Nhân Kiệt vẫn trong bộ dạng lấm lem máu, cách tay mới chỉ băng bó nhẹ, áo anh còn có cả máu cô hoà lẫn vào. Bàn tay Nhân Kiệt có chút run run, trán toát ra những giọt mồ hôi, ánh mắt lo lắng. Lần thứ hai anh cảm nhận nỗi sợ hãi mất một người, lần đầu tiên đó là khi anh nhìn thấy mẹ mình treo cổ tự vẫn, người phụ nữ không thèm quan tâm hạnh phúc của con trai mình, chỉ biết đi tìm cái gọi là hạnh phúc riêng khi thoát khỏi bàn tay của người đàn ông quyền lực mà nhẫn tâm đó, chẳng ai khác mà chính là ba anh. Ba mẹ sống với nhau không hạnh phúc, ông ta suốt ngày đánh đập mẹ anh, rồi chuyền cái sự tức giận lên đứa con nhỏ, anh lúc đó đã ôm xác mẹ mình mà hét lên sự thống khổ:

- Mẹ chỉ biết giải thoát cho bản thân! Còn con thì sao?

Lần thứ hai này là Tiểu Yên, trong cái giây phút nhìn cô đâm dao vào bụng, anh đã bàng hoàng bất động, sự phân vân để cho cô chết đi như kế hoạch hay cứu cô đã đánh nhau loạn lên, cái cảm xúc mất đi một người quan trọng trỗi dậy, anh đã lao vào bế cô lên trong khi tay mình còn đang chảy máu từng giọt trên sàn nhà, anh lúc đó chỉ cảm nhận rằng '' bản thân mình đã thay đổi, đáng lẽ không nên nghe lời tên Khương Thành, thật sự anh đã quá sai rồi''.

Khuôn mặt Nhân Kiệt tự dưng ngẩng lên, ánh mắt như phát hiện ra một điều, là cái cảm xúc mỗi lần đối diện với cô anh đã che giấu. Là cái cảm xúc khiến anh luôn loại nó ra khỏi đầu khi nghĩ đến kế hoạch trừng phạt cô, là cái mà anh cố gắng vùi dập khi nó nhen nhóm lên.

Tại sao lúc đó anh lại không để cô chết? Vì chưa đủ sự hành hạ đày đoạ cô sao? Hay là vì chưa chơi đủ? Hay là......

Anh giật mình nhận ra cái câu trả lời tiếp theo của chuỗi câu hỏi rắc rối đó. Anh thật sự đã..... yêu Tiểu Yên. Nhân Kiệt đứng dậy đấm tay vào tường nói ra câu cảm thán.

- Chết tiệt! Em đúng là đồ yêu nghiệt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play