Xa xa, giữa rừng tuyết trắng phủ dày, trên những ngọn cây trơ trụi lá bỗng xuất hiện một tia chớp màu đỏ lửa. Băng mình trong
tiếng réo rít của những đợt gió tuyết lùa xuống từ ngọn núi cao hùng vĩ.
Vật thể màu đỏ lửa ấy di chuyển với tốc độ kinh người, thoáng chốc nó đã băng qua rừng cây, dừng phắt trên một tảng đá trụi lủi phủ đầy tuyết,
rồi nhanh chóng ẩn mình trong một hốc đá nhỏ vừa đủ một người chui vào.
Bấy giờ mới nhận ra nó là một con Hỏa Sí Điểu bé nhỏ.
Ẩn mình trong hốc đá, nó rùng mình, từ cánh bốc lên một ngọn hỏa diễm khiến tuyết đọng tan thành một làn khói trắng.
Trước mặt nó, Vân Phong hai tay đan chéo vào nhau, đang tập trung hấp
thụ đan dược. Nghe thấy tiếng của Hỏa Sí Điểu bay về, hắn thở ra hơi
dài, thong thả nhúc nhích. Ngồi khoanh chân cả đêm làm gân cốt hắn có
chút cứng ngắc.
Vân Phong duỗi tay, cơ thể vang tiếng xương cốt ma sát như tiếng đảo
đậu. Lúc này tinh thần Vân Phong sáng láng, tinh thần lẫn thể chất còn
hơn mấy ngày trước. Dường như mấy ngày qua trong rừng sâu, hắn cũng đạt
được tiến bộ không nhỏ.
“Hoàn thành dung hợp dược lực của viên Nhị Nguyệt Nguyên Đan thứ hai
rồi. Luyện cơ đã lên được 85%, Luyện bì 30%.” – Vân Phong nhẩm tính.
Nhưng ngay sau đó lại lắc đầu quầy quậy: “Haizz, viên đầu tiên chỉ còn 1 nửa dược lực mà có thể tăng được 10% Luyện cơ, 13 % Luyện bì. Viên thứ
hai này hấp thụ trong vòng 4 ngày mà cũng chỉ tăng lên 5% Luyện cơ, 17%
Luyện bì. Quả nhiên càng về sau, càng lên cao, cơ thể cần Nguyên khí để
cường hóa càng lớn.”
Vân Phong lại tĩnh tọa thêm một lần nữa, nuốt vào trong bụng thêm một
viên Nhị Nguyệt Nguyên Đan. Vận công tiêu hóa dược lực, để Nguyên khí
hoàn toàn bị lớp da bên ngoài cắn nuốt mới đứng dậy.
Nguyên phiến bên hông chớp lóe, Hỏa Sí Điểu sau một đêm canh gác cũng được hắn thu vào Đồng Phiến nghỉ ngơi.
“Đi thôi, hôm nay đối thủ là ai đây ? Hi vọng có thể so sánh với con Ma
sủng hôm kia.” – Vân Phong mỉm cười tính toán, vừa nói vừa sờ sờ vào mấy vết thương vẫn còn chưa đóng vảy.
* * * * * * * * * * *
“Lạc San, đừng như thế được không? Để tỷ tỷ chải đầu cho ngươi?” – Hoa
Hoa có chút gấp gáp nói, ánh mắt yêu thương nhìn tiểu muội muội còn nhỏ
đang giãy dụa trong lồng ngực.
Đáp lại nàng chỉ là sự chống cự mãnh liệt từ tiểu nữ hài kia. Nàng nhất
quyết không chịu, lạnh nhạt lắc lắc đầu rồi vùng vẫy thoát ra ngoài.
Ngồi trước gương đồng, nàng không hề nhìn thấy gì nhưng vẫn cố gắng xõa
mái tóc trắng như tuyết, mềm mại ra sau lưng, rồi bắt đầu dùng từng
lược, từng lược chải chuốt.
“Aizz, tiểu tử Vân Phong này giở trò gì mà sao mấy ngày nay, nàng nhất
quyết không để cho người khác chải đầu cho mình vậy.” – Lưu Hàn đứng
cạnh, không hiểu nói.
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai.” – Đông Minh Hỏa hừ lạnh: “Đều là tại đứa cháu quý hóa của ngươi đấy.”
Mấy ngày hôm nay, từ khi Vân Phong đi mất, chẳng hiểu tại sao, Lạc San
lại trở nên như con người khác. Nàng vốn lạnh lùng, để tùy ý ai chăm sóc cũng được, thế nhưng từ sau hôm ấy, nàng nhất quyết không để người khác chải đầu giúp mình. Dù cho người nào cũng vậy, chỉ có nàng duy nhất là
được chạm vào chúng. Bởi lẽ, không hiểu tại sao, mỗi khi người kia chải
tóc cho nàng, nàng lại cảm thấy như mẫu thân đang chậm chậm đưa tay, khẽ xoa đầu, khẽ trải chuốt. Chỉ có khi người kia chải tóc, nàng mới cảm
nhận được hương vị ôn nhu, ấm áp mà nàng thầm mơ mỗi đêm.
* * * * * * * * * * * *
Trước mặt Vân Phong, một đàn Thanh Nhãn Phong (ong mắt xanh) Ma sủng Sơ
phẩm chừng hai mươi con đang tức giận quây lại thành vòng, điên cuồng
tấn công. Chúng là Ma sủng sống thành đàn, có hình dạng như con ong bắp
cày, nhưng mắt màu xanh lá cây, trông cực kì yêu dị. Hơn thế nữa hình
thể của chúng đều to bằng bắp đùi người lớn.
Thanh Nhãn Phong là Ma sủng Sơ cấp, Phong hệ, họ Ma trùng. Những con
Thanh Nhãn Phong trước mặt tuy đông nhưng thực lực không được mạnh lắm,
cấp bậc chỉ có 3, 4 cấp, thực lực K - . Với võ kĩ và thanh kiếm Hàn Cực
Kiếm Hồng cấp nhất giai mà Lưu lão đưa tặng, hắn hoàn toàn có thể dễ
dàng hạ gục bọn Ma sủng này.
Nếu không phải Thanh Nhãn Phong có thể chế ra một loại mật gọi là Thanh
Hương Mật, phối hợp với Khương Chỉ tạo thành một loại kẹo gừng ngọt mà
hắn rất thích ăn thì Vân Phong cũng lười động vào chúng.
“Tứ Phương Khai” – Vân Phong hét lớn, kiếm quang trên thân Hàn Cực Kiếm
liên miên không dứt, giống như thủy triều lan tràn bốn phương tám hướng.
Chẳng mấy chốc, nơi kiếm quang sắc bén đi qua, Thanh Nhãn Phong rào rào
ngã gục. Thậm chí, chúng còn chưa thể làm tổn thương được Vân Phong một
chút nào.
Vân Phong nhẹ thu kiếm lại, thu thập sơ qua chiến lợi phẩm.
“13 viên Nội đan cấp 3, 3 viên cấp 2, 5 viên cấp 4, cùng một tổ ong
mật. Chỗ nội đan này để cho Hỏa Sí Điểu đi.” Hắn thầm nhủ rồi ném tất cả vào Túi Càn Khôn – Trung.
Với thể tích ba mét của nó, đống chiến quả này chiếm chỗ không đáng là bao.
“Phành phạch.”
Đúng lúc này, bởi vì Luyện Tâm Quyết và song bản tâm khiến giác quan của hắn ngày càng linh mẫn, Vân Phong có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh phành
phạch rất nhỏ cách hắn 20 mét. Mặc dù đối phương đã tận lực kiềm chế
nhưng vẫn không dấu được thính giác của hắn.
Ngay trên đầu hắn, một con Ma Ưng ở trên không trung sườn núi xoay quanh khoảng nửa phút rồi bất chợt rung cánh.
Phạch!
Hai cánh thu lại, Ma Ưng như mũi tên từ trên trời lao vụt xuống, xé gió phát ra tiếng nổ bùm bùm trầm đục.
Chỉ một giây Ma Ưng đã đến ngay trước mặt Vân Phong, hai cánh “phành
phạch” giương ra, ổn định thân hình. Hai móng vuốt của Ma Ưng lấy thế
sét đánh không kịp bưng tai chộp xuống, linh kĩ, Ma Ưng Trảo lập tức
được tung ra.
Cả quá trình liền mạch, không hề dán đoạn. Cho dù Vân Phong có phát hiện ra nó từ khoảng cách hai mươi mét nhưng vẫn không có khả năng chống đỡ.
Trước mắt hắn, một cái Ưng trảo màu đen tuyền bọc trong hắc khí nồng đậm ụp xuống, bên trong hai vuốt của Ma Ưng rung lắc tiết tấu cực kỳ huyền
diệu, mỗi lần rung lắc là hắc khí nồng thêm một phần.
“Tật Lôi Biến.” Vân Phong vội vàng lùi lại, khiến ma trảo kia vồ vào không khí.
Vân Phong có thể thấy rõ mồn một, hắc khí trên ưng trảo mỗi khi chạm vào vật gì, chúng đều bị hủ thực, ăn mòn.
“Hắc ám hệ.” – Vân Phong giật nảy mình, nghi hoặc nhìn con Ma Ưng trước
mặt. Đây là một con chim ưng toàn thân màu đen tuyền, không lẫn tạp
chất. Thể trạng cực lớn, mỏ ưng cong sắc bén như lưỡi dao, ưng trảo cứng như sắt thép, ánh mắt lãnh khốc lợi hai khiến người khác kinh hồn bạt
vía.
Ma Ưng
“Nếu ta đoán không nhầm thì đây chắc hẳn là Ma Ưng – Ma sủng Cao phẩm
rồi. Nhưng sao một con Ma sủng thuộc loại hiếm như thế này lại xuất hiện ở đây.” – Vân Phong cắn răng suy nghĩ, ánh mắt vẫn tập trung vào từng
động tác của Ma sủng. Nhưng trái lại, nó sau khi tấn công hụt vẫn không
hề động đậy, chỉ giương đôi mắt hung hăng, sắc bén mà nhìn về phía Vân
Phong.
Ma Ưng - Chủng loại: Ma thú - Họ: Ma điểu - Hệ: Ám / Phong
Tư chất: Cao phẩm
Cấp bậc: ??? - Giai vị: ??? - Kinh nghiệm: ???
Kĩ năng: ???
Tổng hợp thực lực: ???
Ma Ưng vốn là Ma sủng hắc ám hệ, từ trước tới nay có thể nói là vô cùng
quý hiếm. Thường thường, các loại Ma sủng hệ đặc biệt như Quang, Ám rất
ít khi xuất hiện, hơn nữa, Ma sủng hai hệ này thường có thêm năng lực
đặc biệt nên rất được mọi người ưa chuộng. Thí dụ như Ma sủng Quang hệ
thường có kĩ năng chúc phúc, chữa thương, trong khi đó hắc khí của ám hệ lại có khả năng ăn mòn, hủ thực khủng khiếp. Ma Sủng Lâu của Đỗ gia
cũng ra giá 20 Kim tệ để mua Ma sủng Ám hệ, Quang hệ Sơ phẩm. Cao gấp 20 lần một con Ma sủng hệ bình thường. Tuy vậy cũng chẳng có ai nguyện ý
bán ra.
“ Đến đây, chúng ta đánh.” – Vân Phong liếm môi, hét lớn, khua khua kiếm khiêu khích Ma Ưng. Dẫu sao cũng là lịch lãm, rèn luyện chiến đấu, đối
thủ càng khó chơi đối với Vân Phong càng hứng thú. Nhất là khi chiến đấu xong, hắn còn được lợi không biết chừng.
Không đợi cho Ma Ưng tấn công, Vân Phong đã tiên hạ thủ vi cường. Chân
đạp Tật Lôi Biến, thế đi như lưu tinh, Hàn Cực Kiếm lóe ra kiếm quang
chói mắt.
“Tứ Phương Khai.”
Ngay lúc kiếm quang tung hoành, dưới gấu áo Vân Phong, Đồng Phiến chợt
lóe ra ánh sáng trắng. Giữa muôn vàn kiếm quang sáng lòa, một tia sáng
trắng cũng không có gì nổi bật. Nhưng ngay sau đó, vút một tiếng, từ bên trong ánh sáng kia, tỏa ra một bóng lửa đỏ.
Hiển nhiên điều này khiến Ma Ưng bên kia giật mình.
“Hỏa Đạn.” – Vân Phong hét lớn, đồng thời dùng kiếm trong tay điều khiển kiếm chiêu Tứ Phương Khai bao phủ bầu trời, chặn đứng đường lui của Ma
Ưng. Ép nó phải đấu tay đôi với Hỏa Đạn.
Ma Ưng không hề yếu thế, há miệng hút một cái, hắc khí trên đỉnh đầu bị
hút vào trong bụng. Chỉ sau vài hơi thở, khi Hỏa Đạn chuẩn bị đánh vào
người Ma Ưng một quả cầu màu đen tương tự Hỏa Đạn bắn ra. Không chỉ tốc
độ ra chiêu rất nhanh mà so về chất lượng, Hỏa Đạn của Hỏa Sí Điểu hiển
nhiên kém hơn rất nhiều.
Không có tiếng nổ kinh thiên động địa, cũng chẳng có hào quang chói mắt. Khi hai viên cầu chạm vào nhau, Hỏa đạn giống như bị nuốt chửng, chẳng
còn lại chút gì. Hắc cầu nhỏ đi một chút, nhưng vẫn không dừng lại dù
chỉ một giây, băng băng lao tới. Mục tiêu của nó chính là Hỏa sí điểu.
Nhưng Hỏa Sí Điểu không hề ngốc nghếch, chỉ thoắng cái, sau khi tấn công lại biến mất trên bầu trời, mượn hình thể nhỏ bé mà lao xuyên qua lưới
kiếm.
“Tứ Phương Hợp.” – Đợi cho Hỏa Sí Điểu trốn thoát, chỉ loáng cái, thiên
tiếp theo của kiếm chiêu lại được sử ra. Một người, một ma sủng phối hợp với nhau rất ăn ý, hiển nhiên đã trải qua rất nhiều cuộc chiến.
Hàng trăm bóng kiếm trên bầu trời như bị nam châm hút lại, ráp nối lại
với nhau, ẩn hiện trong đó hình bóng của một thanh cự kiếm to lớn. Cự
kiếm tập hợp kiếm quang của cả trăm thanh kiếm, mang theo hào quang chói mắt, một kiếm cực nhanh đâm về phía Ma Ưng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT