“Thành chủ đại nhân!” – Vân Phong nghe xong mấy chữ này, cảm giác như trời đất quay cuồng. Mặc dù có thể nói hắn đã từng gặp qua nhiều người có tu vi cực cao, đủ để tầm mắt hắn nhìn ra xa, nhưng hắn chưa từng chính thức gặp mặt bá chủ của một thế lực. Mấy người Tô Minh, Đỗ Huy . . . trong mắt mọi người vẫn chỉ là một gia chủ bình thường, còn gia tộc bọn họ cũng chưa được tính là một thế lực trong Huyền Đông lục địa.

Nhưng ngay trước mặt Vân Phong, là một bá chủ hàng thật giá thật, sở hữu lãnh địa của riêng mình.

“Vân Phong tham kiến thành chủ.” – Vân Phong từ tốn khẽ khom người, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh cúi chào.

“Hỗn láo, chẳng lẽ ngươi không hiểu quy củ, ngay đến hai chữ “đại nhân” cũng không biết nói sao” – Nam tử áo giáp vàng bất ngờ quay lại quát lên một câu, tiếng vang như sấm. Ẩn ẩn trong đó còn mang theo thần thức áp chế.

Nếu như là người thường, như vậy có lẽ sẽ khiến hắn vội vã quỳ lại, thậm chí vãi cả ra quần. Nhưng Vân Phong thì khác, song bản tâm khiến hắn có thần thức vượt xa cùng giai. Giờ đây thần thức hắn đã tương đương với một Nguyên giả hàng thật giá thật rồi. Một Nguyên giả muốn dùng thần thức làm hắn xấu mặt thì chắc chắn không đủ khả năng.

Hắn không hiểu tại sao vị thành chủ này mới lần đầu gặp đã muốn làm khó dễ. Hắn nhớ rằng bản thân chưa hề đắc tội gì với người này.

“Thành chủ, ta không giống Tô Minh thúc thúc, ta không bị quản lý bởi bất cứ thế lực nào. Cho nên thực tế ta vẫn là người tự do. Hai tiếng đại nhân, ta nghĩ ngài nhận không được.”

“Hỗn láo.” – Nam tử giáp vàng tức giận, hét lên một tiếng, bá khí tỏa ra khiến những người đứng bên ngoài có vài phần sợ hãi. Hắn bước đến bên cạnh Vân Phong, túm lấy cổ áo, nhấc bổng hắn lên không trung, bốn mắt nhìn nhau, cười lạnh nói:

“Chẳng lẽ một mao đầu tiểu tử như ngươi không sợ ta giết ngươi sao. Với ngươi, ta chỉ cần di một ngón tay là chết.”

“Chết, có gì khó. Ta tuy còn nhỏ nhưng vẫn có tôn nghiêm, vẫn có lý tưởng của mình. Hai chữ “đại nhân” là cấm kị trong ta. Dù có chết cũng không muốn gọi người khác một tiếng “đại nhân” lần nữa.”

Hai chữ “đại nhân” vốn là được xưng từ cấp dưới lên cấp trên, thể hiện uy vọng của đối phương. Nhưng là trong lòng Vân Phong vẫn có tự tôn của mình. Hai chữ “đại nhân” khiến hắn liên tưởng đến tháng ngày đau khổ, khúm núm trong mỏ khoáng, cho nên hắn không muốn xưng hô hai chữ đó trước mặt người khác, không muốn lại một lần nữa bị người khác đè lên đầu mình. Thế nên, cho dù vị thành chủ kia có uy vọng như thế nào, Vân Phong vẫn vứt hai chữ “đại nhân” ra đằng sau, chỉ gọi là thành chủ.

Thấy Vân Phong vẫn không chịu nhún nhường, nam tử áo giáp vàng hung ác nhìn Vân Phong, khóe môi cười lạnh:

“Ngươi không sợ chết, chẳng lẽ không sợ ta bắt giết người bên cạnh ngươi. Nghe nói ngươi vì một tiểu cô nương tên Hoa Hoa, mà giúp Tô Minh đấu lại Ngọc gia. Cả Hồng Anh tiểu nha đầu cũng thân thiết với ngươi lắm, ngươi không hi vọng bọn họ có chuyện gì chứ. Ta có rất nhiều cách khiến bọn họ đau khổ không muốn sống.”

Vân Phong mặt đối mặt với uy hiếp từ vị thành chủ vẫn bình lặng như mặt hồ, không có chút gì dao động. Chỉ nhàn nhạt nói:

“Thành chủ đại nhân, ngươi uy hiếp ta cũng vô dụng. Nói thật với ngươi một câu, nếu như ta chết ngươi cũng phải chết. Ngươi đụng đến người thân bên cạnh ta chứng tỏ ngươi không làm gì được ta, cũng minh chứng ta có thể thoát được khỏi lòng bàn tay ngươi. Đến lúc đó, ta dám chắc cả Tứ Phương Thành của ngươi . . . GÀ CHÓ KHÔNG THA.”

Thành chủ nhìn vào ánh mắt sắc như dao cạo của Vân Phong, không hiểu sao lại lạnh gáy. Bị một tiểu tử mới 9 tuổi đầu dọa sợ, nói ra cũng chẳng ai tin, nhưng nhìn thấy Vân Phong như thế này, không hiểu sao hắn tin những lời nói của Vân Phong là thật.

Vân Phong biết rằng, nếu hắn chết, chính tay gia gia hắn sẽ báo thù. Với tính cách của Lưu Hàn, vị thành chủ trước mặt này chết là cái chắc, nhưng tuyệt nhiên lão sẽ không đụng đến người vô tội. Nhưng nếu thành chủ dám động đến những người thân bên cạnh Vân Phong, lại để cho hắn thoát được, Vân Phong sẽ dùng chính cách này để trả thù, hơn nữa mức độ tàn bạo còn lớn hơn nhiều.

“Thành chủ đại nhân, người thấy Vân Phong tiểu huynh đệ thế nào.” – Tô Minh mỉm cười mở lời, có lẽ hắn biết được vị thành chủ kia chỉ là đang dọa Vân Phong chứ không muốn chính thức giết hắn.

Nam tử áo giáp vàng thả Vân Phong xuống, cười hà hà, vụng trộm lau đi mồ hôi vừa rơi trên trán, nói:

“Quả nhiên không tồi. Mới nhỏ tuổi mà đã có bản lĩnh như vậy, gặp nguy không loạn, đúng là nhân tài hiếm có. So với Hồng Anh thì một chín một mười, không hề kém cạnh.”

Mặc dù không đặt tâm trí ở nơi đây, nhưng Hồng Anh vẫn cảm thấy vui vẻ vì được bá chủ một phương như thành chủ Tứ Phương Thành khen tặng. Nàng vụng trộm nhìn ra Vân Phong, muốn xem biểu hiện của hắn. Nhưng là làm nàng thất vọng, Vân Phong dường như vẫn còn tức giận vị thành chủ này nên khuôn mặt vẫn lạnh lùng, trơ ra như khúc gỗ.

Bản thân Vân Phong không coi lời khen này vào đâu, nếu như lời khen này đến trước khi chuyện uy hiếp xảy ra, hắn sẽ cảm thấy vui vẻ, thân thiện với người này. Nhưng là nam tử kia lại dùng người thân hắn ra uy hiếp, cũng đụng đến vảy ngược trong lòng hắn cho nên hắn bắt đầu lãnh đạm, bỏ mặc lời nói ngoài tai. Có thể nói đây là giận dỗi của tiểu hài tử cũng được, nói đây là uất ức cũng không sai, tất cả đều thể hiện hắn không thích nam tử này.

“Vân Phong, hôm nay thành chủ đại nhân đến đây là muốn thu thập lại tàn cuộc của Ngọc gia.” – Chuyện đã qua, Tô Minh bắt đầu đi vào vấn đề chính. Hắn ngước mắt nhìn thành chủ, đợi hắn mở lời.

Thành chủ nhẹ gật đầu, đến bên ghế chủ vị, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống rồi từ từ nói:

“Lần này ta đến một là muốn ổn định lại tình hình trong trấn, hai là muốn thưởng cho những người có công khám phá, triệt hạ âm mưu thâm độc của Ngọc gia.”

“Trước hết đừng nói chuyện thưởng công, ta làm việc này cũng chỉ là muốn đối phó với đám người Phong gia mà thôi. Chúng ta nói đến chuyện Ngọc gia trước đã. Ý thành chủ muốn làm như thế nào?” – Vân Phong ngắt lời. Trong hai chuyện, hắn để tâm hơn là cách xử lý Ngọc gia. Nếu xử lý không tốt, Ngọc gia quay lại báo thù, sợ rằng Giao Nguyệt Trấn cũng không yên ổn.

“Nếu ngươi đã hỏi, ta sẽ nói luôn. Ta sẽ đuổi bọn họ đi khỏi trấn.”

“Đuổi đi, chỉ đơn giản vậy thôi sao đại nhân?” – Tô Minh cau mày, khó hiểu hỏi lại.

“Các ngươi không làm chủ một thế lực nên không hiểu. Giữa các thế lực cho có âm thầm đấu đá nhau nhưng vẫn nằm trong quyền kiểm soát của thế lực lớn hơn. Mà chuyện của Ngọc gia đã đến tai thế lực bên trên rồi, đây chính là phương án mà họ đưa ra, chuyển Ngọc gia về dưới sự quản lý của Mặc thị.”

Nghe xong, Đỗ Hồng Anh lập tức bật dậy, tức giận nói:

“Như vậy, chuyện mà Ngọc gia gây ra cho chúng ta. Nhưng người mà Ngọc Tiểu Điềm hãm hại, cả lão tổ ta chẳng lẽ như vậy ngậm oan mà chết. Hơn nữa tu vi Ngọc Tiểu Điềm cao như vậy, để nàng từ từ quay lại báo thù, bọn ta cũng không thể nào sống yên. Cách làm này ta không phục.”

Sau này, nàng sẽ rời khỏi thị trấn, theo đuổi ước mơ của riêng mình, cho nên nàng không yên tâm về gia tộc. Nếu như để Ngọc gia thoát tội, không chỉ là mối thù của lão tổ không được báo, mà gia tộc nàng lúc nào cũng nằm trong vòng nguy hiểm. Để lại một con sói lúc nào cũng có thể giết chết mình còn sống, nàng không thể không lo lắng.

“Đúng vậy, đại nhân, liệu có nên xem xét lại, Giao Nguyệt Trấn là thuộc địa bàn của đại nhân. Chuyện xảy ra ở đây theo lý phải do ngài quyết định, chẳng lẽ bề trên lại không hề nói lý lẽ như vậy. Suốt mấy năm nay, Ngọc gia âm thầm ám toán khiến người nhà chúng ta nhiều lần lâm vào nguy hiểm, người chết cũng không ít. Nếu như thành chủ cần bằng chứng, ta có thể đưa lên. Mong sao thành chủ có thể vì chúng ta mà báo thù.” – Tô Minh hiển nhiên cũng lo sợ chuyện này xảy ra, cũng nói thêm vào, hi vọng thành chủ đại nhân có thể vì việc này mà suy nghĩ lại.

Nhưng đáng tiếc, đáp lại hắn chỉ là cái thở dài của nam tử áo giáp vàng. Hắn nhẹ giọng khuyên bảo:

“Ta không làm chủ được. Ngay cả thế lực Tông Bì cấp cũng đã cho người xuống, ngày mai là tới đây hòa giải, chúng ta không thể làm gì khác. Nhưng các ngươi yên tâm, sau ngày mai, tất cả mọi chuyện sẽ trở lại bình thường, ta đảm bảo sẽ không ai tìm các ngươi báo thù hay gây khó dễ.”

“Nếu như vậy, thành chủ hẹn bọn ta tới bàn bạc thì có ích gì? Tất cả mọi chuyện đều đã có tính toán cả rồi.” – Vân Phong hừ lạnh, dưới thần thức của Hư và sự bảo vệ của gia gia, hắn không tin là Ngọc Tiểu Điềm có thể làm gì hắn. Nhưng cứ nghĩ tới chuyện của Đỗ gia, Tô gia hắn cũng cảm thấy bức xúc thay cho bọn họ.

“Như đã nói, ta tới là để thông báo cho các ngươi về cách thức xử lý Ngọc gia, đồng thời dựa vào công lao của các ngươi mà ban thưởng.”

“Nếu như vậy, ta xin cáo từ trước.” – Vân Phong nghe vậy, lắc đầu định cáo lui, không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa.

“Vân Phong . . . đệ . . .”

“Vân Phong . . .”

Hai người Đỗ Hồng Anh, Tô Minh gọi giật lại, muốn ngăn hắn ra về. Nếu nói về ban thưởng, không nghi ngờ gì cái giá phải trả cho Vân Phong là cao nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play