Như lên lớp của Linh (hotboy đó), vội vã kéo Linh xuống cangtin. Vừa đi vừa độc thoại:
- Sáng nay mình chưa ăn sang nhá. Mình nghĩ đi ăn cùng với Huy sẽ khiến Như nuốt ngon hơn, với lại, Như ko đem theo tiền, nên Như rủ Huy đi cùng, Như muốn đi ăn với Huy, là con trai Huy phải trả tiền nhá! Ko đc chuồn đâu. – Như quay qua, ánh mắt tinh nghịch nhìn Linh và nháy mắt... mỉm cười.
Xuống cangtin, Như gọi ra 1 khay toàn đồ ăn, nào là 1 cái sanwhich, 1 hamburger bò, 1 khoai chiên, 1 ly sữa. Còn mua cho Linh 1 gói bim bim que bé tí (híc, tội nghiệp).
- Heo à? – Linh hỏi.
- Ko, có thực mới vực đc đạo chứ?.
- Ngược đãi – Linh xé gói bim bim ra và cho que thứ nhất vào miệng.
- Con trai... Ăn ...ít ...ông.. éo! – Như vừa nhai ngồm ngoàm, vừa nói.( Ăn ít ko béo)
Linh mặt tỉnh bơ, vẫn ngồi gặm que bim bim, tât thảy những cô nàng xung quanh dừng mọi việc đang làm để... ngắm ‘hoàng tử dễ thương’ của họ, và ko quên tặng cho Như 1 màn lườm nguýt đủ kiểu.
Bỗng.. 3 tên con trai, trong số đó có Nghị Tường, đồng thời là 3 hotboy nổi tiếng ở trường này, tiến về phía Linh, mặt đằng đằng sát khí.
- Thằng nhóc kia ? – 1 tên lên giọng.- Châu Khải. 1 thiếu gia xuất thân từ gia đình khá có thế lực về đấu thầu, nghe lời Nghị Tường, rất thích lăng nhăng.
Như vẫn ăn tiếp, còn Linh rút trong gói bim bim ra 1 que mới nhét vào miệng, mắt vẫn nhìn ra sân trường.
- Lơ bọn ta à ? – Tên còn lại lên tiếng – Phùng Thế Minh, thiếu gia nhà quyền quý, đẹp trai, lịch lãm và chu đáo.- Nghe nói mới 18t, mà học lớp lớn à. Chứng tỏ chỉ số IQ lớn nhỉ ?
- Ngươi dám cướp vị trí đứng đầu của 3 hotboy trường này à ?- Châu Khải hằn học.
- Điều Nghị Tường quan tâm không phải vậy, mà là thái độ hống hách của hắn. Cho hắn biết điều đi. – Thế Minh chen vào.
Và họ ngạc nhiên tột độ khi thấy khuôn mặt vô cùng bình thản đến mức lạnh tanh của Linh, và thái độ thản nhiên ăn của Như. Như biết, Linh sẽ có cách xử trí chúng… và vì.. Linh làm sao thì Như làm theo.. thế thôi. Tên Châu Khải bực mình đập mạnh xuống bàn khiến cho cốc sữa lung lay.. Như hơi nhíu mày.. Linh thấy vậy liền đứng lên thản nhiên đi ra bàn khác định ngồi thì 1 bàn tay vội giữ vai Linh lại...
- Gia thế ? To nhỉ ?
- Sao? – Linh không thèm nghoảnh mặt lại nhìn ai đang kéo vai mình. Tiếp tục cho một que bim bim vào miệng nhưng lần này cô chỉ nhấm nháp chứ không có ý định ăn hết nó ngay, và cô cũng không có ý định quay lại.
Đang định rảo bước đi tiếp. Thì có ng gọi giật lại cùng 1 tiếng kêu thất thanh và hang loạt tiếng đổ của 1 thứ gì đó.
Xoảng… xoảng… cheng…
- Á… a.. um.. um.. ơ!
- Nhóc kia! – Giọng tên Châu Khải vang lên.
Cuối cùng Linh cũng quay lại. Điều mà khiến Linh bận tâm không phải là do tiếng đổ vỡ, hay tiếng gọi của tên Châu Khải mà là tiếng kêu thất thanh của 1 cô gái và đó là Như… Đằng sau Linh là cảnh tượng tên Châu Khải túm chặt cổ áo của Như xách lên, nếu không có cái ghế ngồi để Như đặt đầu gối lên quỳ trên đó thì có lẽ Như đã bị treo lên trên không rồi, cũng đủ biết Khải khỏe đến mức nào. Thì ra lúc nãy, Linh quay đi và cô bạn Linh cũng vậy, định đi theo nhưng tên Châu Khải do không giữ nổi bình tĩnh đã xô tới gạt hết đồ ăn của Như và túm lấy cổ Như. Linh lúc này quay hẳn ng lại, mặt không biểu lộ bất kì cảm xúc nào… vẫn lạnh tanh – vì nhỏ rất giỏi trong việc giấu và kìm nén cảm xúc.
- Muốn gì? – Từng tiếng dõng dạc cất lên khiến cho Khải chột dạ.
- Nếu nhóc muốn cô ng tình của mình không bị làm hại thì tốt nhất nên nghe theo tụi này. Châu Khải không phải là ng biết thương hoa tiếc ngọc đâu. Cậu ta là tay lừa tình chuyên nghiệp đó. Nếu muốn cô bạn gái của nhóc đc yên thì nên theo bọn này ra ngoài xử đẹp 1 trận.
Bỗng Linh nhếch mép cười. 1 nụ cười hiếm gặp nhưng nếu với 1 thân phận là con gái thì Linh đã khiến cho vô số trái tim lệch nhịp, vô số con ng đổ. Nhưng với Như thì khác, 1 nụ cười rất hiếm gặp của Linh, khiến cho cô bạn chột dạ. Vì hiếm khi Linh cười, kể cả Huy cũng vậy. Rất hiếm, và khi 2 con ng này cười, ắt hẳn sắp có chuyện gì đó đáng sợ xảy ra. Như khẽ nói:
- Mình không sao đâu, hì, Huy về lớp đi.
Tên Khải lại siết chặt lấy cổ Như. Khiến Như khó thở.
- Muốn gì? – Lần nữa, Linh dằn giọng hỏi lại. Nhưng mặt lạnh tanh, 2 con mắt nhìn trân trân xoáy sâu vào chỗ tay Châu Khải đang túm chặt cổ của Như.
- Có vẻ cậu cũng là con ng chính nghĩa đó! – Thế Minh lại gần và vỗ vai Linh.
Linh bắt đầu thấy khó chịu và bực bội.
- Khủng bố!
- vậy sao? – Nghị Tường bây giờ mới lên tiếng, cậu nhìn thẳng vào mắt Linh, 2 ánh mắt băng giá vô tình nhìn nhau – giỏi đấy!
- …
- Im lặng sao? – Nghị Tường cười khẩy.
2s sau, cậu ta phi đến như bay, ghì chặt Linh vào tường và hét lớn.
- Chướng mắt quá đấy! – Con mắt Nghị Tường đỏ lên
Linh vẫn lạnh băng nói
- Lũ mafia, thả cô ấy ra! – Linh cũng gằn giọng không kém.
Nghi Tường càng tức giận ghì chặt hơn, và không chịu bỏ ra, Như sợ hãi cố vùng vẫy trong khi tên Châu Khải cười khúc khích.
- Nhìn kĩ… Thằng nhóc hống hách.
- Nhìn lại… mình đi
Linh buông 1 câu trống không, tên Thế Minh chạy lại
- Tường, cậu không nên đánh nhau trong trường đâu, mang thằng nhóc này ra xử đẹp sau sân cỏ đi. Nó dám hỗn láo… phải dạy nó 1 bài học mới đc.
Nghị Tường buông tay ra, Linh đứng thẳng trở lại, mặt lạnh băng, những ng xung quanh nhìn Linh ái ngại, họ sợ Linh bị làm sao, vì dù sao, Linh cũng là hotboy mà, nhưng không ai dám chống đối 1 hotboy nổi tiếng của trường như Tường… Như đc thả ra và bắt đầu ho sù sụ, Linh đi qua Như và theo chân 3 chàng hotboy nổi tiếng đó. Như vội chạy theo, níu tay Linh lại và lắc đầu mong sao Linh đừng đi. Nhưng Linh đã quyết thì khó long thay đổi đc.
- Nhóc kia, bây giờ chỉ cần quỳ xuống xin tha thì anh Tường sẽ tha tội cho mày. – Khải lên tiếng
- Mơ sao?
Tường rất khó chịu, không phải vì Linh ăn nói xấc xược, mà là ánh mắt của Linh khiến Tường khó chịu, 1 ánh mắt vô hồn, sau lớp kính, ánh mắt đó chứa sự vô cảm, lạnh nhạt, lãnh đạm, giống ánh mắt của mẹ Tường ngày xưa, ng đã bỏ Tường đi.. ng đã đẩy Tường cho 1 con quỷ dữ, vì vậy, Tường căm hận bà đến xương tủy.
Linh chợt tháo kính ra, lúc này Tường mới kịp nhận ra, dưới lớp kính đó là một đôi mắt trong veo, lạnh lung và rất thanh cao. Tường đã bình tĩnh hơn, ánh mắt đó khác xa ánh mắt lúc nãy, lãnh đạm, vô hồn, còn giờ đây là ánh mắt sắc sảo đến vô cùng. ‘Nếu hắn ta là con gái…’, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Nghị Tường và anh vội gạt phăng ý nghĩ đó..
- Trời, thì ra là 1… mĩ nam? – tên Khải lên tiếng.
- Đẹp trai quá! – Những cô gái hét rầm lên.
Ngoài cả dự tính, Linh không biết võ, nhưng lúc đó Linh nghĩ rằng mình sẽ nghĩ ra cách nào đó để thoát khỏi cảnh tượng thế kia. Linh tháo kính vì sợ trong cuộc va chạm, kính sẽ vỡ và 1 mảnh kính nào đó sẽ đâm vào mắt chứ chả có ý định làm gì cả. nhưng không ngờ nó còn có tác dụng trên cả mong đợi. Nghị Tường quay đi và bảo:
- Hôm nay tao mệt, về trước.
Thực ra anh đang nghĩ về đôi mắt trong veo, sang long lanh và rất dễ bị cuốn hút của Linh. Cậu nghĩ không lẽ mình có vấn đề giới tính?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT