Một đêm trôi qua, khi những ánh sáng đầu tiên chiếu qua
khe cửa, Vân Phong vẫn yên lặng ngồi đó, vẫn lâm vào trầm mặc. Thỉnh
thoảng, hắn lại thở dài vài tiếng giống như một ông cụ non. Ánh mắt tinh ranh, sắc sảo thường ngày giờ phút này trở nên đờ đẫn, không có sinh
khí. Dường như, với Vân Phong, đả kích này quá lớn.
“Hư, ngươi nói xem, có phải ta vô dụng lắm không.” – Vân Phong nhìn Ma
sủng hỏi. Lúc này, hắn muốn tìm thấy cảm giác an ủi từ Hư.
Trái ngược với Vân Phong từng nghĩ, Hư chỉ cười lạnh, khinh thường nhìn hắn, nói:
“Đúng vậy, ngươi quả thực rất vô dụng. Ta không nghĩ được rằng, chủ nhân mà ta chọn lại có thể vô dụng như thế.”
“Ngươi.” – Vân Phong giật mình, quá bất ngờ với lời nói lạnh lùng của Ma sủng.
Hư phiêu phù trước mặt hắn, dùng hai đôi mắt màu huyết đồng sắc bén khiêu khích:
“Ngươi gì mà ngươi. Chẳng lẽ ta nói sai. Một cái thể chất tứ thuộc tính nho nhỏ thì làm được cái gì.”
“Nhưng ngươi cũng không thể nói thế chứ, dẫu sao ta . . .” – Vân Phong
thở dài. Đúng rồi, ta là một phế vật tứ thuộc tính mà, có ai lại thích
làm một đội với ta đây.
“Ngươi thì làm sao.” – Hư nheo nheo mắt, thấy Vân Phong tỏ ra bất lực,
buông xuôi khiến nó tức giận mà hét lên: “Nói cho ta biết, ngươi thì làm sao. Cái thằng nhóc vô dụng nhà ngươi.”
Hư tức giận đến nổ phổi, nó vốn muốn để cho Vân Phong có thể tự mình
đứng lên, suy xét đúng sai, nhưng cả một đêm trôi qua, dường như Vân
Phong không muốn nghĩ, không muốn đứng lên. Hắn như một kẻ bơ vơ bỏ mặc
tất cả, như một đứa trẻ bị lạc lõng không có phương hướng. Nó gào thét
điên cuồng, xông tới đánh đấm thùm thụp vào người Vân Phong:
“Con mẹ nhà ngươi chứ, ngươi xem lại bản thân mình đi. Tứ thuộc tính thì sao, tứ thuộc tính là phế vật à. Tứ thuộc tính chỉ là tu luyện hơi chậm một chút thôi, có gì mà ngươi phải chán nản như thế. Ngươi còn có nhiều thứ để dựa vào, đâu chỉ là thể chất. Ngươi có ta, có Luyện Tâm Quyết,
có Hỏa Sí Điểu, có Lưu Hàn, có Hoa Hoa, có Lạc San. Ngươi nhớ lại xem
ngươi đã từng hứa gì, ngươi đã từng thề thốt như thế nào. Chẳng lẽ bởi
vì tí chuyện cỏn con này, ngươi lại dễ dang buông tay.”
“Ha . . . ha . . . “ – Vân Phong gào lên như mếu, uất ức hét lên: “Ngươi thì biết gì, biết gì chứ, ngươi vốn là một Ma sủng đỉnh cấp, làm sao
hiểu được cảm nhận của ta. Ta vốn chính là một đứa bé mồ côi, bị người
ta vứt bỏ, ngày ngày ta sống trong đánh đập, trong tàn nhẫn, nhưng ta
vẫn muốn sống, muốn gặp lại những kẻ đã bỏ ta đi, muốn sống một cuộc
sống tự do. Đến một ngày ta gặp được ngươi. Chính ngươi cho ta hi vọng,
hi vọng về một cường giả tự nắm trong tay số phận mình.”
Vân Phong ngập ngừng chốc lát, cố gắng không cho nước mắt chảy ra, thổn thức nói:
“Vì điều đó, ta cố gắng, cố gắng biết bao. Hơn một tháng qua, ngươi có
thấy không, ta không chễ nải một phút nào. Một ngày ta ngủ 5 tiếng, ăn
cơm 1 giờ, khi có thời gian là ta tập luyện, lúc mệt thì đọc sách, lúc
khỏe thì tập võ. Kể từ khi đánh bại Bái Lang kia, ta lại càng tự tin vào chính mình. Ta nghĩ rằng, đến một ngày kia, vì những mồ hôi, máu và
nước mắt ta bỏ ra, mọi người khi ngước lên nhìn ta sẽ phải trầm chồ
ngưỡng mộ.”
“Nhưng giờ thì sao, ta hi vọng nhiều, ta tự tin nhiều, ta cố gắng nhiều
nhưng so với người ta, ta chỉ là một phế vật. Ngươi đã nói, hầu hết nhân tộc có thể chất tam, nhị thuộc tính. Tứ thuộc tính trở đi còn ít hơn cả đơn thuộc tính. Như vậy, ta cố gắng còn có ích gì. Một ngày tu luyện
của ta bằng họ tu luyện nửa ngày. Vậy thì ta, làm gì được đây, đuổi theo họ bằng cách nào đây.” – Vân Phong đau đớn, cuồng nộ gào thét. Đôi bàn
tay đấm thùm thụp vào nền đất, phát tiết ủy khuất trong lòng. Hắn muốn
khóc, nhưng lại sợ, sợ mình càng khóc sẽ càng cảm thấy mình không còn gì cả.
“Chỉ có mỗi cái thể chất này thì nói lên điều gì. Hả, cái tên nhu nhược
này. Một kẻ dễ dàng từ bỏ như vậy mới đáng bị người ta phỉ nhổ. Chì vì
xuất thân không tốt, không được lựa chọn đúng đắn ngươi lại có thế yếu
hèn, phủ nhận tất cả những gì mình cố gắng sao. Đứng lên đi, nhìn ra xa
đi, nếu vẫn chỉ nhìn xuống dưới chân, ngươi mãi mãi tụt lại phía sau
thôi. Đến lúc ấy, ngươi mới thực sự là phế vật” – Hư phập phồng tức
giận, khó chịu nhìn Vân Phong tự hành hạ bản thân, cau mày nói:
“Tứ thuộc tính thì sao, mặc dù tu luyện chậm, không thuần nhưng khi đối
mặt với cường địch, với Ma sủng, ngươi lại có thể dùng ưu thế tương khắc để chiến đấu. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ qua.”
Trong khoảnh khắc đấy, đầu Vân Phong như bị thiên truy bách luyện, từng
âm vang trong lời nói của Hư nện vào đại não. Trong phút chốc, hắn chợt
hiểu ra, có lẽ chính mình đã sai rồi. Trên đời, có một số thứ là gánh
nặng, là điểm yếu, nhưng cũng nhờ nó mà bản có thể phát huy ưu điểm
khác. Chỉ cần không ngừng cố gắng, không ngừng bù đắp, phấn đấu.
“Nhìn lại bản thân đi Vân Phong, đừng đổ lỗi cho bất kì ai, đừng viện
bất cứ lý do gì. Hãy cố gắng làm thật tốt những điều ngươi muốn, chưa
chắc khi đó đã yếu kém hơn người ta.” – Hư chầm chậm nói. Giờ phút này,
phải chính bản thân Vân Phong hiểu ra mới có thể giải quyết tận gốc, nếu không điều này sẽ lưu lại tâm ma trong lòng hắn.
Vân Phong im lặng nghĩ suy, không nói, nhưng trong lòng lại đang nổi
sóng gió ngập trời. Không những vậy, song bản tâm so với quá khứ thì
quay nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, bản tâm như đang hấp thụ dần
dần từng tí từng tí một cảm xúc thất vọng, chán nản của hắn, biến chúng
thành năng lượng của bản tâm, biến thành thần thức.
Vốn dĩ, bản tâm của Vân Phong là bảo hộ, là tùy tâm sở dục, là không hối tiếc, nhưng hôm nay vì vấn đề thể chất quấy nhiễu khiến hắn bị cảm xúc
cá nhân chi phối. Không còn tùy tâm, không còn không hối tiếc nữa. Mãi
tới khi Hư nói ra những lời từ tâm can mới đánh thức Vân Phong, khiến
hắn nhận ra được chính mình, khiến song bản tâm một lần nữa được lột
xác.
“Cảm ơn ngươi, Hư.” – Nửa ngày sau, Vân Phong như kẻ mơ tỉnh giấc mộng.
Mọi cảm xúc bi quan, chán trường giờ bỗng nhiên biến đi đâu mất, có
chăng chỉ còn cảm giác vừa tỉnh mộng, chợt nhận ra cuộc đời không nên
dừng lại vì một giấc ngủ say.
Hư nhoẻn miệng cười, nhảy lên vai hắn cười nói:
“Không nên như vậy nữa, dù sao ngươi cũng là kí chủ của ta, ngươi còn
phải giúp ta đi tìm những mảnh kí ức đã mất. Kẻ thù lớn nhất của tu
luyện giả chính là bản thân. Người dễ bỏ cuộc sẽ không thể đi xa.”
“Ừm, ta sẽ cố gắng không để ngươi thất vọng.” – Vân Phong nghiêm trang
nói. “Ta quyết định, ngày mai sẽ vào núi luyện tập, nếu như người khác
có tốc độ tu luyện nhanh hơn ta gấp đôi, thì ta cũng phải dùng cố gắng
gấp bội để kéo gần khoảng cách.”
Hư dùng móng vuốt, xoa những vết bầm tím trên người Vân Phong, cười nói:
“Tốt, ta sẽ đi cùng với tiểu tử ngươi.”
“Không cần, ta muốn đi một mình.” – Vân Phong lắc lắc đầu, cự tuyệt.
“Tại sao, ngươi vẫn còn giận ta ư?.” - Hư nhíu mày, nghi hoặc hỏi, bàn chân đang xoa xoa vết thương vì bất ngờ mà tăng lực.
“Ai ui, ta đâu nhỏ mọn thế. Đông gia gia nói, mai Hoa Hoa tỷ sẽ tỉnh
lại, trong vòng 1 tháng cũng sẽ không tái phát bệnh nữa. Nhưng mà ngày
kia là Trung Văn thúc về rồi, ta cần ngươi ở bên cạnh theo dõi Trung Văn thúc, xem xem Trung Văn thúc muốn làm gì. Nếu có thể thì bảo vệ Hoa Hoa tỷ luôn.” – Vân Phong nhẹ rên lên một tiếng, hít một hơi thật sâu, nói
ra thật rành mạch suy nghĩ của mình.
Hư không miễn cưỡng, nó để Vân Phong tùy ý làm việc. Đôi khi không có nó giúp sức, Vân Phong mới có thể thoải mái thể hiện bản lĩnh sinh tồn,
như vậy mới tốt hơn cho con đường tu luyện của hắn.
“Thôi được, nhớ cẩn thận.” – Hư gật đầu đồng ý.
“Yên tâm, ta không vào Bán Nguyệt Sâm Lâm đâu mà sợ. Ta chỉ lượn quanh mấy ngọn núi phía bắc Giao Nguyệt Trấn thôi.”
* * * * * * *
Sáng hôm sau.
Vân Phong đứng đằng sau Lạc San, ánh mắt vui vẻ nhìn vào gương đồng. Ở
mặt gương ấy, có một gương mặt băng lãnh, lạnh lùng mà xinh đẹp đang
hiện hữu. Đôi mĩ mâu vẫn mở to trên gương mặt phấn nộn, bầu bĩnh đáng
yêu.
Một làn gió lạnh thổi qua cửa sổ, đọng trên khuôn mặt nàng, kéo theo
tuyết vờn trên mái tóc rối tung. Tóc và tuyết trộn lẫn với nhau. Không
biết là vì tuyết mà tóc nàng nhuốm màu bạc trắng hay vì màu trắng vốn có của tóc đã nhuốm màu cho tuyết.
Vân Phong lại mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng chan chứa bao nỗi
niềm chua xót, thương cảm cho số phận nàng. Hắn lẳng lặng đứng đằng sau, nhẹ nhàng gỡ tuyết rơi, rồi từng lược, từng lược, bắt đầu chải đầu cho
Lạc San, giống như những buối sáng trước đây. Những ngày đó, hắn tạm
thay Hoa Hoa tỷ giúp nàng chải đầu, mặc quần áo (mọi người đừng nghĩ bậy nhé, ở đây chỉ là mặc thêm áo khoác ngoài thôi, rất thuần khiết đấy
^^). Hắn thích nhìn nàng, cũng cảm nhận được cô đơn của nàng.
“Hoa Hoa tỷ, tiếp theo đệ sẽ đi tu luyện vài ngày, tỷ ở nhà nhớ bảo
trọng. Công pháp đệ đưa cho tỷ, tỷ không được kể cho bất kì ai, cũng
không được biểu lộ ra ngoài, tỷ chỉ có thể âm thầm tu luyện. Tỷ có hiểu ý đệ không?” – Vân Phong vừa chải tóc, vừa quay sang Hoa Hoa đang mỉm
cười một bên, nói.
“Ừm, tỷ hứa.” Hoa Hoa nhẹ nhàng trả lời, nhìn Vân Phong ôn nhu trải tóc
cho Lạc San mà hâm mộ không thôi. Nàng cũng biết những hôm mình bất
tỉnh, chính Vân Phong là người chăm sóc, chải đầu cho nàng. Điều này làm nàng rất cảm động. Nhưng lúc này, khi nàng đã tỉnh, nàng cũng không thể cảm nhận lại hương vị được quan tâm như thế nữa. Lòng nàng có chút mất
mát.
Vân Phong cười mỉm gật đầu, cũng không nói suy đoán của mình về Trung Văn thúc. Im lặng, có đôi khi tốt hơn cho mọi người.
Mái tóc trắng dài, mềm mại như tơ trong tay Vân Phong được búi lên cao,
kèm theo một cái trâm gỗ hình con bướm do chính tay hắn điêu khắc. Tuy
không được đẹp nhưng đó lại là toàn bộ tấm lòng của hắn.
Sau khi chải đầu xong, hắn dùng tay nâng đỡ khuôn mặt tiều tụy, lạnh
lùng của Lạc San, ngắm nhìn trong giây lát rồi nhẹ bước ra cửa. Ngoài đó Lưu Hàn, Đông Minh Hỏa đã chờ sẵn từ bao giờ.
“Cẩn thận.”
“Đừng để mình gặp nguy hiểm.”
Hai người đồng thời nhắc nhở.
Vân Phong nhẹ gật đầu với hai người tỏ vẻ đã hiểu rồi sải bước về phía
bắc. Cánh rừng ấy là nơi Vân Phong chính thức thu được Hỏa Sí Điểu của
mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT