Thời gian trôi đi thật nhanh, giống như nước chảy qua cầu, bất tri bất giác
một tháng kể từ khi vụ án Đỗ, Tô lưỡng bại câu thương đi qua.
Giao Nguyệt không vì chuyện này mà trở nên láo loạn. Tất cả sinh ý của
Đỗ, Tô hai nhà đều bị các gia tộc khác chia nhau trong yên lặng. Nhưng
một số người tinh ý nhận ra, sự bình lặng này báo trước một cơn sóng dữ
đang sắp ập đến.
Đối với Vân Phong, những chuyện phân chia thế lực của Giao Nguyệt trấn không ảnh hưởng nhiều đến hắn.
Hàng ngày, hắn đều bắt đầu công việc bằng cách liên lạc với nhóm người
Tô gia, Đỗ gia. Tất cả cùng nhau bàn bạc về bước tiếp theo của Vân
Phong. Bốn cái đầu, bốn kẻ thông minh, gian xảo vào bậc nhất Giao Nguyệt trấn cùng nhau nghĩ kế, cùng nhau tính toán phương pháp hạ thủ, cách
thức xóa dấu vết thật chi tiết. Đã không hành động thì thôi, một khi
hành động liền đảm bảo đối phương không thể không mắc mưu.
Đến chiều, Vân Phong lập tức tới xưởng rèn của Lưu Hàn để học tập phương pháp Chế khí. Một tháng không dài, nhưng đối với Vân Phong có thần thức cao hơn người bình thường, lại không ngừng tăng trưởng trong quá trình
học tập thì chút ít phương pháp Chế khí này cũng không đáng vào đâu. Về
căn bản hắn cũng đã nắm rõ được từng bước tiến hành. Một khi bước vào
Nguyên sĩ, sinh ra nguyên khí, hắn lập tức có thể bắt đầu thử nghiệm chế tạo ra Khí cụ đầu tiên. Tất nhiên, đó chỉ là chế tạo ra những đồ vật
đơn giản nhất mà thôi. Con đường phát triển trong Chế khí của hắn vẫn
còn rất dài và gian chuân, phải không ngừng tích lũy thêm thủ thuật và
phương pháp chế tạo.
Một ngày của Vân Phong kết thúc bằng việc mượn Nhị nguyệt nguyên đan để
tích trữ nguyên khí, tiến hành phạt tủy. Trong vòng một tháng, hắn cũng
đã bước vào cảnh giới Phạt tủy 67%, đồng thời song song tiến hành Hoán
huyết. Chỉ cần Hoán huyết đạt 40%, hắn sẽ lập tức đả thông kinh mạch,
bắt đầu tu luyện công pháp. Khi đó, tốc độ cường hóa thân thể của Vân
Phong sẽ tăng lên rất nhiều, bởi hắn không chỉ có đan dược, Nguyên phiến phụ trợ mà hơn cả hắn còn có thể mượn công pháp dẫn dắt Nguyên khí.
Thời gian nghỉ ngơi hay ăn cơm, hắn lại trò chuyện với Hoa Hoa, Lạc San, Lưu Hàn, Đông Minh Hỏa. Kể cho bọn họ nghe những tiến bộ hàng ngày của
mình. Đối với hắn, thời gian này có chút mệt mỏi nhưng mới gọi là đáng
sống. Hắn sống có mục đích, sống có phấn đấu, sống có thân nhân bằng
hữu. Đây chính là điều cực kì đáng quý.
Nhưng đến hôm nay, thời gian quý báu đó đã bị phá hỏng, bởi kế hoạch Tá
đao giết người của hắn cũng đã chín muồi, đạt tới thời gian tốt nhất.
Trong mật thất kín đáo, Vân Phong nhẹ nhàng đứng dậy đi lên vị trí chủ
tịch, nhìn chằm chằm vào gần trăm người xung quanh. Tất cả mọi người ở
đây đều là tinh anh, là tâm phúc của Đỗ gia và Tô gia, kẻ có tu vi thấp
nhất cũng là Nguyên đồ thất trọng, cao hơn hắn nhiều. Nhưng giờ phút
này, tất cả bọn họ đều chăm chú nghe lệnh Vân Phong, không ai cho rằng
điều đó là sỉ nhục. Bởi ở cái thế giới này, kẻ có bản lĩnh sinh ra là để đứng trên người khác. Ngươi không phục, có thể lên khiêu chiến, nhưng
nếu thất bại sẽ càng nhận lấy khinh bỉ từ mọi người.
Vân Phong, so về tu vi không là gì cả, nhưng nếu so về mưu trí, sợ rằng
không mấy người ở đây sánh được với hắn. Trong khoảng thời gian 1 tháng
ngắn ngủi vừa qua, tiếng tăm cùng uy vọng của Vân Phong được nâng cao
không ít. Bắt đầu từ khi hắn bày ra kế ve sầu thoát xác, cứu thoát toàn
bộ những người đứng đây, mở ra sinh lộ cho bọn họ. Tiếp theo sau là hàng loạt ý kiến chia tổ ám sát, xóa dấu vết, thực hiện mệnh lệnh. Tất cả
đều rành mạch, rõ ràng, đều đánh vào điểm trí mạng của đối phương. Thông qua các kế sách, mưu mô được đưa ra, hắn khiến cho nhiều kẻ vỗ ngực tự
xưng là thông minh đều phải co đầu rụt cổ.
Bởi thế cho nên, chính bản thân hắn đã trở thành người lãnh đạo từ lúc
nào không ai hay. Ngay cả những người như Tô Minh, Tô Thức hay Hồng Anh
cũng đều lấy ý kiến của hắn làm đầu. Một đứa trẻ chỉ có 9 tuổi mà làm
được những việc như vậy quả thực là bất khả tư nghị (* không thể tin
được).
Vân Phong nhẹ khom người, lễ độ nói:
“Mọi người cũng đã nhận ra, hôm nay ta mời tất cả các thúc bá, huynh
trưởng đến đây chính là vì thời gian đã đến. Kế hoạch của chúng ta có
tiến hành thuận lợi hay không, hai nhà Đỗ, Tô có thể quay lại địa vị của mình hay không chính là nhờ ở các vị.”
Tâm thần mọi người đại chấn, có sợ hãi, có kinh ngạc, có hào hứng, tất
cả đều đang không ngừng nghị luận. Có thể chứng kiến gia tộc một lần nữa quật khởi, quả thực là chuyện tình đáng ăn mừng nhất. Bất quá, người
tinh tế thì biết, nếu như kế hoạch này có một chút sai sót nào, chính là hai gia tộc một lúc đối địch với hai địch nhân lớn, vạn kiếp bất phục,
không còn cơ hội trở mình.
Mặc dù trong thông đạo trật hẹp, không thể tránh khỏi lộ ra một số tin
tức mà bốn người Vân Phong bàn bạc. Thậm trí có nhiều người thân tín
cũng đã biết được phương án tiến hành kế hoạch từ lâu. Nhưng hiện tại,
được nghe Vân Phong chính thức công bố, lại khiến cho mọi người cảm thấy hứng thú cực lớn. Ai cũng đều suy đoán Vân Phong rút cuộc là muốn làm
gì, suy đoán kế hoạch của hắn lần này là có thể xảy ra vấn đề không,
liệu có ai bị thiệt mạng không? Cho nên tiếng bàn luận càng lúc càng
nhiều, hình thành nên một cơn lốc lớn, mà Vân Phong lại nằm ở trung tâm
cơn lốc ấy.
Vân Phong vẫn bình tĩnh phi thường, mặc cho người ta nói đủ loại đông
tây nam bắc. Hắn vẫn bình chân như vại, bất kể người khác bàn tán thế
nào, nhìn nhận thế nào, Vân Phong đối với kế sách của mình vẫn tự tin
tuyệt đối.
“Đề nghị mọi người im lặng.” – Tô Minh thấy không khí nơi đây có chút vượt quá phận, lập tức ho khan, quát lớn.
Mọi người nghe tiếng lập tức im lặng như tờ, không nghe được bất kì tiếng động nào. Lúc bấy giờ, hắn mới lên tiếng:
“Mọi người đứng đây đều là tinh anh, là tâm phúc trong tộc, cho nên ta
không cần giấu diếm. Hai nhà chúng ta hiện nay đang đối mặt với nguy cơ
chưa từng có, trước mắt chúng ta phải chiến đấu với hai thế lực Lam Sa
cực kì mạnh mẽ. Một thế lực như vậy, hàng ngày chúng ta cũng chỉ có thể
nhìn từ xa, khom người cúi mình, lắng nghe đối phương chỉ dạy. Nhưng mọi người có từng nghĩ rằng, đến một ngày chúng ta có thể đạp lên thây bọn
chúng, tự tin đứng ngang hàng với bọn chúng. Bọn chúng là người, chúng
ta cũng là người, tại sao lại phải nhìn sắc mặt bọn chúng mà chạy trốn.
Ai ở đây cũng đều là hảo hán, một lần chết thì có làm sao, so với sống
chui nhủi không nhìn thấy mặt trời như thế này còn tốt hơn cả chục lần.”
Tô Minh quắc ánh mắt sáng rực, nhìn tả rồi nhìn hữu, ánh mắt đó dừng lại trên mỗi người một chút. Lão siết chặt nắm tay hung hăng đánh lên không trung:
“Có cơ hội trước mắt, tại sao lại bỏ qua.”
Mọi người nghe xong ầm ầm trấn động, cũng chẳng quản tương lai gì nữa.
Nếu như đã là đường cùng, không thể chạy trốn thì quyết một trận tử
chiến có sao. Không hẹn mà gặp, cả trăm người mắt nhìn nhau rồi lập tức
giơ tay cao quá đầu, gào thét:
“Quyết không bỏ qua.”
“Đòi lại những gì chúng ta đã mất.”
“Đánh đuổi Ngọc gia, báo thù rửa hận.”
Vân Phong nhìn hàng trăm người điên cuồng gào thét, không khỏi trấn
động. Tô Minh này quả nhiên là giỏi kế khích tướng, chỉ trong giây lát
mà sĩ khí mọi người đã lên rất cao, ngay cả Vân Phong cũng mơ mơ hồ hồ
bị lây nhiễm. Nếu không phải có song bản tâm khiến định lực cao hơn
người bình thường thì chiêu này đã khiến hắn vụt dậy gào thét như số
đông ở đây rồi.
“Quả nhiên mỗi một gia tộc trong trấn đều có dị nhân. Sau này ra đời, quyết không thể coi thường, khinh địch.”
Hắn thầm nhắc nhở bản thân rồi nhanh chóng đi vào vấn đề:
“Mục tiêu đêm nay của chúng ta là một kẻ tên Tứ Quỷ. Hồng Anh tỷ, mau nói cho mọi người biết thông tin về đối phương đi.”
Hồng Anh gật đầu, bước tới, lấy từ trong Túi càn khôn ra một đống tài
liệu được đánh số kí tự rõ ràng. Đây chính là toàn bộ những tin tức mà
một tháng qua, tất cả mọi người cực khổ thu thập, cuối cùng được Hồng
Anh chỉnh lý, biên soạn lại.
Nàng bước tới đài cao, treo lên khung gỗ một loạt các thư tịch, bằng chứng sắc nét rồi trầm trọng nói:
“Qua điều tra, dưới trướng Ngọc gia, có bốn kẻ võ công cao cường, được
xưng là Nhất Tà, Nhị Ma, Tam Hồn, Tứ Quỷ. Trong đó Tứ Quỷ tu vi kém
nhất, tu vi chỉ là Nguyên sĩ tam tinh. Nhưng bù lại hắn có ba bản lĩnh
cực lớn đó là một môn võ kĩ huyễn thuật, một con Ma sủng cao cấp – Cáp
giới ban(tắc kè hoa), cùng khả năng dịch dung cực kì cao minh. Chính
điều đó lại khiến hắn tuy tu vi tầm thường nhất nhưng lại được Ngọc Tiểu Điềm trọng dụng nhất. Mọi người đều biết trong Đỗ gia có gian tế được
Ngọc gia cài vào. Trước thời điểm này, chúng ta cứ tưởng đó chính là con trai của Đỗ Nhạc thúc, nhưng thực sự lại không phải. Sau khi điều tra
mới biết được con trai Đỗ Nhạc thúc đã bị Tứ Quỷ giết chết từ 7 năm
trước. Kẻ hiện nay đang đóng giả, chính là Tứ Quỷ của Ngọc gia. 7 năm
qua, hắn dùng kĩ xảo của mình biến thành một tiểu công tử ăn chơi mà
chẳng ai nhận biết được thật giả. Điều đó chứng minh một điểm, kẻ này
rất khó nhằn.”
Nghe được những lời này, phía sau bỗng vang lên một tiếng cười thật lâu, thật to. Đến khi mọi người nhìn lại, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng,
xấu hổ. Người cười lớn chẳng phải ai khác, chính là Đỗ Nhạc mà Hồng Anh
vừa nhắc tới. Lúc này, không ngờ hắn bắt đầu lệ nóng ướt mi, nước mặt
lăn dài trên má.
Nước mắt nóng hổi men theo gương mặt của hắn chầm chậm rơi xuống đất. Nhỏ tí tách trên nền đất khô.
Một tháng nay, nội tâm Đỗ Nhạc vô cùng u ám, từ đầu đến cuối hắn phải
chịu đựng mọi sự thóa mạ, lăng nhục từ mọi người xung quanh. Nghi kị
càng lúc càng lớn, càng lúc càng thể hiện rõ nét, bởi ai cũng biết tin
tức con của hắn chính là gian tế.
Nhưng một đứa nhỏ chỉ thích chơi bời lêu lổng, hái hoa tìm liễu có bản
lĩnh gì mà dám cấu kết người ngoài, mưu hại Đỗ gia. Cho nên, tất cả mọi
người đều tin rằng chính Đỗ Nhạc mới là chủ mưu gây họa. Nhiều lần, có
nhiều kẻ ngang nhiên thách thức, đe dọa, thậm trí muốn giết hắn báo thù. Ngay cả bằng hữu, thân nhân lâu năm trong gia tộc cũng không thèm để ý, coi hắn như cặn bã. Đỗ Nhạc đau khổ, có miệng cũng không giải thích
được một lời, chỉ mình hắn biết bản thân bị oan khó giải.
Mỗi ngày qua đi, hắn đều giãy dụa giữa sinh tử, tâm thần càng lúc càng
lo lắng, bất an. Hắn muốn chết để chứng minh sự trong sạch của mình. Đối mặt tử vong cần phải có đầy đủ dũng khí, nhưng đối với Đỗ Nhạc muốn
sống lại càng phải dũng khí lớn hơn nữa. Thậm chí không chỉ đơn giản như vậy. Chết là hết, nhưng thù giết con còn chưa báo, hắn chết sẽ không
thể nhắm mắt.
Đỗ Nhạc biết bản thân mình không còn cầm cự được lâu nữa. Sống giữa
những nghi ngờ, ghen ghét, oan uổng như thế này, hắn có cảm giác mình
sắp bị điên.
Nhưng hôm nay, nghe được những lời từ Hồng Anh, hắn rốt cục cũng an tâm, bao nhiêu uất ức vì khi dễ cũng theo dòng nước mắt mà phát tiết ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT