Nếu trong cuộc đời ai đó khẳng định mình không sai lầm thì có lẽ tôi không tin. Nhiều khi tôi cứ nghĩ(hoặc cố tình) rằng tôi chưa phạm phải sai lầm nào đó quá nghiêm trọng, nhưng chính tôi không nhận ra rằng mình đã sai lầm từ rất lâu,rất lâu rồi. Và để giờ đây lại sai lầm nữa, sai lầm cứ nối tiếp sai lầm. Tôi cứ nghĩ rằng mình sống thể là ổn...nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng. Nay đứng trước bức di ảnh tự vấn lương tâm và cúi đầu tự trách bản thân vì không sống tốt hơn, làm tốt hơn những gì đang có, đang đến.
Trở về với ngày xưa, ngày xưa của sự bồng bột, ngày xưa của một thằng trai bị tổn thương.và ngày xưa của những nỗi buồn mà Nó vô tình gieo vào những người quanh nó.
Bước về phòng, lúc này cũng chưa muộn. Bao cuối tuần nay nó mới được hưởng cái cuối tuần về đêm như trước, tối cuối tuần đầy những bản nhạc nơi hành lang. Phòng nó cũng đi chơi đâu hết, Nó lê cái thân ra ngồi ngay cửa, ngồi như một thằng thất thểu, xõa xuống ngang cửa mà nghe tiếng đàn. Dù là những tiếng đàn không chuyên nhưng cũng đủ lay động lòng người, tiếng đàn hòa cùng tiếng gió vi vu làm không gian thêm sâu lắng.
Ngồi nghĩ về buổi nói chuyện cùng anh Cảnh, Nó lại thấy thương Ly..nó nghĩ về tất cả những hình ảnh của Ly từ ngày nó gặp để rồi nó mỉm cười một mình. Cuộc đời này cũng lạ, người này đuổi người kia, người kia lại đuổi người kia nữa.
10h hơn thì 2 thằng kia về. Nó được kéo ra khỏi những dòng cảm xúc đó khi thằng Bình đá nó một cái.
- Thằng này, tránh cho đại ca vào. - Nó co chân ngước lên thấy 2 thằng cười đầy nham hiểm và sung sướng.
- Sao ngồi giữa nhà thế mày. - thằng Dương tiếp lời hỏi nó.
- Ngồi chờ mấy đại ca về. Đi chơi sao, chắc là vui nhỉ, nhìn cái mặt bây sung sướng quá.
- Mẹ, hai đứa đó lừa bọn tao, bảo đi cafe mà bắt lượn lờ khắp nơi. Mệt vã người chứ được cái đếch gì đâu - thằng Dương trách móc nhưng đầy sung sướng.
- Đừng nghe nó, nó được chở Lan, sướng quá giờ nó giả nai đó - thằng Bình chen vào, 2 thằng này đúng lạ, cả ký túc không kiếm lấy con mà dạo trong trường, vừa khỏe vừa đỡ tốn tiền
- Ô, ngon, làm được gì chưa?
- Mẹ, làm đếch, nghe thằng Bình có mà to bụng. Nó với Nhi mới ghê.
Cứ thế qua lại giữa 2 thằng, nó ngồi há hốc mồm ra nghe, buồn cười 2 cái thằng này. Nhưng có lẽ chính 2 đứa đang giúp hộ nó tránh những điều khó xử với cả Nhi và Lan. Ít nhất 2 người con gái đó sẽ gặp được 2 thằng mà nó tin tưởng và thấy tốt. Cũng như nó sẽ không vì sự vô tình mà làm 2 người con gái đó đau.
Thời gian cứ thế trôi, một ngày, 2 ngày....Để tránh những điều không cần thiết và cũng để cho cái tâm trí của Lan và Nhi dành thời gian cho Dương và Bình, cứ thế Nó cũng dần quen với việc mặc kệ cho cái cảm giác trong những người quanh nó như thế nào đi nữa.
Kỳ thi lại tới, một ngày của nó giờ chỉ là ở thư viện và quán cafe, Nó cũng không muốn nghỉ, vì như thế thì nó biết khi nào mới trả hết nợ, tuy nhiên, thời gian trên quán ít hơn, nó thường lên lệch buổi với Lan nên cũng ít phải đụng mặt, cũng ít thấy Lan nhắn tin hỏi thăm như trước, chắc Dương đang dần lấy được cảm tình từ Lan. Còn nó, sáng lên quán, chiều lên thư viện, và luôn cùng nó là Ly, Ly đi học đều đặn nên luôn bên nó cùng ôn thi, cứ thế 2 đứa học cùng nhau từ chiều đến 9h tối. Cùng học, cùng ăn, cùng nghỉ ngơi. Cũng chẳng biết giữa nó với Ly là gì nữa, nhưng nó khẳng định khi ai hỏi rằng không phải là yêu.
Một chút quá khứ thế thôi, giờ mình đi làm việc cần làm đã, chẳng biết đúng hay lại sai, mọi người chúc mình may mắn đi nhé, cứ biết thế thôi, đừng hỏi thêm điều gì, lúc này mình không thể nói gì thêm đâu. Ôi cuộc đời.........
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT