Kiều Thư vừa hỏi:
- Anh từ công ty tới thẳng đây à?
- Ừ…mua ít đồ ăn rồi anh qua đây luôn.
- Ăn xong Andy giúp mình dọn dẹp nhé. Mình ra ngoài với Trần Tú một chút.
Andy vẫn không tập trung lắm, chỉ gật gật đầu trả lời:
- Ừ…khi về nhớ mua thêm đồ ăn nhé. Mẹ con mình đói.
Kiều Thư vừa cười vừa lắc đầu, chưa ăn xong đã lại lo ăn tiếp rồi, đã bao giờ cô nghĩ Andy lại có lúc như thế này cơ chứ.
Trần Tú và Kiều Thư nhanh chóng xong xuôi, cùng nhau đi bộ xuống khuôn viên
phía dưới, ngồi lại ở một ghế đá. Kiều Thư tựa người vào thành ghế, nhìn lên sắc trời đã xế chiều, mặt trời cũng chỉ còn lại những tia nắng yếu
ớt. Trần Tú nhíu mày hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
- ……Em là em gái của Thái Khang…nhưng lại không phải con gái của ông Thái Hòa.
Gương mặt nam tính rắn rỏi của Trần Tú xẹt qua một tia ngạc nhiên, rồi nhìn
lại Kiều Thư đang bình thản bên cạnh mình mà cố gắng trấn tĩnh. Anh muốn ngay lập tức ôm lấy cô vào vòng tay mình nhưng cánh tay anh dừng lại ở
không trung thật lâu khi nghe thấy cô tiếp tục:
- Minh Tùng khi ấy vì không muốn em biết sự thật này nên bị cô gái kia uy hiếp, phải làm tổn thương em bằng cách khác.
Trần Tú chẳng biết làm gì ngoài im lặng nghe Kiều Thư nói.
- Trên đường ra sân bay gặp em, Minh Tùng gặp tai nạn, trải qua ranh giới sống chết, sau đó phải mất cả năm làm phục hồi chức năng. Em cũng mới
biết chuyện này. Hôm nay em đã ngồi đọc nhật ký của mẹ, viết từ khi em
còn chưa thành hình hài gì, cho đến ngày mẹ rời xa em, em đã biết nhiều
chuyện, hiểu nhiều điều… Vì sao bố em luôn không coi trọng em, vì sao
luôn ra ngoài vui vẻ không để tâm đến mẹ, vì sao Thái Khang lại lo lắng
khi em buột miệng hỏi liệu chúng ta có phải là anh em ruột hay không…
Kiều Thư cười nhạt một cái rồi lại nói:
- Hóa ra mọi người đều biết, chỉ có em sống 28 năm mà chẳng biết bất cứ
việc gì… Lại nói đến, khi em gặp chuyện gì, đều thấy Minh Tùng góp mặt.
Anh thấy em có đáng thương hay không?
- Kiều Thư….
Trần Tú đau
lòng nhìn vẻ mặt không tỏ ra điều gì của Kiều Thư, một người như cô, lại hỏi anh thấy cô đáng thương hay không, đủ biết cô thất vọng đến mức
nào… Trần Tú thở dài nói:
- Anh chưa từng nghĩ đến nhiều chuyện như
vậy, anh không nghĩ bác gái sẽ ra đi sớm như vậy, anh cũng không nghĩ
đến tình huống nực cười này…em và Thái Khang lại là anh em cùng mẹ khác
cha… Anh cũng càng không tưởng tượng nổi mỗi lần em gặp những chuyện ấy, anh đều không hề biết, không hề có mặt… Và hiện tại anh cũng không biết nói sao. Nói gì đây? Khi anh biết mọi lời nói giờ phút này đều không ý
nghĩa gì cả. Anh chỉ có thể nhìn em như thế này, không hơn không kém.
Muốn ôm em vào, che chở cho em, thì lại cảm thấy mình không đủ sức
lực…cảm giác bất lực này cũng chỉ có em mới mang lại cho anh mà thôi.
Phải chăng vì vậy mà anh không thể ngừng yêu em?
- Ngày mai em phải tham gia buổi từ thiện ở Tùng_Hải, anh đi cùng em nhé… Có anh, em thấy mình dũng cảm hơn.
Kiều Thư vẫn nhìn lên nền trời đã nhuốm sắc mầu u ám chầm chậm nói. Cô nghe loáng thoáng bên tai tiếng ừ rất nhẹ của Trần Tú….
Trần Tú cái tên này chắc chắn sẽ là nút thắt mãi mãi trong lòng mà cô không
thể gỡ ra được. Nói không yêu anh thì không hẳn, mà nói yêu anh thì cũng chưa đạt, nhưng đau lòng và cảm động vì anh thì hoàn toàn có, thậm chí
là rất nhiều, đi một vòng quá lớn nhưng rồi cũng chưa đến được đâu, chỉ
có anh…thật quá vất vả để chịu đựng…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT