Hóa ra người này tên là Tam Đao, Vân Phong thầm nhủ. Mặt ngoài vẫn bình thản trả lời:
“Nhưng những cái đó là ta về tặng cho tỷ tỷ muội muội, không phải là để cho ngươi ăn.”
“Ta không biết, ngươi nhất định phải cho ta. Hay là . . . ta dùng tiền
mua lại, một kim tệ, không năm kim tệ, ngươi thấy thế nào??”
“Ta không cho, cũng không bán, tiền ta không thiếu. Còn ngươi, sao ngươi sao vô lý vậy. Vừa rồi ta đã cho ngươi 1 xâu rồi, không phải sao ???” – Vân Phong thật hết cách với người này. Đuổi không đi, mắng không chạy,
dai như đỉa bám vậy. Giờ phút này hắn mới hiểu được cảm giác của lão gia gia nặn tò he vừa rồi.
“Ta . . . ta . . .”
Đại hán bất chợt nghẹn họng, chẳng biết nói gì cho phải, chẳng lẽ giờ
lại cướp. Nhưng cướp của tiểu huynh đệ liệu có vô lý không, hơn nữa vừa
rồi tiểu huynh đệ đó còn cho hắn một xâu tò he nữa. Nhất thời, ánh mắt
hắn rưng rưng như sắp khóc.
“Oa . . . oa . . . ngươi là người xấu, ngươi bắt nạt Tam Đao.” – Bất
chợt, đại hán bỗng nhiên khóc rống. Nước mắt chảy ra hoàn toàn là thật,
không chút nào giả dối, giống như đó chính là xuất phát từ bản năng. Vân Phong thấy vậy há hốc mồm, chưa từng thấy có người cực phẩm như vậy.
Lúc này, Vân Phong có cảm giác mình giống như kẻ chuyên đi bắt nạt trẻ
con, dành giật từng xâu kẹo trên tay chúng.
Nhiều người hiếu kì vừa mới đi đã lại lục tục xúm lại xem trò vui. Bọn
họ chưa từng thấy một người nào ngốc nghếch như vậy cả. Đã to đầu mà còn bị một đứa nhóc tám chín tuổi bắt nạt.
“Xem kìa, người kia quả thực là ngốc.”
“Đúng vậy, lớn chừng tuổi này rồi mà còn khóc như trẻ con. Xem ra hắn còn ngốc hơn A Ngưu nhà thím Hà đó.”
“Ngươi nói bậy gì thế, so sáng hắn với A Ngưu nhà chúng ta chính là vũ nhục con trai ta đó.”
Những người xung quanh thấy thế, liên tục bàn tán, những câu nói ấy
khiến ngay cả Vân Phong cũng cảm thấy xấu hổ thay cho Tam Đao. Nhưng
trái lại với Vân Phong, Tam Đao chẳng có chút nào để ý đến chuyện đó cả, vẫn một mực khóc rống, đòi tò he cho bằng được.
“Thôi được rồi, đừng khóc nữa, ta sợ ngươi rồi, cho ngươi được chưa.” –
Vân Phong tặc lưỡi, ném ra mấy xâu tò he đẹp mắt rồi nhanh chóng lủi đi
luôn. Hắn quả thực đã sợ đại hán tên Tam Đao này lắm rồi, chỉ mong sao
hắn không bám đuôi, tiếp tục đòi tò he nữa.
Nhưng đáng buồn ở chỗ, Tam Đao lại không bỏ qua cho hắn. Cho dù Vân
Phong chạy như thế nào, lắt léo ra sao vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay đại hán ngốc. Vân Phong chạy đến cổng Đông, đại hán nhởn nhơ bám theo
đến cổng Đông. Xuống đến cổng Nam, người đó đã đứng sẵn từ bao giờ. Điều đó chứng tỏ một điều, thần thức của kẻ này cực mạnh, phạm vi mấy chục,
thậm chí một trăm mét cũng bị hắn thu vào trong đầu. Vân Phong cho có
chạy đi như thế nào vẫn không thoát được.
Một mạch chạy tới Bắc Sơn, đối phương vẫn luôn theo sát như hình với bóng.
“Hừ, ngươi dỗi việc sao. Cứ theo ta làm gì?” – Vân Phong ngồi xuống một
tảng đá, thở hồng hộc. Liên tục thi triển Tật Lôi Biến để chạy trốn, cho dù có đạt tới thất trọng cũng khiến hắn nuốt không trôi.
Đại hán ngốc hiện ra trước mặt Vân Phong cười hì hì, trong tay chỉ còn lại một xâu tò he cuối cùng.
“Tiểu huynh đệ, ngươi rất tốt với Tam Đao, Tam Đao muốn chơi với ngươi.”
Vân Phong nhìn chằm chằm ánh mắt Tam Đao, trong ánh mắt của hắn ngoại
trừ đơn thuần như tiểu hài tử ra thì không còn gì khác. Vân Phong thấy
vậy, bật cười hỏi:
“Huynh không có việc gì khác sao. Sao lại cứ đòi đi chơi với ta?”
“Ta đến đây cùng với mấy người huynh đệ, nhưng bọn họ cùng Nhất Kích đại ca có việc phải làm. Chẳng ai chịu chơi với ta cả. Ta rất buồn.” – Tam
Đao bỗng nhiên trầm mặc, cúi đầu chán nản, giống như một đứa bé đã phạm
lỗi lớn.
“Vân Phong! Ngươi cẩn thận đó, tên ngốc này rất mạnh, trong Giao Nguyệt
trấn, tên này chỉ kém hai vị gia gia của ngươi thôi.” – Hư huyền phù bên cạnh Vân Phong, chăm chú nhìn đối thủ.
Ngay cả Lưu Hàn, Đông Minh Hỏa cũng không thể nhận ra sự tồn tại của nó, cho nên Vân Phong tin rằng đại thúc ngốc nghếch kia cũng không thể nào
nhìn ra.
Hắn gật đầu với Hư rồi ngạc nhiên hỏi lại Tam Đao:
“Đại ca, huynh đến đây làm gì vậy. Từ trước đến nay, ta chưa từng nhìn
thấy huynh.” – Vân Phong có chút tò mò với mục đích của Tam Đao. Ở Giao
Nguyệt Trấn nho nhỏ này có gì đáng giá cho một cường giả như hắn tới tìm kiếm.
Thấy Vân Phong có hứng thú với chuyện của mình, Tam Đao bỗng nhiên cảm
thấy cực kì vui vẻ, giống như bản thân tìm được món đồ chơi thú vị. Hắn
nhào tới bên Vân Phong, cười nói:
“Hì hì, tám người bọn ta lần này tới đây là tróc nã phản nghịch, bắt đi một tiểu cô nương.”
Nghe tới mấy chữ “bắt đi tiểu cô nương”, khuôn mặt Vân Phong bỗng nhiên
đanh lại, tựa tiếu phi tiếu. Một cảm giác lo lắng xen lẫn tức giận bỗng
nhiên bộc phát từ trong lồng ngực, tựa như nước sông đập mạnh vào bờ đê, làm cho hắn có cảm giác bất an. Tam Đao đang nói chợt nhận ra được Vân
Phong khác lạ, mới hồi trước hắn còn vui vẻ nói cười, bỗng dưng trong
chốc lát lại trở nên lạnh lùng như vậy, rụt rè hỏi:
“Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ làm sao vậy, không khỏe ư ?”
Vân Phong nghe tiếng sực tỉnh, ổn định lại tâm thần, trong đầu loạn nghĩ một hồi, giả bộ sợ sệt đáp:
“A, Tam Đao, chẳng lẽ huynh là bọn bắt cóc trẻ em sao? Huynh . . . huynh là bọn người xấu.”
“Không . . . không . . . Tam Đao không phải như tiểu huynh đệ nghĩ. Nhất Kích đại ca nói, phản nghịch bắt đi Thánh nữ, bọn ta phải mang nàng về, chứ không phải bọn ta muốn bắt cóc trẻ con.”
“Huynh muốn bắt ai ?”
“Cái này Nhất Kích đại ca dặn ta không được nói.” – Tam Đao gãi gãi đầu, ngượng ngùng đáp.
Nghe đến đây, Vân Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn vốn tưởng rằng Tam
Đao là người của Phong gia tới bắt Hoa Hoa. Nhưng nghe giọng điệu của
Tam Đao, chắc hẳn là không phải. Điều này khiến Vân Phong an tâm phần
nào. Nhưng đáng tiếc, mọi chuyện không như ý muốn, cho dù Vân Phong có
tưởng tượng thế nào, cũng không đoán được ra Thánh nữ trong miệng Tam
Đao chính là Lạc San, còn kẻ phản nghịch lại là hai vị gia gia tôn kính. Hắn cũng không tưởng tượng được rằng, bản thân bọn họ đang nằm trong
nguy hiểm rất lớn.
“Tiểu huynh đệ, Tam Đao còn chưa biết tên ngươi.?”
“Ta là Vân Phong.”
“Vân Phong, cái tên thật hay, nhưng vẫn kém Tam Đao.”
“Tiểu huynh đệ, có muốn chơi một trò chơi không?”
“Trò gì.”
“Bắn bi”
. . . .
“Không được, tiểu huynh đệ ăn gian. Chúng ta chơi trò khác. Chúng ta chơi xúc xắc.”
. . . .
“Không thể thế được, Vân Phong, có phải đệ đã chơi xấu không.”
“Xúc xắc trong tay huynh, ta làm sao chơi xấu được.”
. . . .
Tối mịt, Vân Phong mới về đến nhà, tâm trạng vô cùng uể oải. Cả một ngày trời, hắn bị Tam Đao ép chơi đến phát ngán, đủ mọi trò chơi, đủ mọi thể loại, từ bắn bi, đá cầu, bắt Ma sủng, xúc xắc. Thế nhưng, một ngày bỏ
ra cũng không phải không có thu hoạch. Tam Đao không thể nói là cực kì
chất phác, hay đúng hơn là có điểm khá ngốc. Chỉ một ngày mà bản thân
hắn đã thua Vân Phong tới 500 Kim tệ, một đống nguyên liệu, linh dược,
thậm trí cả một quyển trục đao pháp cũng mất luôn.
Đối với Tam Đao, đống đồ này cũng không đáng giá là bao, nhưng đối với
Vân Phong, nó là cả một gia tài kếch xù, không kém gì tài sản tích cóp
cả đời của Tứ Quỷ. Kim tệ hắn đưa cho Hư, nguyên liệu hắn dành để luyện
khí, linh dược thì lén lút đưa cho Hoa Hoa để nàng học tập cách chế
thuốc. Tất cả mọi việc đâu vào đó, hắn lại tiếp tục quay về tu luyện, đả thông kinh mạch.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, sáng hôm sau, Vân Phong rút kinh nghiệm
thức dậy từ sớm, lén lút đi tới mật thất Tô gia mà không rẽ ngang rẽ dọc như hôm qua nữa. Hắn rất sợ một lần nữa bị Tam Đao bắt gặp.
Trở lại mật thất sau, Tô Minh, Đỗ Hồng Anh mang cho hắn một kinh hỉ cực
kì lớn, chính là tình hình chiến sự giữa hai bên. Cuộc chiến giữa hai
nhà Phong, Tô thậm chí còn vượt quá tưởng tượng của Vân Phong. Đến ngày
thứ 5 sau đại kế của Vân Phong, hai bên bí mật điều người phục kích nhau ở ngoại vi Giao Nguyệt Trấn. So về công lực, đương nhiên Ngọc Tiểu Điềm thua đối phương rất lớn, trong cả trận đấu nàng bị đánh đến mức chỉ có
thể hoàn thủ. Hơn nữa ma sủng lại không bằng đối phương, còn phải phân
tâm điều khiển trận tuyến nên nhiều lần xém chút đã mất mạng trên tay
Phong Đạo. May mà cuối cùng, Ngọc Thiên bất ngờ quay về, đại chiến với
Phong Đạo mấy trăm hiệp bất phân thắng bại mới có thể cứu đi mạng của
nàng.
Bị bất ngờ đánh úp từ Mặc thị, người Phong gia cũng bị diệt gần hết, duy chỉ còn Phong Đạo cùng hơn 10 người là chạy thoát. Nhưng bọn chúng cũng bị thương khá nặng. Tô Minh suy đoán kẻ này có thể vẫn còn lẩn chốn đâu đây, khuyên Vân Phong nên cẩn thận.
Giải thích qua tình thế một lúc, Tô Minh vùng Hồng Anh kéo Vân Phong tới một địa đạo khác, nói:
“Tiểu Phong, lại đây, ta giới thiệu cho ngươi một người.”
Đang lúc Vân Phong nghi hoặc, không hiểu ai mà cần Tô Minh tiếp đón ân
cần như vậy, lại còn phải giới thiệu mình cho người ta nữa. Thì hắn nhìn thấy một bóng người cao lớn mặc khải giáp màu vàng, đứng sừng sững ngay trước mặt.
Vân Phong nhìn thấy người này, không khỏi hít vào một cơn khí lạnh, bởi
trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy ai cao hơn như thế. Nói hắn giống cự
nhân hơn là giống người cũng không ngoa. Một người bình thường cao chỉ
có mét tám, cao lắm cũng chỉ có hai mét. Nhưng kẻ này phải cao đến ba
mét, vai rộng gần mét, tứ chi thô, to như những cục sắt nguội.
“Thành chủ đại nhân, Vân Phong tiểu huynh đệ đã đến rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT