Lúc vừa rời bàn một chút thì mọi người nhìn 2 thằng.

- Ê, 2 thằng bây ra đó chi? - Dương hỏi vọng từ xa, Ly ngoái đầu theo.

- Tâm sự, mày lo uống đi - Nói với Dương rồi quay sang nhìn ánh mắt ly như muốn Ly cứ ở đó, không có chuyện gì to tát cả.

2 thằng đứng nhìn ra dòng sông, phải nói về đêm đứng ngắm dòng sông hàn lấp lánh ánh đèn rất đẹp.

- Mày nhớ hôm mày đi học ôn nhà bạn không?

- Ừ, có.

- Đi với Lan à? - Nó nhẹ nhàng cười với Bình.

- Không, sao tự nhiên mày hỏi thế? - Bình bắt đầu ấp úng.

Nó chỉ quay sang nhìn Bình rồi cười, một điệu cười đủ để Bình hiểu nó đã biết.

- Mày thấy rồi à?

- Ừ, tưởng mày với Nhi, không nghĩ là với Lan.

- Thật ra chưa có gì đâu, chỉ là nói chuyện nhiều, có đi chơi.

- Ừ, thì tao có nói gì đâu, hôm hỏi Dương thì Dương bảo ít nói chuyện, để Lan học.

- Ừ, cũng ngại Dương nhưng chưa có gì?

- Ngại gì, mày cứ thẳng thắn có khi hay hơn, để sau Lan với Dương còn nhìn mặt nhau nữa chứ, lỡ mày với Lan thành đôi thì sao?

- À, ừ. Nhưng chưa có gì thật mà, định tí nữa về gọi điện tỏ tình rồi mai về quê đây.

- Ừ, thế mai gặp rồi tỏ tình, qua điện thoại không hay đâu.

- Để coi đã. Thấy nó cũng chưa có ý gì

- Ừ, tao chỉ biết thế thôi, còn sau này sao, với Dương sao thì tao tụi mày giải quyết. Đừng để mất bạn bè.

- Mày yên tâm đi.

- Ừ, mà 2 đứa bây nói chuyện với nhau hồi nào vậy. Kín quá.

- Hay đi với Dương, chọc nó vài ba câu, dần nói chuyện cho vui, rồi mỗi lúc nó buồn lại gọi tao.

- Ừ, có mỗi mày thôi à, hay cả Dương.

- Hình như cũng có cả Dương.

- Ừ.

2 thằng lại quay lại bàn, Nó nghĩ Lan cũng lạ, sao lại quanh quẩn ở những người bạn của nhau nhỉ. Lan đang có ý gì đây, nếu chỉ Bình, không Dương thì nó còn hiểu, còn đằng này cả 2, thật khó hiểu quá.

Tan tiệc, đi bộ về trường, mấy thằng kia say vừa đi vừa ngêu ngao. Còn nó lẳng lặng đi bộ, nép bên nó vẫn là Ly, có lẽ rằng ai đi qua nhìn thấy như thế cũng nghĩ răng Nó với ly là một cặp, khối người nhìn vào phải ganh tị. Nhưng ít ai biết rằng trong 2 con người ấy là 2 tâm hôn lạc lõng, cô đơn, dù biết 2 tâm hồn cô đơn nhưng 2 tâm hồn ấy vẫn không thể bên nhau, .........vì nó.

Về đến sân trường, Nó đứng lại một chút, giữ luôn Ly ở lại.

- Dạo sân trường tí.

Ly quay sang nhìn nó nhẹ nhàng, ánh mắt như đồng ý. 2 đứa bước lững thững trong sân, cảm nhận chút gió, mùi cây, mùi lá. Tay Ly khoác vào tay nó, nép gần hơn vào nó. Trong đầu nó nghĩ nếu cứ mãi thế này sao được, nó không thể ích kỷ giữ Ly bên mình mà không mang lại hạnh phúc cho Ly được.

Tiến đến bậc cầu thang tại khu giảng đường A, Nó kéo Ly ngồi xuống.

- Ly này, T có quá ích kỷ không?

- Sao hôm nay T hỏi vậy? - Ly đưa ánh mắt nhẹ nhàng quay sang nhìn nó.

- Thì T thấy vậy, không mang lại cho Ly được điều gì, còn làm Ly suốt ngày phải lo, phải buồn.

- Không phải do T, mà Ly thích như thế. - Ly cúi xuống nhặt những chiếc lá, ánh mắt buồn.

- Hay Ly cứ bỏ mặc T, thằng con trai như T sẽ không sao đâu, Ly phải tìm cho mình một người xứng đáng.

- Đừng bắt Ly làm điều không muốn, hãy cứ để như thế, được không T?

Nhìn ánh mắt Ly như đang van xin, Nó thật sự thấy thương, thương người con gái đó, nó chỉ biết giờ sống cho tốt để khỏi phụ lại tấm lòng của những người như Ly. Nó quàng tay ép Ly vào sát vai nó.

- Bên T, Ly buồn nhiều quá nhỉ. T xin lỗi vì tất cả nha. - Nó đăm chiêu nhìn Ly, Ly ngại ngùng cúi xuống.

- Nếu một ngày nào đó T có thể yêu lại, thì Ly sẽ là người T yêu. - Có lẽ chính câu nói đó đã làm Ly gắn liền với nó tận sau này, dù rằng con người Ly đã thuộc về nơi khác.

Cuộc sống của nó tiếp theo cứ thế lặng lẽ trôi, và bên cạnh nó vẫn có 2 người bạn âm thầm, Th và Ly. Ngày hôm sau, Bình tỏ tình với Lan, nhưng vẫn là con số 0 tròn trĩnh, vì Lan làm như thế vì Nó, vì muốn nó ghen, nhưng đó có lẽ là sai lầm của Lan. Tuy nhiên, theo thời gian thì mọi thứ trở lại bình thường. Theo thời gian, những người bạn Nó cũng tìm cho mình được mảnh tình vắt vai, ra trường có đôi thành, có đôi không. Đôi thành công duy nhất là anh Linh.

Ngày Nó rời trường, Ly ôm nó khóc nức nở, lòng nó cũng đau, nhưng lúc đó Nó chỉ muốn làm theo những gì đã hứa hẹn với em ngày xưa. Ở hà nội 3 năm, rồi về quê và nó đã thực hiện như những gì đã nói. Ra đi, để lại đó con tim cô đơn, tình yêu sâu sắc. Ra đi, nó cũng mang theo cả một con tim cô đơn.

Chuyện tôi thế đấy, cứ ngỡ rằng đứng dậy là rất khó, nhưng giữa bộn bề lo toan, giữa tình cảm bạn bè và sự chân thành, Nó đã đứng lên và bị đứng lên. Cảm ơn, cảm ơn tất cả những người bạn của tôi.

HẾT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play