Trong đại sảnh, Hồng Anh vẫn nhẹ nhàng ngồi yên vị ở vị trí của mình, không có ý dời đi, phong khinh vân đạm chăm chú đánh giá Vân Phong. Nàng còn nhớ rõ, trước đây đã từng tìm hiểu về Vân Phong. Khi đó hắn mới chỉ có tu vi Nguyên đồ nhị trọng. Không ngờ chỉ mới xa nhau có hơn một tháng, nàng đã phải nhìn hắn bằng con mắt khác. Hắn không những có thực lực đấu với Đỗ Thông, mà kinh ngạc hơn là không bị tổn thương bất cứ một sợi tóc nào.

Với một kẻ có tiềm năng như thế này, nếu như không thể lôi kéo vào gia tộc, thì tận lực tránh xung đột với hắn thì hơn. Nhiều kẻ thường nói, không thu phục được người thì nên trừ bỏ hắn để tránh đối phương đầu nhập vào thế lực khác. Nhưng theo nàng nghĩ, cái này cực kì ngu xuẩn. Một khi đối phương ghi hận với ngươi, hắn sẽ tìm mọi cách thoát thân và trả thù. Để lại một đối thủ có tương lai rộng mở mà nguy hiểm như vậy thì gia tộc sắp phải đối mặt với tử kì của mình rồi.

“Vân Phong, ngươi đến để chuyển lời Lưu huynh sao?” - Đến khi mọi người đã yên vị, Đỗ Huy bắt đầu hỏi.

Vân Phong ngập ngừng một lúc rồi vẫn bảo trì thái độ im lặng, đảo mắt nhìn những người xung quanh, ý nói chuyện này chỉ có thể nói riêng cho lão. Bởi ở đây, ngoại trừ hắn và Đỗ Huy, vẫn còn một người khác, chính là Đỗ Hồng Anh. Hắn nhớ lần trước ở nhà của Lưu lão đã từng nghe Đỗ Huy nói trong Đỗ gia có gian tế, cho nên giờ phút này hắn muốn cẩn thận nhất có thể.

“Hồng Anh cũng không phải là người ngoài, ngươi có gì cứ nói. Để nàng ở đây cũng không sao.” – Đỗ Huy hiểu ý, chỉ vào Hồng Anh nói.

Vân Phong có chút nghi hoặc, hỏi lại:

“Chẳng lẽ vị tỷ tỷ này cũng có thể biết được chuyện cơ mật của Đỗ gia.”

Hồng Anh khẽ vén mái tóc mai ra đằng sau tai, cười nhẹ, để lộ ra hàm răng trắng bóng. Nàng cất tiếng:

“Tiểu đệ có thể giả vờ thay Lưu lão chuyển lời, chẳng lẽ tỷ tỷ không thể ngồi đây nghe. Mọi người đều là người thông minh, tỷ nghĩ hai chúng ta nên lật bài ngửa đi thôi.”

Vân Phong nghe vậy, bất chợt giật mình, nhíu mày nhìn vị thiếu nữ không lớn hơn mình bao nhiêu kia, trong mắt hiện ra vẻ tán thành. Nghe lời nàng nói, Vân Phong dĩ nhiên minh bạch nàng đã đoán biết được hắn đến đây không phải là chuyển lời cho Lưu lão. Không cần biết vì sao nàng có thể đoán ra, nhưng cũng đủ khiến hắn vô cùng bội phục. Nếu không dựa vào tình báo, mà nàng có thể tự suy luận ra được điều này thì có thể xác định vị trí của nàng ở Đỗ gia chính là trí giả của gia tộc rồi.

“Thì ra là vậy.” – Vân Phong cười mỉm, nói ra một câu không đầu không cuối.

“Chính là vậy đó.” – Hồng Anh cũng đáp lại.

Nói xong, cả hai lập tức nhìn nhau, nở một nụ cười đầy thâm ý.

Đỗ Huy bên cạnh không biết hai đứa trẻ đang nói điều gì, đành bảo trì im lặng. Lão không muốn mang tiếng vào người là đầu óc không bằng một đứa trẻ con.

Chỉ sau vài giây giới thiệu, cả hai cũng bắt đầu đi vào chuyện chính. Người lên tiếng đầu tiên chính là Vân Phong.

“Quả thực Hồng Anh tỷ nói đúng, vãn bối đến đây không phải do Lưu gia gia nhờ chuyển lời, mà chính là việc cá nhân.” – Vân Phong hướng đến Đỗ Huy, bình tĩnh nói, không coi việc mình lừa dối để vào Đỗ gia là chuyện lớn.

“Mục đích vãn bối đến đây hôm nay là muốn hỏi Đỗ lão gia chủ một chuyện. Thời gian trước, Đỗ lão có điều tra một người tên là Trung Văn, không hiểu Đỗ lão có điều tra ra được tin tức gì không?”

Đỗ Huy sững sờ, nhất thời không hiểu tại sao Vân Phong lại biết chuyện này, hắn liền cẩn thận từng ly từng tí hỏi:

“Tại sao ngươi biết?”

“Tại vì vãn bối giống ngài, tuy rằng lý do khác nhau nhưng cũng cùng mục đích, vãn bối cũng đang điều tra người này.” – Vân Phong chậm rãi đáp.

“Phong đệ ngươi có từng đấy tuổi đã muốn điều tra người khác. Ngươi cũng lớn gan thật ?” – Hồng Anh nghi hoặc cướp lời. Chuyện Đỗ Huy theo dõi Trung Văn nàng cũng biết, hơn nữa cũng chủ động sai người điều tra. Mặc dù cuối cùng sự việc không giống như nàng suy đoán nhưng nếu để lộ ra sẽ ảnh hưởng tới yên bình bao nhiêu năm nay của Đỗ gia, cũng như thị trấn. Vân Phong mà không đưa ra một lý do thuyết phục, nàng chắc chắn sẽ không nói chuyện này.

Vân Phong lắc đầu, đáp:

“Anh hùng không hỏi xuất thân, tuổi tác. Có rất nhiều người tuổi đã lớn nhưng tu vi vẫn không bằng bản thân đệ, lại có những người tuy lớn nhưng suy nghĩ không bằng được một tiểu tử 8, 9 tuổi. Do đó, tuổi tác với đệ không nói đến thì hơn. Đệ vẫn tự tin vào chính bản thân mình.”

Hồng Anh gật đầu, Vân Phong nói quả thực đúng. Nàng từ năm 10 tuổi cũng đã bắt đầu có thiên phú trong việc bày mưu tính kế, cho nên cảm giác này của nàng cũng tương tự như hắn. Nhưng có một điều nàng vẫn băn khoăn tự hỏi Vân Phong muốn theo dõi Trung Văn vì lý do gì.

“Còn chuyện về Trung Văn thúc, tiểu đệ chỉ muốn nói một câu, chính là vì chuyện nhà của thúc ấy. Cũng không tiện nói ở đây.” – Vân Phong khéo léo từ chối. Chuyện về Hoa Hoa, hắn cũng không muốn nói nhiều, nhất là khi vẫn chưa điều tra ra được bất cứ thông tin hữu ích nào.

Hồng Anh cười, tùy ý nằm duỗi lưng ra ghế, ra vẻ mệt mỏi, nói:

“Nếu như đệ đã không có thành ý như vậy, không muốn nói lý do, chẳng lẽ đệ nghĩ Đỗ gia chúng ta lại dễ dàng cho đệ biết thông tin về Trung Văn kia sao?”

“Có, tất nhiên là có. Bởi vì . . . trong tay đệ đang có bí mật liên quan đến sống còn Đỗ gia.” – Vân Phong nói một cách trắc nịch. Trước khi đến đây, hắn cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này, cho nên cũng có cách giải quyết. Nếu như không thể cầu người, chỉ có thể lấy thông tin bằng giá ra trao đổi.

“Di.” – Hồng Anh đang giả bộ lười biếng cũng phải giật nảy mình, quên mất điệu bộ mị hoặc vừa nãy của mình mà khẽ kêu. Đôi mĩ mâu trong suốt, đen láy cũng khẽ nhíu lại, trong đầu hiện lên tính toán thiệt hơn. Nếu như Vân Phong quả thực có thông tin liên quan đến gia tộc, nàng sẵn sàng đem điều này ra trao đổi.

Nhưng trái ngược với nàng, lão tổ Đỗ Huy lại không cho lời nói kia là thật. Với bản lĩnh mèo cào của Vân Phong, Đỗ Huy không tin, cũng không thèm tin Vân Phong có thể tìm ra manh mối cũng như thông tin nào hữu ích. Hắn tin tưởng, có thể Vân Phong đang trêu đùa, hoặc giả bộ có tin tức để lấy ra giao dịch. Đỗ Huy đập mạnh bàn, tức giận quát lớn, thiếu điều là đuổi Vân Phong ra khỏi cửa Đỗ gia:

“Tiểu bối vô tri, đừng có cuồng ngôn làm loạn.”

Vân Phong không nóng giận, không sợ hãi, vẫn duy trì phong thái bình thường, đối mặt với Đỗ Huy, chắp tay nói:

“Đỗ lão bớt giận, điều này xác thực mười phần. Nếu Đỗ lão không tin, đợi đến khi nghe tin tức này, nếu như vẫn coi đó là tin vịt, nổi giận không muộn.”

“Lão tổ, người cứ ngồi xuống nghe hết đã.” – Hồng Anh lên tiếng giải vây cho Vân Phong, ngay sau đó, quay lại, chăm chú nói:

“Phong đệ, ngươi muốn thế nào.”

“Rất đơn giản, hai ta giao dịch tin tức. Ta nói cho các ngươi biết thông tin ta biết, các ngươi nói cho ta biết về thông tin của Trung Văn. Được chứ ?”

“Được.” – Đỗ Huy hung hăng cắt lời, hắn muốn biết Vân Phong sẽ làm gì đây.

Vân Phong nở nụ cười, cảm thấy mục đích đến đây đã thành công, cho nên sảng khoái nói:

“Rất tốt, để biểu hiện thành ý, vãn bối cũng sẵn sàng đưa trước tin tức. Tin rằng Đỗ gia cũng không phải kẻ dễ nuốt lời.”

Nói đoạn, hắn lôi từ trong tay ra phong thư đã tìm được trên người hạ nhân Tô gia, đồng thời kể lại toàn bộ sự việc. Ngay cả vết tích từ vết thương trên người cũng được miêu tả một cách tỉ mỉ. Tất cả những điều hắn biết, hắn nhớ được đều nói ra một lượt.

Một màn này cũng làm cho Hồng Anh, Đỗ Huy nhíu mày, rơi vào trầm tư. Họ chưa từng ngờ tới sự tình bên trong Giao Nguyệt trấn lại rắc rối phức tạp như thế. Ngay cả họ cũng không biết mình đã đắc tội với thế lực nào, khiến cho bọn chúng tìm cách phá đi cơ nghiệp Đỗ gia mới hả lòng hả dạ. Duy nhất có điều có thể khẳng định, bức thư này hoàn toàn chính xác là do gia chủ Tô gia Tô Minh viết.

Đỗ Huy vỗ về tròm râu, nhìn bức thư trong tay mà cảm thấy thất lạc. Hắn cảm thấy sợ hãi, chỉ là một thế lực bất nhập lưu trong một thành trấn nhỏ, giờ đây lại phải đối mặt với một thế lực lớn hơn mình gấp mấy lần. Tùy tiện chỉ một nhân vật từ trong đó đi ra là có thể đập cho Đỗ gia nát như tương cám.

Lão nhìn sang Hồng Anh vẫn đang miên man suy nghĩ, chỉ khẽ thở dài. Mọi hi vọng của Đỗ gia giờ phút này chỉ có thể đặt trên đôi vai nhỏ bé của nàng. Nếu quả thực nàng cũng hết cách, Đỗ Huy chỉ có một con đường, đưa nàng đến Tứ Phương Thành trước, chờ ngày nàng có thể thi vào Hoàng gia Học viện rồi tính sau, hi vọng như vậy có thể giữ lại một tia hương hỏa của nhà họ Đỗ.

Vân Phong đứng đợi một lúc lâu, cuối cùng không kìm được sự hiếu kỳ, buột miệng hỏi:

“Chuyện cần nói vãn bối cũng đã nói rồi. Liệu Đỗ lão có thể kể được chuyện về Trung Văn không?”

Đỗ Huy cuối cùng cũng nhớ tới Vân Phong còn ở đây, chán nản nói:

“Được rồi, để ta nói cho ngươi. Khoảng nửa tháng trước, trong trấn xuất hiện mấy nhóm người kì lạ, bọn chúng vừa đến đã lập tức liên hệ với một số người trong trấn. Ngươi cũng biết, Đỗ gia giờ đây nguy cơ tứ phía, cho nên ta phải đích thân điều tra vấn đề này. Chúng ta lập tức phái người điều tra thì nhận được tin báo, Trung Văn có liên lạc với một trong số những người thần bí đó.

Ta lén lút theo dõi hắn 3 ngày thì phát hiện ra mục đích của bọn họ dường như không nhằm vào chúng ta, mà là muốn đoạt đi một người nào đó. Lúc đó, ta vốn dĩ cũng định nghe ngóng xem họ muốn cướp ai đi, nhưng đáng tiếc những người bên trong không những tu vi hơn ta nhiều mà tính cảnh giác cũng cực cao. Tuy ta chỉ vô ý gây ra chút tiếng động nho nhỏ, nhưng bọn họ khi nghe được động tĩnh là lập tức xông ra ngoài truy đuổi. May mà Ma sủng của ta tốc độ cao mới có thể thoát thân, nếu không giờ này, ta trở thành người chết từ lâu rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play