Hai tay Vân Phong nắm chặt tay vịn, im lặng không nói, trong đầu mông lung bất định. Từ những tin tức lấy được của Đỗ Huy, dường như những người liên lạc với Trung Văn có tu vi cao cường lắm. Ít nhất so với lão tổ tứ đại gia tộc trong trấn cũng không kém hơn là bao. Đối mặt với một đám cao thủ như thế, đến một cái nháy mắt hắn cũng không dám nháy, chứ chưa nói đến tiếp tục điều tra.

Nhưng bù lại, trong lời Đỗ Huy, Vân Phong nghe ra nhóm người lạ mặt đó muốn cướp đi một người. Đây là tin tức cực kì quý báu. Trong lòng Vân Phong cũng mơ hồ suy đoán, có lẽ bọn chúng muốn bắt lấy Hoa Hoa tỷ.

“Đáng tiếc, không biết được nguyên nhân cũng như hình dạng của bọn chúng, nếu không cũng dễ bề thu xếp.” – Vân Phong chán nản lắc đầu. Mặc dù có thêm một chút thông tin, có thể xác nhận được Trung Văn thúc thúc đang làm chuyện mờ ám, nhưng tổng quan lại, vấn đề kia vẫn là một mê vụ khó giải.

Trong căn phòng thoang thoảng hương trầm thơm ngát, mỗi người lại đang đeo đuổi một suy nghĩ riêng, không ai nói với ai câu nào. Không khí dần dà càng lúc càng trầm lặng, thỉnh thoảng chỉ có tiếng thở dài não nề, đầy phiền muộn của Đỗ Huy vang lên.

“Phong đệ, đệ nói xem, liệu hai chúng ta có thể hợp tác được không?” – Bất chợt, Đỗ Hồng Anh lên tiếng. Không ngờ rằng, điều mà nàng nói lại chính là nàng với Vân Phong, hai người cùng nhau hợp tác, mà không phải Đỗ gia hợp tác với Lưu Hàn.

Trên mặt Vân Phong lộ ra nụ cười khổ, không tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả. Hắn lắc lắc đầu, đáp:

“Nếu như tỉ muốn hợp tác với ta chỉ vì gia gia thì ta khuyên tỉ nên bỏ ý kiến đó đi.”

“Tại sao?”

Vân Phong ngẩng đầu lên, bình thản nhìn vào Hồng Anh, không nói tiếng nào. Nhanh chóng, hắn đưa ánh mắt lướt qua nàng, nhìn ra ngoài cửa sổ xa xăm, dõi mắt chăm chú về trời xanh mây trắng trên cao. Chỉ trong khoảnh khắc, Hồng Anh có thể thấy được trong ánh mắt ấy có chút mông lung, có chút kí ức mới xảy ra ngày nào, có tình cảm thân thiết nồng đậm.

Hắn bất chợt nở nụ cười, nói ra những lời từ sâu trong đáy lòng, đôi mắt vẫn nhìn về một khoảng trời xa xăm.

“Tại vì những việc đệ làm cho tới bây giờ đều không muốn liên lụy tới người. Cho dù gia gia có yêu thương ta đến mức nào đi chăng nữa cũng không phủ định được một điều, ta dẫu sao cũng chỉ là một đứa cháu nuôi. Gia gia đối sử với ta rất tốt, không tiếc gì để giúp đỡ ta, ta hiểu rõ người yêu quý ta đến mức nào. Cho nên khi chưa báo hiếu được với người, ta không muốn gia gia vì ta mà làm việc bản thân mình không thích.”

Hồng Anh nhìn chăm chăm vào tiểu tử đối diện, bất chợt nhận ra cảm giác của hắn lúc này. Chính là cảm giác của một đứa trẻ bị vứt bỏ, bỗng nhiên nhận được tình thương từ thứ gọi là gia đình. Nàng hiểu cho dù có được tất cả, Vân Phong cũng không đành lòng đổi lấy tình cảm cao quý đó.

Nàng thu mắt lại, khóe môi nở một nụ cười hối lỗi, cầm tách trà để trước mặt lên, động tác nhẹ nhàng quý phái, hớp lấy một ngụm. Sau đó, ánh mắt một lần nữa quét sang tiểu tử đơn bạc kia, cất tiếng dịu dàng:

“Nếu ta nói lần này người ta muốn hợp tác chỉ có mình đệ thì đệ tính sao ?”

Đỗ Huy nghi hoặc nhìn chắt nữ, hắn cũng không biết vì sao mà Hồng Anh có ý nghĩ như vậy. Mặc dù hắn cũng phải công nhận tên tiểu tử này có không gian phát triển rất lớn, nhưng trước mắt tuyệt đối không thể sánh ngang với Lưu Hàn. Nếu như hợp tác với Lưu Hàn, địa vị của Đỗ gia trong trấn sẽ được đề cao. Hơn nữa với cấp độ của Lưu Hàn, Đỗ gia sẽ có một minh hữu cực mạnh, thậm chí còn mạnh hơn so với đám người tới đây gây hấn. Đáng lý ra Lưu Hàn mới là mục tiêu số một. Thế nhưng lão vẫn tôn trọng nàng, im lặng không nói, để cho nàng quyết định.

Vân Phong nghe được lời của Hồng Anh lập tức kinh ngạc, hắn khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi:

“Mình đệ ư ? Tỉ có ý gì đây ?”

Đối mặt với Vân Phong, Hồng Anh nở một nụ cười bình thản trên khóe môi. Nàng nói nhỏ nhẹ:

“Không có ý gì cả, chỉ là ta hiểu được sức mạnh của trí tuệ. Tỷ tin tưởng, đệ cũng dần nhận ra khả năng mà nó mang lại. Người ta nói, dưới sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu đều vô dụng, nhưng từ trước đến nay tỷ vẫn không tin điều này. Trong lòng tỷ vẫn luôn cho rằng chỉ cần âm mưu hợp lý, ngay cả Nguyên vương cũng có thể bị tính kế tới chết. Bao năm qua, cho dù là việc gì tỷ cũng dùng mưu kế giải quyết. Cũng giống như đệ vậy, ngay cả trong chiến đấu với Đỗ Thái hay Đỗ Thông, đệ đều dùng 6 phần tâm kế, chỉ dùng 4 phần bản lãnh. Tất cả mọi thứ đệ đều tính toán kĩ càng, tâm kế càng là hảo thủ đoạn.”

Nói đến đây, nàng ngừng lại giây lát, cẩn thận liếc nhìn biểu hiện Vân Phong rồi nói tiếp:

“Giờ đây, Đỗ gia đang lâm vào nguy cơ 4 phía, một mình ta không thể nào lo xuể. Cái ta cần bây giờ là một người có thể suy tính cùng ta. Một người có thể phân tích trước sau, trái phải, nếu như người này có một thân bản lĩnh thì càng hay. Đáng tiếc, đệ lại không muốn Lưu lão dính vào chuyện này, tỉ cũng không miễn cưỡng. Chỉ cần đệ có thể đứng trong màn, cùng ta bày mưu tính kế, thế là tốt lắm rồi.”

“Vậy tại sao lại chọn đệ, chẳng lẽ ngoài kia không có ai giúp được Đỗ gia các người.”

“Bởi ba lần người của Đỗ gia ra trận, Đỗ Thái, Đỗ Thông, cả lão tổ, đều thua trong tay đệ. Hơn nữa, Đỗ gia giờ đây như bị cô lập, không thể mượn sức người ngoài. Có thể nói, người có trí tuệ đồng thời đáng tin cậy, chỉ có mình đệ mà thôi.”

Vân Phong im lặng, ngẫm nghĩ. Quả thực nếu theo như lời Hồng Anh nói, Đỗ gia của nàng nguy cơ tứ phía, một mình nàng không thể hoàn toàn gánh vác được nhiệm vụ to lớn như vậy. Việc tìm kiếm thêm nhân thủ là điều cần thiết lúc này. Nhưng hắn kì lạ ở chỗ, vì sao lại chọn hắn.

Vân Phong tự tin vào bản thân cũng có vài phần thông minh, nhưng đó chỉ là thông minh trong nhất thời, trong suy đoán mà thôi. Hắn chưa từng nghĩ rằng mình thích hợp bày mưu tính kế, dự trù tương lai, bởi hắn chưa từng thử, chưa từng trải nghiệm. Bắt một người làm việc một việc mà trước đây hắn chưa làm qua thì cho dù có thông minh, giỏi giang đến mức nào cũng khó lòng hoàn thành tốt được nhiệm vụ đó, thậm trí còn có tỉ lệ thất bại cực cao. Chưa nói đến việc làm này còn phải chịu áp lực từ nhất nhiều phía, lại càng khó khăn gấp bội.

Nhưng đối với Vân Phong và Hồng Anh, có thể nói hai người đã bước vào đường cùng rồi. Đỗ gia giờ đây không thể chịu thêm một chút đả kích nào nữa. Hồng Anh rất cần một người cùng nàng suy xét, tính toán, chỉ ra những điều không tốt trong kế hoạch cứu vớt Đỗ gia. Còn Vân Phong, hắn cũng rất cần một nhóm người có thể giúp hắn điều tra tin tức từ Trung Văn.

Cuối cùng, mặc dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng Vân Phong lại không thể không chấp nhận bởi vì từ những thông tin nhận được từ Đỗ Huy, hắn biết chuyện của Hoa Hoa tỷ cũng giống như lửa xém lông mày, càng lúc càng gấp gáp, mà bên hắn lại không có một ai có thể dùng được.

“Tốt, chúng ta có thể hợp tác, nhưng ta phải nói trước, chuyện này không thể đến tai Lưu gia gia. Một khi người biết chuyện, vụ hợp tác của chúng ta hủy bỏ.”

“Được.” – Hồng Anh gật đầu, thoải mái đáp ứng.

Đúng lúc này, trong đầu Hồng Anh vang lên tiếng Truyền Âm Thuật của lão tổ Đỗ Huy:

“Cháu tin Vân Phong sẽ giúp được Đỗ gia sao.”

“Cháu không nắm chắc.” – Hồng Anh mấp máy môi, nhàn nhạt đáp lại. Không thể ngờ một cô nương chỉ mười hai mười ba tuổi như nàng mà đã có tu vi Nguyên sĩ mà bao người mơ ước.

“Vậy vì sao cháu lại hợp tác với hắn. Nếu như để giành tinh lực mà liên kết với Lưu Hàn, hoặc tìm kiếm sự che chở của một thế lực Lam Sa thì cũng phải tốt hơn chứ.”

“Chỉ là trực giác của phụ nữ mà thôi.”

Hồng Anh cười mỉm, nhẹ nhàng đáp lại rồi bỏ qua lão tổ đang kinh nghi sợ hãi, đứng chân chân như tượng gỗ.

Tiếp theo sau đó, ba người cùng nhau bàn bạc về vấn đề hợp tác cùng với thực lực của các gia tộc khác trong trấn.

Hóa ra, Đỗ gia không mạnh như vẻ bề ngoài Vân Phong tưởng. Thực tế từ sau biến cố 10 năm trước, Đỗ gia vì cái chết của gia chủ đương thời đã điên cuồng làm náo một trận, không ngừng dùng thủ đoạn huyết tinh tìm ra hung thủ. Đáng tiếc là cuối cùng vẫn không tìm ra kẻ nào làm, hơn thế nữa vì một mình đối mặt với ba nhà khác cho nên số lượng cao thủ chết đi cũng là nhiều nhất. Khiến Đỗ gia mơ hồ giảm xuống một bậc, chỉ có thể đứng ngang hàng với thế lực Tô gia.

Theo tính toán chi tiết của Hồng Anh, cao thủ có chiến lực trong gia tộc bao gồm có 54 người. Nguyên sĩ cảnh có 14 người: Ba nguyên sĩ cao giai, Bốn Nguyên sĩ trung giai, 7 Nguyên Sĩ sơ giai. Nguyên đồ từ Nhị trọng trở lên có 40 người, trong đó có 11 người là Nguyên đồ đỉnh, tùy thời có thể tiến vào Nguyên sĩ. Nếu bây giờ mạnh mẽ đề thăng bọn họ lên Nguyên sĩ hoàn toàn có thể được, nhưng vì tỉ lệ luyện thể thấp sẽ khiến trụ cột của bọn họ không vững, khó có thể tiến xa trên con đường võ đạo. Cho nên Đỗ gia vẫn đang phân vân vấn đề này, nhưng một khi mọi chuyện không thể kiểm soát, Đỗ gia lâm vào đường cùng thì vẫn bắt buộc phải dùng biện pháp mạnh.

Duy chỉ có một mặt tích cực, Đỗ gia là gia tộc chuyên kinh doanh Ma sủng cho nên sức chiến đấu của Ma sủng của Đỗ gia vẫn mạnh hơn gia tộc khác một bậc. Chỉ tính riêng gia chủ Đỗ Huy, tuy là Nguyên sĩ cao giai nhưng phối hợp với Ma sủng của mình lại có thể chiến đấu cân bằng với bất cứ một lão tổ Nguyên sĩ viên mãn của bất cứ nhà nào.

Mấy tiếng sau.

“Được, vậy kế hoạch đề ra là như thế này. Trước tiên chúng ta xóa bỏ nội gian trong Đỗ gia, nhân cơ hội chúng còn chưa biết, lập tức tấn công các cửa hàng của Tô gia, giả như là cướp bóc bình thường, phân tán chú ý của bọn chúng. Bước thứ hai, tổ chức lại nhân thủ, chia người Đỗ gia thành vài nhóm, mau chóng di chuyển người không có chiến lực ra khỏi Giao Nguyệt Trấn. Đồng thời mau chóng ám sát một vài nhân thủ quan trọng của các đại thế gia khác, đổ tội cho Tô gia. Cuối cùng mới hợp sức các gia tộc tấn công Tô gia.”

Vân Phong gật đầu, trên thực tế, kế hoạch kia xem như là ổn nhất. Nhưng vẫn nên có một số thay đổi. Hắn vội vã đưa ra ý kiến:

“Kế hoạch trên coi như là tạm ổn, nhưng ở bước thứ hai, Đỗ gia cũng phải giả bộ có người chết. Thứ nhất là không để đối phương nghi ngờ, thứ hai là có một nhóm người thi hành nhiệm vụ đặc biệt. Xuất kì bất ý, khiến đối phương không thể trở tay.”

“Được, chúng ta làm theo lời đệ.” – Hồng Anh gật đầu, đồng ý với ý kiến của hắn, lại tiếp tục ghi ghi chép chép, đề ra từng bước nhỏ.

Nếu như Vân Phong có thể nhìn thấy đảm bảo sẽ kinh hồn khiếp vía, bởi vì trong thời gian ngắn, nàng đã có thể suy nghĩ rạch ròi người này chết ra sao, người kia chết thế nào. Hơn nữa lại còn đi kèm nhân chứng cùng phương pháp gây án. Chỉ cần thêm một số thông tin cần thiết về võ kĩ cũng như Ma sủng của cao thủ của Tô gia, những cái chết này càng thêm hoàn mĩ.

Đối với Hồng Anh, những điều như thế này nàng cần phải nhanh chóng chuẩn bị, nhưng cũng không thể để chúng sai lầm, như Vân Phong nói thời gian đã không còn nhiều.

Thời gian dần về trưa, Vân Phong cuối cùng cũng có được tin tức cần thiết, lại nhớ chiều nay còn có hẹn với Lưu Hàn ở xưởng rèn, liền đứng dậy lập tức cáo từ rời đi:

“Vãn bối xin phép cáo từ, toàn bộ thông tin, tính cách của tất cả các cao thủ trong trấn mong rằng Đỗ lão chuẩn bị sớm, chúng ta không có thời gian nữa. Xem ra chỉ trong vòng 5 đến 10 ngày nữa, bọn chúng sẽ có hành động.”

“Được, ngày mai ngươi đến ta đảm bảo sẽ có một phần năm thông tin mà ngươi cần.”

Vân Phong gật đầu, cảm giác được có một thế lực của riêng mình thật tốt, ít nhất những việc như tìm kiếm tin tức sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play