Đến nhà cô nào mấy đứa cũng chém gió thành bão, từ đầu ngõ đã ríu rít gọi cô. Cô cũng đón nhận bằng nụ cười niềm nở và tự hào, cái lớp nó là cái lớp chọn của trường mà các cô thất vọng nhất từ trước tới giờ, học thì phá, đánh nhau cũng có, nghịch ngợm, hay trốn học, lúc liên hoan tổng kết lớp, cô chủ nhiệm đã tỏ rõ sự thất vọng và cũng động viên các thành viên đỗ đại học. Nhưng nay, đỗ đại học gần như hết, số còn lại cũng đi cao đẳng, và sự thật lớp đã xóa tan cái nghi ngờ của nhà trường, của các cô về 1 tập thể thiếu tham vọng, vô ý thức.

Vừa vào nhà cô chủ nhiệm, thằng lớp trưởng lớn tiếng.

Báo cáo cô, chúng em, 60 trò không ngoan của cô đã về đầy đủ sau 1 kỳ tha hương học tập, tới chúc cô và gia đình 1 cái tết đầm ấm, hạnh phúc. Nhân đây, em báo cáo cô thêm 1 tin, chả hiểu sao bạn Hạnh đi đâu cũng cứ ôm lấy bạn T (mặt mặt thằng Lớp trưởng như này này) Nghe xong cả lớp cười sảng khoái, má nó, dám đưa nó ra giỡn. Cô cũng cười vui vẻ, quay sang nhìn nó. Còn em lúc này hình như đã biết xấu hổ nép bên cánh tay nó, mắt lén liếc cô, miệng tủm tỉm.

T nay nhìn ra dáng nhỉ. Giờ em học đâu nhỉ?

Dạ, em học Đà nẵng cô ạ

Cô trò bla một lúc, rồi mấy đứa chen vào, cả lớp với cô cười đùa vui vẻ. Xong cô chủ nhiệm, tiếp theo là hành trình tới 2 cô còn lại.

Điểm đến cuối cùng là cô giáo dạy Lý. Cả lớp dừng xe chuẩn bị vào nhà cô thì thằng V vỗ vai nó.

T, ra đây, tao với mày nói chuyện tí

Ừm Nhìn mặt thằng v có vẻ nghiêm túc nên nó đồng ý, em thì đã chạy xoắn lên trước với đám con gái. 2 thằng ra ngoài đường lớn nói chuyện.

Tao chúc mừng mày. Tao cũng xin lỗi về tất cả nó hơi ngạc nhiên

Chúc mừng gì? Về chuyện tao với Hạnh? Mày nghiêm trọng quá.

V cười vẫn nhìn ra cánh đồng. nó rít 1 hơi thuốc.

Tao mới là người phải xin lỗi mày, tao cũng đã cố, nhưng thật sự tao cũng yêu Hạnh nhiều

Nó với H bla thêm 1 hồi nữa, nói chung lúc này nó với thằng V nói chuyện đàn ông phết, đại loại là V bảo nó chăm sóc em thế này thế khác, em yêu nó thế này thế khác. V cũng xin lỗi vì đã cho người đánh nó....

Thôi, vào đi. Từ này bỏ qua, lại bạn bè. OK

Ok nó với V bắt tay với nhau để kết thúc câu chuyện. Lúc đi vào thì trong nhà cô đang cười rất hớn hở, chắc lại trò của thằng lớp trưởng thôi mà.

Thế là tiết mục chúc cô đã xong. Thằng lớp trưởng tuyên bố

Giờ, xong việc quan trọng rồi, tiếp theo sẽ là hành trình tới gia đình từng thành viên chúc tết, khuyến khích đi đầy đủ, ai không đầy đủ thì lúc lớp đến nhớ có mặt ở nhà

Cả lớp hưởng ứng nhiệt tình, tính ra nếu bắt đầu từ nhà thằng lớp trưởng thì phải đến tối mới tới nhà nó, gian nan rồi đây.

Đáp nhà thằng lớp trưởng, nó bê nguyên can rượu ra, mỗi thằng 1 ly chúc gia đình xong lại đi. Tính ra nếu cứ làm đủ 60 nhà, giả sử chỉ 30 nhà cứ có can rượu như thế thì nó cũng lê lết. Mà tết nhất nhà nào chả có rượu.

Đi đến nhà em là nhà thứ 8, tổng giờ là 6 ly vào người rồi. Vừa đến, bố em cũng niềm nở, bê chai rượu ra. Rượu lại được chia đều

Thằng T, đại diện lớp ra chúc chú mau Đậu má, sao lại gõ đầu nó, nó lê lết nhà chú một hôm rồi mà.

Nó ngại ngùng bước ra.

Dạ, năm mới, con chúc chú... đang định nói lời chúc thì thằng lớp trưởng lại xen vào.

Mày, sao lại chú. Phải là bố chứ...haha nó cười, cả lớp cũng cười theo, lúc này nó ngại lắm.

Im, để tao chúc mày, đang run Cả lớp lại cười vui sướng. Nhìn sang mặt em đỏ ửng, em chạy tọt vào nhà trong chả biết làm gì.

Mừng quá, xong, được đi rồi, lúc đó nó chỉ mong nhanh nhanh đi qua nhà khác, ở lại lớp nó chọc ngượng chín mặt luôn.

Qua nhà Th xong, đang định qua nhà đứa khác thì em thủ thỉ bên tai.

Đi chơi đi anh

Hả? đang đi với lớp mà

Thì mình đi chơi mình, đi thế này, anh lại xỉu cho coi

Nghĩ em nói cũng đúng, nó đồng ý luôn

Ừ, mình trốn thôi em Em cười tủm tỉm.

Thế là nó và em lại có 1 ngày bên nhau hạnh phúc. Lần này nó chẳng dại gì chạy xuống Vinh nữa, xa mà lạnh.

Giờ đi đâu? Không xuống Vinh đâu nha

Hì..thì đi...quê bác.rồi lên mộ bà Loan ở quê mọi người cứ gọi mộ thân mẫu bác hồ là mộ bà Loan.

Ờ, nghe hay đó. Lâu lắm không qua nhà bác

Thế là nó và em tới quê bác, vòng từ quê ngoại rồi về quê nội. Đường về quê bác uốn lượn, nhỏ nhỏ xinh xinh, 2 bên là hàng cây xà cừ rợp bóng. Quê bác vẫn không đổi gì cả, vẫn hàng chè tàu (ở quê gọi thế, không biết chỗ mọi người gọi thế nào) được cắt tỉa gọn gang vuông vức, vẫn những cây cau đó, vẫn vường cây đó. Trong vườn bác có mấy cây mít. Vòng lên quê nội, nó và em vào thắp hương tại bảo tang, sau đó lại sang mái nhà tranh đã cũ. Đang lững thững mơ mộng thì em buông tay nó, chạy tót lên phía trước.

Anh anh, có camera kìa em vừa chỉ, vừa chạy lên gần camera đứng làm dáng, nó bật cười, mọi người xung quanh cũng thấy lạ. Đúng là tiểu thư nghịch quá. Mà giờ nó mới để ý, hình như quê bác gắn thêm camera, trước đó đâu có đâu. Nó vừa đi tới, thì em kéo nó sát em, rồi em khoác tay nó, lại làm giáng.

Mệt với cô ghế Nó vừa nói vừa nhui trán em 1 cái.

Hì........... em ngước mắt nhìn nó, cười nhắm tít cả mắt.

Lượn lờ 1 lúc rồi dắt xe lên mộ bà Loan. Thời tiết hình như lạnh hơn. Chà, lạnh thế này leo núi thì tuyệt lắm.

Ngày này hình như vẫn ít người lên chỗ này hơn quê bác, gửi xe, em kéo tay nó nhanh tới bậc thang để leo những bậc đầu tiên, em nhí nhảnh, đáng yêu quá, nó cứ mặc em kéo, nó nhìn em cười, nụ cười hạnh phúc.

Nhanh lên anh..

Mệt .. lâu lắm anh có leo trèo gì đâu.

Đừng giả bộ nữa. Nhanh..................... em kéo nó không được, lại chạy ra phía sau đẩy.

Từ từ đã, thế này thích không, giữa rừng núi luôn nhé Nó quay lại ôm em, em thả lỏng mặc cho nó ôm.

Em ngẹt thở giờ Nó ôm em, em lọt thỏm trong người nó, giữa rừng cây xanh tốt, giữa tiếng chim hót, có 1 ai đang ôm 1 ai đó.

Lâu ngày không leo núi quả là 1 thử thách, leo lên đến nơi mệt bơ phờ. Em thì vẫn không có cảm giác mệt thì phải, vừa lên đến nơi đã hét ầm lên.

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Đẹp chưa anh kìa vừa đứng em vừa chỉ ra cánh đồng xa xa, nơi có con sông, có con đường uốn lượn. Làm như em chưa bao giờ được lên đây vậy. Trời bắt đầu về chiều, mây mù đang buông xuống nơi đây, cảnh núi rừng nên thơ biết bao.

Thôi, lại thắp hương cho bà đã, rồi muốn ngắm gì thì ngắm

Hì..dạ Cái điệu cười nhẹ nhàng nhưng cặp mắt luôn nhắm tít lại thật đáng yêu, có lẽ chính nó làm thổn thức con tim bao nhiêu chàng trai theo đuổi em.

anh ơi, khấn cái gì đây? em ngoảnh sang hỏi nó, mắt em tròn xoe, nhìn rõ ngây thơ.

Cô nữa, muốn gì khấn nấy, đừng nhiều quá kẻo bà không phù hộ cho đâu nó cốc em 1 cái.

Có phải vì yêu hay không, nhưng nhìn em lúc nào cũng đáng yêu, bé bỏng thế. 2 đứa lại ngồi ngắm cảnh làng quê, mùa này cánh đồng chưa xanh, đâu đó có những cánh cò, nhưng cũng đủ cho 1 đôi lứa yêu nhau cảm nhận được sự lãng mạn. Nó ôm em từ đằng sau, giữa cái lạnh núi rừng nhưng lòng cả 2 vẫn ấm áp.

Anh này. Sao mãi anh mới chịu yêu em

hì... nó cười rồi siết chặt em hơn, xoa đầu em.

Em hỏi thiệt đó, hay..em xấu lắm hả

Ngốc, em đẹp, đẹp lắm. Vì em đẹp, lại là tiểu thư, nên anh không dám. Bên em còn đó bao nhiều người tốt hơn anh... em không cho nó nói nữa, em quay lại ôm nó thật chặt.

Anh mới ngốc. Ở anh có sự quan tâm mọi người mà chính anh không nhận ra đó chứ. Ở anh, có sự tin tưởng, có sự chân thành em vừa nói vừa rúc vào ngực nó. Nghe em nói xong nó đẩy em ra, hôn em nhẹ lên trán.

Ừ..giờ thì anh không buông em nữa đâu. Anh sẽ theo em mãi, cho dù em đuổi anh cũng không buông

Lúc yêu, ai cũng thế thôi, sến, nhưng mà chính cái sến đó lại làm cho tình yêu vững hơn, yêu thương hơn, thăng hoa hơn.

Trời cũng đã muộn, nó và em dắt tay nhau về, một ngày vui bên em lại qua. Nó lên giường ngủ và thầm chúc em ngủ ngon. Con đường phía trước sẽ đầy thử thách, giống như khi anh và em cùng leo lên dãy núi đại huệ, sẽ có những lúc chúng ta mệt mỏi, nhưng chỉ cần anh với em nắm tay nhau thì mọi thứ sẽ qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play