Bên hông Izou là thanh trực kiếm Tadayoshi dài hai thước sáu thốn[7] do thợ ở Hizen rèn. Bao kiếm đỏ, cán kiếm quấn chỉ xanh, đốc kiếm thép mỏng
theo đúng kiểu vùng Tosa. Izou vẫn khoe rằng mình nhận thanh kiếm này từ Sakamoto Ryouma, nhưng thực ra khi Ryouma trốn khỏi Tosa chỉ mang theo
thanh kiếm Mutsu no Kami Yoshiyuki từ nhà chị mà thôi, nên hẳn là Izou
đã cướp nó từ một nạn nhân của hắn rồi thay đổi hình dạng chút ít.
[7] Một thước bằng mười thốn, khoảng 0,3 m.
Khi đến Kusatsu[8] thì mặt trời đã đứng bóng.
[8] Khu phía nam tỉnh Shiga ngày nay.
- Đến Ishiba còn khoảng bao lâu?
- Chừng hơn ba dặm.
Bọn phu vác kiệu ở lữ điếm đáp. Bỗng Izou nhìn thấy một người ra dáng là Hatamoto từ Edo đến, dẫn theo chừng mười tên tả hữu ở rặng mơ bên
đường.
- Ta chém chết, ta chém chết, ta chém chết!
Izou thét rồi phóng ra như bay. Đối phương hoảng sợ mà dạt cả ra hai
bên tả hữu. Một đằng là thân phận cao quý ngàn hộc, một đằng chỉ là một
tên lính trơn của một phiên quê mùa tận phương nam, nhưng hẳn là vị
Hatamoto kia đã hoảng hồn vì vẻ mặt đằng đằng sát khí của Izou. Hắn
chẳng e ngại gì, mà trên đời này ngoài Takechi ra thì hắn còn sợ gì nữa. Nếu chém chết thì vị Hatamoto kia cũng chỉ là một cái xác thối mà thôi. Lúc này Izou đã đạt đến cái xã hội quan như vậy. Nếu Izou không phải là cuồng tử thì cũng là quái thai được sinh ra trong thời đại này.
Trong lúc đó thì nhóm thích khách của ba phiên đã tề tựu tại một nông gia trước khu lữ điếm Ishibe, đợi trời tối thì nhất tề xông vào tập
kích. Vì phải đánh vào cả bốn căn nhà trọ đồng thời nên cả bọn chia làm
bốn nhóm, từng người từng người bịt mặt đội khăn, trên trán quấn vải
trắng làm hiệu. Thành ra không còn ai nhận ra ai nữa.
Mặt trời vừa lặn cả bọn lập tức xông vào khu lữ điếm.
Lúc bấy giờ Izou hãy còn đương chạy ngoài đường Iga, qua mấy con núi. Đường càng lúc càng hẹp, hắn thở dốc từng hơi như đứt đoạn. Nhìn thấy
ánh lửa của khu Ishibe, hắn mừng húm.
Phía gần cổng khu Ishibe là nhà trọ Tachibanaya. Có tiếng gươm giáo
va nhau. Hắn lồng lộn xông vào, phi thẳng lên tầng trên, nhảy một bước
hai bậc thang ra ngoài hành lang của tầng hai. Cửa lùa đổ ngả nghiêng.
Mấy người đồng chí của hắn đang đọ kiếm với Watanabe Kinsaburou và ba
tên tả hữu. Izou xông vào nhưng vì hắn không ăn mặc như quy ước, nên
trong số thích khách có kẻ lầm tưởng hắn là địch nên tuốt gươm xông vào. Izou hoảng hốt chận ngang cán kiếm thủ miếng, thét lớn:
- Nhầm rồi, ta là Okada Izou người Tosa!
Trong số thích khách có nhiều kẻ biết tiếng hắn nên chỉ trong phút
chốc cả bọn hiểu ra, nhưng kẻ mang thân đi ám sát mà lại xưng danh như
thế kia, lại còn lôi cả tên phiên ra nữa thì còn gì ngu xuẩn bằng. Chẳng phải vì muốn giữ bí mật mà cả bọn phải bịt mặt lẳng lặng mà chiến đấu
sao? Khi Izou xưng danh thì cả chủ nhà trọ lẫn bọn con hầu đều đã nghe
thấy hết cả. Thực chẳng ra làm sao.
Watanabe là kẻ dữ tợn, kiếm thuật cũng không vừa nên đẩy lùi cả bọn
thích khách. Izou ngứa mắt bảo "Tránh ra", rồi đẩy bọn đồng chí sang một bên và dở món nghề loạn đả ở nơi chật hẹp mà mình tự công phu được thời niên thiếu. Hắn xông lên húc thẳng vào người Watanabe rồi lập tức ngã
lăn ra đất, vừa ngã ra vừa tuốt kiếm, trong sát na đã chém thân hình
Watanabe đứt làm đôi. Máu phun có vòi.
Lúc bấy giờ thì bọn Mori, Ogawahara cũng lần lượt bị hạ tại nhà trọ
của mình. Chỉ có mình Ueda Suke Nojo đêm đó không ở nhà trọ của mình mà
đến Saegiya bàn chuyện với Mori thì bị chém một đao ngã quay ra. Nhưng
bọn thích khách tưởng là tên gia lại của Mori nên không lấy mạng mà vội
bỏ đi. Mấy giờ sau thì Ueda tắt thở.
Nhóm thích khách rút lui ngay đêm đó, mang đầu của ba cảnh sát
Watanabe, Mori và Ogawahara chạy như bay về phơi trên đài tử hình ở cửa
Awata.
Izou trở về dinh thự Tosa ở kinh đô. Chẳng bao lâu đã hết năm, đến
mùa xuân năm Bunkyu thứ ba. Lúc này Izou đuợc phép đến diện kiến Takechi ở quán Tantora. Chẳng hiểu vì sao mà trước đó Takechi luôn tỏ ra xa
lánh mà không cho gặp mặt.
- Izou, ngươi đã tham gia vào vụ ở Ishibe phải không?
Takechi nói, vẻ khó chịu.
- Thiên hạ đang bàn tán về vụ Ishibe, hình như là có Okada Izou người phiên Tosa tham gia vào nữa. Khi thi hành Thiên tru thì cho dù có phải
cắt lưỡi cũng không được khai tên chủ nhân ra. Thế mà ngươi đã dõng dạc
lôi cả tên phiên ra, cái đầu của ngươi nghĩ gì vậy? Ngươi có xứng đáng
là chí sĩ phiên Tosa hay không? Như vậy thì có thể gánh trọng trách quốc gia đại sự được chăng? Có còn là chí sĩ hết lòng vì sự nghiệp Cần Vương chăng?
- ...
Izou ngây người, nín lặng.
Đó chẳng phải là chuyện không ngờ đến hay sao? Lúc đó chẳng phải là
người đồng chí của hắn xông vào trước khiến hắn phải xưng danh tự vệ hay sao? Izou biện bạch. Nhưng vốn là người không giỏi mồm mép, nên hắn vừa trần tình vừa toát mồ hôi như tắm.
- Nhưng lúc đầu tại sao tiên sinh không cho tôi hay? Tại sao tiên sinh chỉ xem mình Izou như người thừa? Izou không phục!
- Ngươi ăn nói với ta vậy sao?
Rốt cuộc, Takechi cũng chẳng hiểu được tại sao mình lại nặng lời đối
với Izou như thế? Takechi chưa từng buông lời trách mắng với kẻ khác bao giờ.
- Lý do rất rõ ràng. Ta không thể tiết lộ chuyện cơ mật cho ngươi hay được.
- Tại sao?
- Việc đó ngươi hãy tự vắt tay lên trán mà suy nghĩ xem.
Izou chẳng thể nào hiểu nổi là chuyện gì. Sau này đem hỏi người đồng chí Hirose Kenta thì mới hay rằng:
- Vì tiên sinh đã biết chuyện của cậu ở khu phố chùa.
Izou nghe nói ngẩng mặt bần thần. Chẳng là trước đó không lâu hắn có
gặp Sakamoto Ryouma. Ryouma đã trốn khỏi phiên Tosa và mọi chuyện xảy ra từ đó.
Ryouma cũng là một chí sĩ Tosa được nhiều người ngưỡng mộ như
Takechi, vốn là bằng hữu với nhau, thời cả hai cùng tu học kiếm thuật ở
Edo cũng có qua lại. Sau này, khi trở về Tosa thì Ryouma cũng tham gia
vào đảng Cần Vương, nhưng chẳng bao lâu sau thì trốn khỏi phiên, rồi đến Settsu mở trường hải quân.
Trường dạy cho bọn võ sĩ giang hồ và bọn võ sĩ cấp thấp các phiên,
tập hợp cũng được ba trăm người, ngày ngày luyện tập thao tác chiến hạm, thương thuyền. Ryouma đã nhìn thấy nhiều điều khác biệt giữa mình và
Takechi, đường đi của hai người không giống nhau. Ryouma không phải là
người theo luận thuyết đánh đuổi người Tây cứng nhắc như Takechi, mà đi
theo con đường khai quốc, tức là thông qua mậu dịch, củng cố giao thông
đường thủy, tăng cường sức mạnh hải quân, làm đất nước giàu mạnh mà đối
phó với sự xâm lược của ngoại bang, cũng như xóa bỏ những điều thua
thiệt so với họ. Nhưng cả hai đều thống nhất với nhau ở điểm đánh đổ Mạc phủ, củng cố lại quyền lực Thiên Hoàng ở Kyoto.
Ryouma vẫn thường cười nhạo bọn chí sĩ ở Kyoto:
- Chỉ bằng luận thuyết vớ vẩn và vài vụ Thiên tru mà thành đại sự được sao!
Ryouma cũng không nói với ai về chuyện, sau này sẽ thành lập một đội
thương thuyền kiểm soát mậu dịch trong eo biển Seto, có lẽ là muốn tạo
thành một thế lực lớn trên biển để đối phó với Mạc phủ, chờ đến thời cơ
thì nổ súng.
Nhưng Ryouma chỉ là một lãng sĩ biệt xứ, thân không một xu dính túi.
Ngẫu nhiên Ryouma gặp được Kaishu Katsu Rintarou là viên đô đốc quản lý
quân hạm của Mạc phủ, nhờ vào thế lực của Katsu mà vận động Mạc các xin
cho mượn thuyền luyện tập. Còn tiền thành lập trường thì đến vận động
Daimyou phiên Fukui ở Echizen là Matsudaira Shungaku.
- Trong tương lai nó sẽ giống như các công ty cổ phần của nước Mỹ,
tập hợp cổ phần từ các Daimyou khắp nơi. Nếu quý phiên chịu làm người
góp vốn đầu tiên, thì khoản lợi từ mậu dịch đối với quý phiên không thể
nào đo đếm được.
Mà chúa Shungaku cũng nghe theo, xuất ra một ngàn lượng cho vay.
Còn đối với Takechi thì con đường đi hoàn toàn khác hắn.
Có nhân vật Katsu Kaishu là một trọng thần kiệt xuất của Mạc phủ
nhưng lại theo phái khai quốc luận, vì vậy mà bọn lãng sĩ phong trào bài Tây ở Kyoto rắp tâm ám sát. Biết được điều này, Ryouma đến nhờ Izou làm vệ sĩ cho Katsu Kaishu. Dĩ nhiên là có thù lao hẳn hoi.
Izou mừng rỡ nhận lời. Nhưng không phải vì tiền. Mà đó là một thứ mà
hắn có thể nói rõ ràng rằng: vì chính nghĩa. Vì sao? Vì chẳng phải
Sakamoto Ryouma là người được đồ chúng trong phiên Tosa sùng kính chắng
kém gì Takechi hay sao? Về lý thì chắc là không có gì sai lầm.
Izou thường không tự làm chủ suy nghĩ của mình, hắn thường giao phó
nó cho Takechi, phó thác cho Ryouma. Vì cả hai đều là vĩ nhân trong mắt
hắn. Ryouma và Takechi đều trạc tuổi nhau, nhưng đối với Ryouma thì Izou mang lòng kính ái, còn đối với Takechi thì hắn chỉ cảm thấy sợ hãi.
Nhưng lần này Ryouma nhờ hắn làm vệ sĩ cho một gia thần của Mạc phủ.
Chuyện không đơn giản, về điểm này thì Izou chỉ cảm thấy là không thể
nói được với Takechi, nên đã im lặng trong thời gian dài.
Rồi biến sự xảy ra. Khi Katsu Kaishu đến Kyoto thì Izou theo hộ tống
đến nhà trọ như đã hứa với Ryouma. Đêm đó Katsu có việc phải ra ngoài,
Izou cũng theo sát. Đến khu xóm chùa gần bờ sông Horikawa thì có mấy
người từ trong bóng tối tuốt gươm nhảy ra:
- Gian tặc, chịu chết đi!
Thét rồi nhảy xổ vào chém Katsu. Izou đứng bên cạnh lẳng lặng bước tới, rút gươm:
- Ngươi có biết Okada Izou phiên Tosa không?
Nói rồi chém đứt đôi kẻ xông vào đầu tiên. Rồi Izou thét lớn, mấy
người còn lại hoảng sợ ngã ra đất rồi lẩn vào trong bóng tối chuồn mất.
Nhưng Katsu tỏ vẻ không hài lòng đối với Izou. Tuy được cứu thoát trong
gang tấc nhưng từ đó Katsu có cái nhìn khác hẳn. Đi được một lát sau mới cất giọng bảo:
- Này Izou, dường như cậu quen với việc giết chóc, nhưng nên bỏ đi.
Izou vô cùng ngạc nhiên. Không hiểu sao những người mà hắn xem là chủ nuôi lại luôn đối xử với con chó bằng thái độ như thế này. Hắn tỏ vẻ
bất mãn lắm.
- Tiên sinh, nếu như lúc nãy vãn bối không ra tay, thì liệu tiên sinh có còn đứng đây giờ này hay không?
Ừ thì đúng là như thế thật. Thành ra lúc đó chẳng nói được gì, sau này Katsu kể lại.
Vì vậy mà đối với Takechi, Izou là một kẻ không có chủ nghĩa mà cũng
chẳng có tiết tháo gì. Hôm qua còn theo phe Cần Vương, bài Tây chém
người, thì hôm nay đã trở thành tay sai cho phe Khai quốc luận. Thật
chẳng khác gì gã cuồng.
Bây giờ Takechi lại cảm thấy sai lầm khi đã dạy kiếm cho Izou. Bây
giờ chẳng có cách nào giảng cho cái đầu đen tối kia hiểu được thế nào là lý tưởng, thế nào là tiết tháo. Nhưng hẳn là có một điều mà hắn hiểu
được, điều Takechi muốn quở trách.
- Ta nghe nói nhà ngươi chạy theo con hầu trong trà điếm, đúng không? Ngươi lại thường xuyên lui tới chốn này mà phung phí tiền bạc vì hạng
người như vậy ư? Các khoản chi tiêu thế nào nói rõ ta nghe.
- Thế chẳng phải tiên sinh cũng thường xuyên ra vào trà điếm hay sao?
- Ta được phép.
- Thế thì tôi...
Thế thì một tên lính trơn như tôi không được phép lui tới những chỗ
này hay sao? Izou cảm thấy hận Takechi đến xương tủy. Hắn muốn làm một
nhát cho chết ngay. Takechi cũng cảm thấy được sát khí và sự oán hận của hắn.
- Izou, thái độ gì thế kia?
Takechi dịu giọng nói, nhưng trên mặt đã lộ vẻ chán ghét.
Takechi vốn là người không ưa tửu sắc. Suốt đời ngoài phu nhân Tomiko ra thì chẳng biết đến nữ nhân nào khác, rượu cũng không mấy khi đụng
đến mà lại đặc biệt ghét những chốn tửu điếm, trà điếm có con hầu phục
vụ. Nhưng vì công vụ, với tư cách là công sứ tiếp đãi sứ thần các phiên, nên buộc lòng phải ra vào những chốn này chứ thực lòng chẳng ham thích
gì, đối với một võ sĩ chân chính thì đây chẳng phải là chốn bước chân
tới.
Nhưng việc Izou phung phí tiền bạc vào tửu sắc một phần cũng có thể
nói là do Takechi. Đó là vào một đêm mưa tầm tã vào tháng tám năm ngoái, Izou nhận mệnh lệnh của Takechi ám sát võ sĩ giang hồ Honma Seiichirou ở phố Ponto[9].
[9] Khu phía tây ngạn sông Kamogawa ở Kyoto.
Izou cùng nhóm thích khách bảy người, trong đó có cả Tanaka Shinbei
xứ Satsuma. Đường phố chật hẹp nên khó vung đao, hễ chém xuống thì vướng mái hiên, phạt ngang thì đụng phải vách tường hai bên nhà dân, vướng
víu vô cùng. Lúc bấy giờ Izou tay trái thủ trường kiếm tiến tới, gạt
ngang đòn chém của Honma rồi tay phải rút đoản kiếm bên hông đâm thẳng
vào bụng đối phương. Rồi cả bọn lôi Honma ra chém đầu trước quán rượu ở
khu phố gỗ. Mọi công lao đều thuộc về Izou cả.
Trong nhật ký những ngày ở kinh đô của mình, Takechi chỉ viết hai
dòng về chuyện này. “Tanaka Shinbei đến. Nói chuyện đến canh tư rồi về.
Cùng đêm đó có chuyện xảy ra”. Có chuyện xảy ra tức là vụ ám sát Honma
này.
Honma Seichirou người xứ Echigo, vốn là một chí sĩ ở Kyoto nhưng bị
tình nghi là bề ngoài theo Cần Vương, trong bụng lại phò tá Mạc phủ.
Takechi sau khi giết chết Honma mới hiểu ra rằng mình đã nhầm nên lấy làm ân hận lắm. Sau vụ này, Takechi dốc hết công quỹ của phiên ra phân
phát cho bọn thích khách. Bằng số tiền đó mà Izou biết đến tửu sắc. Tức
là Takechi đã dạy cho hắn. Có thể nói rằng, Takechi đã dạy cho Izou hai
điều mãnh liệt nhất cuộc đời hắn, đó là kiếm thuật và tửu sắc. Với tính
cách như vậy thì Izou sa ngã vào vòng xoáy này cũng là điều tự nhiên.
Rồi để có tiền, hắn thường xuyên ra vào dinh thự Satsuma và Choushu ở kinh đô, hễ có ai sai đi ám sát là hắn nhận lời ngay. Thế là “Thiên
tru” trở thành cái nghề sinh sống của Izou. Izou ngụp lặn trong tửu sắc
và những vụ ám sát mà hình dung ngày càng ghê gớm khó coi hơn. Đó là
điều mà Takechi muốn nhắc nhở hắn.
- Như thế ngươi xứng đáng là chí sĩ Cần Vương sao? Ngươi giết người cũng chỉ vì tửu sắc sao?
Nhưng Izou cũng chẳng nghĩ được rằng, chuyện giết người vì tửu sắc
của hắn có khác gì với chuyện giết người vì lý tưởng, vì chủ nghĩa của
Takechi đâu. Hắn chỉ quả quyết rằng mình giết người không phải vì tửu
sắc. Hắn tin là vậy. Hắn nhận những vụ Thiên tru từ các chí sĩ Satsuma
và Choushu, mà họ lại là đồng minh với đảng Cần Vương, nên như vậy về lý luận hay chính nghĩa thì có gì sai?
- Izou, người nuôi dạy ngươi chính là ta. Ngươi chỉ cần tuân theo mệnh lệnh của mình ta thôi.
Takechi cũng không thể nói được như vậy, nhưng cứ một mực xem hắn là
con chó của mình. Nhưng chẳng biết tự bao giờ mà hắn đã trở thành con
chó của nhiều người. Từ lúc nào Takechi chẳng hay, con chó Izou đã trở
thành chó hoang.
Nhưng tự thân Izou không nghĩ rằng hắn là chó hoang. Hắn chỉ muốn
thoát khỏi vòng xiềng xích của ông chủ Takechi để trở thành một chí sĩ
vang danh với đời, để có thể tự do giao thiệp với anh hùng hào kiệt khắp nơi mà thôi. "Ta giờ đây chẳng còn là tên đầy tớ của Takechi như ngày
nào nữa." Izou lẳng lặng bỏ đi trước mặt Takechi, không một cái cúi
chào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT