Mọi người trong thông đạo ngầm cảm thấy hối hận. Chỉ vì chút cảm xúc nhất
thời đã khiến cho Đỗ Nhạc phải chịu đựng đau khổ trong một thời gian
dài. Một nam nhân đỉnh thiên lập địa rơi nước mắt, cũng đủ để hiểu bức
bối trong lòng hắn như thế nào.
Phịch.
Bất chợt, ở phía giữa kia, Đỗ Khiêm hai gối khuỵu xuống, trong nháy mắt đã dập đầu liền ba cái:
“Đỗ Nhạc thúc, tiểu điệt có lỗi với ngài.” - Hắn liên tục dập đầu, phần trán dính đầy bụi đất.
Đỗ Khanh nhìn thấy cũng không cản con trai. Hắn biết, Đỗ Khiêm cũng
chính là một trong số những người đã tỏ ra thái độ khinh miệt với Đỗ
Nhạc. Đây là một bài học, cũng là điều mà Đỗ Khiêm phải làm nếu muốn trở thành người đứng đầu gia tộc. Có sai phải sửa.
Có người dẫn đầu, tất nhiên là có người theo sau. Dẫu gì, chuyện của Đỗ
Nhạc cũng là do bọn họ sai, bọn họ không nên vì phỏng đoán của bản thân
mà ảnh hưởng tới người khác. Nhiều người lục tục quỳ xuống, mặc dù không khấu đầu khẩn thiết như Đỗ Khiêm, nhưng cũng coi như là thành khẩn.
“Mọi người làm gì vậy, mau đứng lên đi. Nếu như ta ở vị trí của mọi người chắc chắn cũng nghĩ như vậy mà thôi.”
“Mau đứng lên, đứng lên đi.”
“Đại thiếu, người cũng đứng lên đi. Đại bá không trách ngươi.”
Đỗ Nhạc quệt đi nước mắt trên khóe mắt, vội vội vàng vàng đỡ mọi người
dậy. Đều là người trong gia tộc, hơn nữa lại là trước mặt Tô gia cho nên Đỗ Nhạc cũng không chấp nhặt, không muốn làm gia tộc càng thêm xấu hổ.
Thấy cuối cùng mọi người đã hòa giải, Hồng Anh rốt cuộc cũng thở phào.
Chuyện Đỗ gia gần đây chia bè phái, cô lập Đỗ Nhạc nàng cũng biết. Đỗ
Nhạc mặc dù chỉ là chi thứ đời thứ ba, nhưng tu vi không hề kém cha và
Đại bá của nàng, chính là cự đầu một phương. Nếu như để cho vị thúc thúc này có chuyện gì xảy ra chính là tổn thất to lớn cho gia tộc, huống chi chuyện của Tứ Quỷ hoàn toàn là sự thực, không một chút nào liên quan
đến hắn.
Nhưng Hồng Anh vẫn phải kéo dài thời gian, đợi đến khi Đỗ Nhạc cảm thấy
sắp chịu không nổi mới giải oan cho hắn. Như vậy một mặt sẽ khiến hắn
cảm kích nàng, ra sức vì Đỗ gia, một mặt càng khiến hắn thêm hận Tứ Quỷ, hận Ngọc gia. Một mũi tên trúng hai đích.
Nàng vội vã đến bên Đỗ Nhạc thi lễ. Hai tròng mắt trong suốt cực kì phối hợp với bộ dạng thương tâm mà rưng rưng nước mắt.
“Chuyện của Đỗ Nhạc thúc, là Đỗ gia ta sai, ta thay mặt mọi người xin
lỗi thúc. Nhưng lỗi Đỗ gia một phần, thì lỗi của Tứ Quỷ cùng Ngọc gia là chín phần. Đỗ gia sẽ thay mặt Đỗ Nhạc thúc báo thù cho người.”
Đỗ Nhạc không chấp nhận, gạt đi ý kiến của nàng.
“Thù của ta chính ta sẽ báo, chỉ xin mọi người không nên loại ta ra khỏi kế hoạch này. Nhi tử ta trên trời có linh thiêng, chắc chắn sẽ phù hộ
cho ta.”
Vân Phong, Tô Minh, Tô Thức đều nhận ra kế khích tướng của Hồng Anh,
thầm khen nàng một tiếng hảo nữ nhân, đồng thời cực kì phối hợp với
nàng. Có một tay đấm đắc lực như Đỗ Nhạc, càng khiến liên minh hai nhà
vững mạnh, kế sách cũng được bảo đảm thêm.
Tô Minh sải bước tới bên cạnh Hồng Anh, khuyên can:
“Hồng Anh, nếu như Đỗ huynh đã muốn tham gia, hãy để cho huynh ấy tham
gia. Nỗi đau mất con, nỗi hận vu oan nếu không khai giải, chỉ sợ Đỗ Nhạc huynh sẽ điên mất.”
Dưới con mắt cầu khẩn của Đỗ Nhạc, Hồng Anh nhẹ cắn môi, giả như đang
cân nhắc nhiều lắm, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu. Không quên yêu cầu Đỗ
Nhạc làm theo đúng mệnh lệnh đã được giao, không được xung động kẻo hỏng đại sự.
Xong đâu đó, nàng mới kéo mọi người trở lại vấn đề chính, chuyển sang một đống giấy tờ khác, khéo léo phân tích:
“Mọi chuyện đã qua hãy để cho nó qua, bây giờ quan trọng nhất là làm
theo kế hoạch của Vân Phong. Ngọc gia bảo mật cực kì nghiêm ngặt, cho
nên ngoại trừ một vài thông tin đã nói lúc trước thì không tìm được thêm bất cứ thông tin về công pháp, võ kĩ, đẳng cấp Ma sủng của Tứ Quỷ cũng
như ba người còn lại. Tuy nhiên, từ khi đi theo Đỗ Thái, kẻ này đã biểu
hiện là người ưa thích tửu sắc. Mấy ngày gần đây ỉ thế lập đại công,
không hề thu liễm, nếu không trêu gẹo nữ nhi trên đường thì lại đến nhà
chứa chơi gái. Địa điểm thân quen của hắn là nhà chứa góc Đông Nam của
trấn, đây cũng chính là địa điểm chúng ta hành động đêm nay.”
“Đỗ Khanh, Đỗ Nhạc, Tô Ung, ba người các ngươi lập tức chọn ra vài nhân
thủ có thể chất Kim hệ, chia làm ba tổ, phục kích xung quanh khu vực chỉ định.”
Vân Phong bắt đầu phân phó, bàn tay tiểu hài tử chỉ chỉ lên những khu
vực đã được đánh dấu trên bản đồ. Hầu hết những nơi đó đều có cây cối,
nhà dân hoặc góc kín rất khó quan sát. Hơn thế nữa địa hình phức tạp,
chính là nơi phục kích tốt nhất.
Bất ngờ, có người thể chất thuộc tính Hỏa lên tiếng:
“Nhưng tại sao là người được chọn đều là thuộc tính Kim.”
Hắn cũng muốn tham gia vào chiến dịch này, lập lên công đầu, nhưng bây giờ lại bị loại nên có chút không vừa ý.
“Không sao cả, bất kì thuộc tính nào cũng được, đây cũng chỉ là một mẹo
nhỏ để vu oan mà thôi. Đến lần sau sẽ là Hỏa thuộc tính ra trận.”
* * * * * * * * * * *
Trong một nhà chứa phía Đông Nam Giao Nguyệt Trấn.
Tứ Quỷ lúc này đang trìm vào cảnh mây mưa. Nằm phía dưới hắn là một kỹ
nữ có vài phần nhan sắc, khuôn mặt tuy xinh đẹp nhưng lại được trang
điểm hơi đậm, khiến nàng có phần dung tục.
Lang trảo của Tứ Quỷ trong y phục mà nắn bóp ngọc nhũ của kỹ nữ, cảm thụ sự mềm mại mĩ diệu được truyền đến, lại còn hơi ấm cùng sự run rẩy nhẹ. Lang trảo còn lại của hắn thì đang hoạt động trên kiều đồn của nàng.
Chẳng mấy chốc, căn phòng tràn ngập tiếng dâm ngôn uế ngữ cùng tiếng rên nhẹ, giống như là một liều xuân dược cực mạnh, làm dục vọng trong cơ
thể Tứ Quỷ triệt để nổi lên, cả linh hồn cũng bị kích thích.
“Hừ . . .”
Bất chợt, một tiếng hừ lạnh đột nhiên phát ra, đem hai người đang trầm trong bể tình giật mình tỉnh lại.
Theo phản xạ tự nhiên, Tứ Quỷ vội vàng đẩy nàng kĩ nữ trong người ra
chạy gần tới nơi cửa sổ, quần áo cũng chưa kịp mặc lại. Chỉ cần hơi có
động, hắn lập tức theo đường cửa sổ thoát ra ngay.
Nhưng một phút đồng hồ trôi qua, vẫn không có gì xảy ra. Thậm trí đến
lúc hắn mặc xong quần áo vẫn không thấy đối phương động thủ.
“Nghe nhầm sao.” – Tứ Quỷ hậm hực thầm nghĩ.
Đã đến cảnh giới Nguyên sĩ tam tinh như hắn, chuyện nghe nhầm là không
thể nào. Nhưng có sát thủ nào lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy, ngay lúc
hắn mây mưa, sắp đạt cao trào là thời điểm hành động tốt nhất, không có
lý nào mà một sát thủ lại không ra tay còn cố ý để hắn chuẩn bị.
Tứ Quỷ đẩy ra cửa số gian phòng nhà chứa, nhìn lên trời đã bị bao phủ
bởi vô vàn những đám mây đen, trong lòng không khỏi phiền não. Thế nào
mà hôm nay hắn lại bứt rứt không yên, thậm trí còn nghi thần nghi quỷ.
Chuyện vui đang sắp đến cao trào bỗng dưng bị tắt tịt khiến hắn trở nên
bực tức, không còn ham muốn chuyện kia nữa, đành vứt vài đồng Ngân tệ
rồi mở cửa ra về. Trong giây lát thân ảnh lập lòe, lập lòe rồi thoáng
cái biến mất, như tan vào trong không khí.
“Đi thôi.”
Cách đó không xa, Vân Phong nhàn nhạt nói với Tô Minh, cả người chạy
nhanh về phương hướng Ngọc gia. Trên vai Ma Ưng hai mắc sáng quắc, lóe
lên quang mang đen thẫm rồi biến thành một dải u quang lao về phía trời
đêm. Ám nguyên lực tụ tập dần về phía mắt biến một đôi song đồng thành
hắc nhãn, tuyệt chiêu Ma Ưng Truy Ảnh lập tức thi triển, khóa chặt một
mục tiêu mờ ảo phía trước không xa.
Tô Minh hơi sững sờ vì Ma Ưng, chủng loại Ma sủng quý hiếm này từ trước
tới nay chưa từng xuất hiện ở Giao Nguyệt Trấn. Trên thị trường một con
Ma Ưng cao phẩm như thế này cũng phải đáng giá 2000 Kim tệ, chính là
toàn bộ sinh ý của Tô gia trong vòng 2, 3 năm.
“Cũng phải, Lưu lão có tài Chế khí đỉnh cấp, mua cho tôn nhi một Ma sủng như vậy cũng không có gì quá đáng.” – Tô Minh tặc lưỡi, thầm nghĩ rồi
lao mình theo Vân Phong mà không biết rằng ngoại trừ đan dược thì Vân
Phong vẫn chưa từng ngửa tay xin Lưu Hàn bất cứ một vật gì. Tất cả đồ
vật trên người hắn từ Nguyên phiến cho tới Ma sủng đều là do một tay hắn kiếm được.
Tứ Quỷ dùng tốc độ cao nhất chạy về Ngọc gia, trên bờ vai hắn là một con Cáp Giới Ban nhất giai 5 cấp đang dùng linh kĩ Ẩn Tàng. Mặc dù vậy, tâm thần Tứ Quỷ vẫn không thể nào yên tâm. Hắn vẫn có cảm giác như ai đó
đang theo dõi mình.
Càng chạy, hắn càng cảm thấy không ổn, xung quanh không một bóng người. Hắn hít vào một hơi, trầm giọng nói:
“Các hạ có gì muốn chỉ giáo, mau hiện thân đi.”
Đáp lại hắn, chỉ là một cái cười lạnh. Từ trong bóng tối, bước ra một
nam tử trung niên thân thể cao to, trầm trọng như núi, khuôn mặt cứng
rắn, cương nghị, huyệt thái dương hõm sâu.
Nhìn thấy người này, Tứ Quỷ kinh ngạc hét lên, hàm răng như muốn rơi xuống đất:
“Đỗ Nhạc. Ngươi chưa có chết.”
Trong lòng Đỗ Nhạc vẫn còn oán hận, nhớ tới nhi tử độc nhất bị hại chết, nhớ tới cảnh bạn bè xa lánh, khuôn mặt trở nên tím tái, tức giận đến
mức hít thở không thông. Hắn trầm giọng:
“Đồ bất hiếu, dám trù ẻo cha ngươi sao. Xem ta dạy dỗ lại nghịch tử nhà ngươi.”
Đỗ Nhạc nói còn chưa nói hết, trường thương của hắn tiên phát chế nhân,
cũng đã cắt hư không, hung hăng đâm qua Tứ Quỷ. Trên thân thương tỏa ra
quang mang kim sắc chói lòa. Cùng lúc đó, bốn phương tám hướng xung
quanh, Kim nguyên lực ào ào đổ tới, hóa thành trường đao, trường kiếm,
trường thương . . . mọi người một trước một sau, liên tục tung ra võ
kĩ, mang theo lực lượng phá không, làm đường lui của Tứ Quỷ hoàn toàn bị phong kín!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT