Vân Phong lặng lẽ quay mặt đi, chuẩn bị tập luyện tiếp.
Từ sau khi hấp thụ dược lực từ Nhị Nguyệt Nguyên Đan, cơ thể hắn lúc nào cũng có cảm giác bành trướng. Giống như người ăn no nhưng không tiêu
hóa kịp vậy. Cho nên, hắn cần tăng tốc tập luyện để có thể hoàn toàn
biến cỗ lực lượng kia thành sức lực của mình. Đến lúc này đã có quá
nhiều chuyện cần tới sức mạnh, mà tu vi bản thân hắn lại quá yếu.
Bước ra giữa sân, Vân Phong bất chợt cảm thấy Đồng Phiến dắt trong thắt
lưng có cảm giác khác lạ. Giờ phút này, hắn có cảm tưởng, Đồng phiến
giống như quả trứng, bên trong là một con ấu thú muốn phá vỏ mà ra.
“Không biết có chuyện gì.” – Vân Phong nghi hoặc, vội vã lấy ngay Đồng phiến ra.
Nhưng khi vừa chạm vào nó, hắn đã cảm thấy Đồng phiến như bị thiêu cháy. Hắn không kìm được hét lên một tiếng “Ai ui.”. Bàn tay cầm Đồng phiến
vô thức ném cái vật nóng như lửa ấy xuống đất. Vừa chạm vào lớp tuyết
dày, chúng đã bị tan ra như nước. Hắn có cảm tưởng cái Đồng phiến kia,
lúc này đã trở thành một cục than hồng.
Chỉ trong tích tắc, Đồng phiến đang nằm dưới đất bỗng bật dậy, lơ lửng
trước không trung, rồi nhanh chóng hóa thành ngọn lửa. Những hoa văn
trên Đồng phiến cũng biến màu đỏ sáng ngời, đan xen trong ngọn lửa, càng tăng thêm vẻ yêu dị. Đồng phiến rung rung lên, một ngọn lửa đỏ dũng
mãnh trào ra, bay xung quanh Đồng phiến. Dần dần, nguyên khí xung quanh
cũng có dấu hiệu tụ tập lại ngọn lửa kia. Vân Phong có thể nhìn thấy bên trong đó chính là hình ảnh Hỏa Sí Điểu của mình.
Hắn chăm chăm nhìn sự việc xảy ra trước mắt, hai tròng mắt như muốn lồi ra ngoài:
“Ta kháo, Hỏa Sí Điểu lên cấp sao. Không ngờ được, chỉ ăn có một viên
nội đan là nó có thể lên được một cấp.” – Vân Phong lầm bầm trong miệng, rồi như sực nhớ ra điều gì, hắn tặc lưỡi: “Cũng không thể trách được,
Bái Lang đã cấp 3, 50% cao hơn nhiều so với Hỏa Sí Điểu mới cấp 1. Lên
cấp cũng không có gì ngạc . . . nhiên, ngạc nhiên a.”
Tiếp đó, hắn vui sướng đến nỗi cái miệng cũng ngoác ra tận mang tai, câu nói cũng có chút lắp bắp. Trong lòng hắn cũng xuất hiện thêm chút ít
cảm giác chờ mong. Hắn hi vọng Hỏa Sí Điểu có thể học được Linh kỹ, như
vậy, sau này có vào trong rừng tu luyện cũng có thứ tự bảo vệ mình.
Thời gian trôi qua không bao lâu, chỉ vài chục giây sau, lửa trên Đồng
Phiến đã rút đi. Hỏa Sí Điểu cũng đã chui vào trong Đồng phiến. Bên
ngoài chỉ còn một cái lệnh bài màu thanh đồng, đang tỏa quang mang nhu
hòa màu nhũ bạch. Đây chính là dấu hiệu nói lên quá trình tiến cấp đã
hoàn thành.
Vân Phong chầm chậm bước đến bên Đồng phiến, đưa tay cảm nhận thử thì
chỉ thấy một cảm giác mát lạnh của kim thiết. Không còn cảm giác nóng
cháy khi xưa. Hắn vội vàng nhìn vào mặt trên của Đồng phiến, trên đó,
vài chữ đã thay đổi:
Hỏa Sí Điểu (biến dị) - Chủng loại: Ma thú - Họ: Ma điểu - Hệ: Hỏa / Phong
Tư chất: Trung phẩm
Cấp bậc: 2 - Giai vị: 0 - Kinh nghiệm: 2%
Kĩ năng: Hỏa Đạn.
Tổng hợp thực lực: K –
Nhìn những dòng chữ kia, hắn cảm thấy vui mừng quá đỗi. Cuối cùng Ma
sủng của hắn cũng đã có kĩ năng của riêng mình, không cần phải tấn công
chay nữa. Nhất là đối với Hỏa Sí Điểu biến dị, khả năng chịu đòn của nó
là cực kém. Nếu có kĩ năng tấn công xa như thế này, hắn không phải lo
lắng nhiều nữa. Thực lực của Hỏa Sí Điểu cũng tăng lên một bậc, từ K - - lên K - . Tuy chỉ có chút ít như thế, nhưng Vân Phong vẫn cảm thấy vui
mừng.
Bất chợt, hắn nhớ đến ba quyển trục mà Lưu gia gia đã đưa cho mình ngày hôm qua. Đó chính là ba võ kĩ mà hắn năn nỉ mãi mới có được. Hắn cũng
đã từng xem qua tại chỗ một lần nhưng chưa thử tập luyện.
“Lần này Ma sủng vừa lúc có được Linh kĩ mới, là chủ nhân ta cũng thể để kém nó được.” – Vân Phong nghĩ thầm, nhanh chóng chạy vào nhà, lục tìm
một lúc rồi mang ba quyển trục ra ngoài sân nghiên cứu.
Trước mặt hắn lúc này là ba quyển trục Hoang cấp Trung phẩm, lần lượt là ba võ kĩ về Kiếm pháp, Thân pháp và Quyền pháp. Có thể nói, Lưu lão
thực sự dụng tâm khi chọn lựa võ kĩ cho hắn. Cả ba bộ võ kĩ này đều thập phần cần thiết, một bộ chuyên về đánh xa, một bộ chuyên về đánh gần,
một bộ chuyên về chạy trốn và di chuyển.
Vân Phong miết nhẹ lên quyển trục gần mình nhất, làm vỏ ngoài của nó
bong ra, hiện lên vài chữ màu vàng sáng bóng: Kiếm pháp - Hoang cấp
Trung phẩm – Tứ Phương Khai Hợp.
Giống như phá bỏ phong ấn, hàng loạt chữ trên quyển trục như bách hải
nạp xuyên (trăm sông về biển) vội vã lao về phía Vân Phong. Trong đầu
hắn hiện lên nội dung của quyển trục. Rất dễ dàng nhận ra Quyển trục này cũng là một kiện đồ vật do Chế Khí Sư làm ra. Điều này càng khiến Vân
Phong tò mò về chức nghiệp này.
“Có thời gian ta cũng nên đi hỏi gia gia về chế khí.”
Vân Phong thầm nghĩ rồi vội vàng nhớ lại phần miêu tả võ kĩ: Tứ Phương
Khai Hợp là Hoang Cấp Trung Phẩm võ kĩ, không yêu cầu về chủng loại
Nguyên lực, ngay cả Nguyên đồ cảnh cũng có thể học tập. Khi gặp được
Nguyên lực hệ nào, võ kĩ tung ra sẽ mang hiệu quả của hệ đó. Võ kĩ này
chỉ có một điều kiện duy nhất là chỉ sử dụng cho vũ khí: Kiếm.
Tứ Phương Khai Hợp chia làm hai thiên nối tiếp nhau không dừng, bao gồm: Tứ Phương Khai – Tứ Phương Hợp. Tứ Phương Khai: kiếm khí như thủy triều tung hoành bốn hướng, liên miên bất tuyệt, giống như nước lũ lan tràn.
Tứ Phương Hợp: tiếp nối chiêu trước, quy kiếm khí bốn phương về một mối, tấn công địch nhân. Cả một chiêu Tứ Phương Khai Hợp vừa có thể công,
vừa có thể thủ, vừa có thể quần chiến lại vừa có thể đơn công.
Tiếp đó là miêu tả cũng như cách vận hành chiêu thức được viết rất tỉ
mỉ. Không những thế trong đầu hắn còn có hình vẽ rất chi tiết, sống động như thật.
Vân Phong lướt thoáng qua, không ngờ đã có thể hiểu được phần lớn, hắn
tin tưởng chỉ cần chăm chỉ tập luyện vài lần là hắn có thể nắm vững được kiếm chiêu. Nhưng điều này lại làm hắn cảm thấy vô cùng nghi hoặc:
“Chẳng lẽ nói võ kĩ Hoang cấp lại đơn giản dễ hiểu như vậy.” Vân Phong
ngẫm nghĩ một lát rồi lại thử với hai võ kĩ còn lại.
Quyền pháp - Hoang cấp Trung phẩm – Thiết Bối Quyền.
Thiết Bối Quyền là Hoang Cấp Trung Phẩm võ kĩ, không yêu cầu về chủng
loại Nguyên lực, nhưng có thể phát huy ra tác dụng mạnh nhất khi phối
hợp với Kim nguyên lực hoặc các nguyên lực diễn sinh từ nó. Người luyện
Thiết Bối Quyền khi xuất chiêu quyền đầu cứng chắc như sắt thép, có khả
năng phá kim, xuyên thạch. Nếu như có thể luyện thành Bát Tý Thiết Bối
Quyền, liên tục tung ra 8 chiêu Thiết Bối Quyền liên tục, mỗi quyền sau
khi đánh ra đều khiến uy lực tăng lên gấp đôi. Đến khi hoàn tất Bát Tý
Thiết Bối Quyền sẽ khiến uy lực chiêu thức tăng lên gấp 200 lần. Tuy
nhiên, Bát Tý Thiết Bối Quyền là chiêu thức hại người hại mình, giết
địch 1000, tự tổn 800. Cho dù cánh tay người luyện có cứng như sắt thép, nhưng sau khi sử dụng chiêu này, phản chấn từ Bát Tý Thiết Bối Quyền ít nhất cũng khiến hắn tàn phế, mất đi cánh tay, nặng hơn thì đồng quy vu
tận. Cho nên, chỉ khi nào đối mặt với sống còn mới được sử dụng.
Thân pháp - Hoang cấp Trung phẩm – Tật Lôi Biến.
Tật Lôi Biến là Hoang Cấp Trung Phẩm võ kĩ, không yêu cầu về chủng loại
Nguyên lực, nhưng có thể phát huy tác dụng lớn nhất khi phối hợp với Lôi Nguyên lực. Mặc dù Tật Lôi Biến là môn thân pháp khá khó tu luyện,
nhưng khi hoàn toàn luyện thành có thể sánh ngang lôi điện, tốc độ di
chuyển biến hóa quỷ dị, giống như biến mất từ chỗ này, xuất hiện ở nơi
khác. Chữ Biến cũng theo đó mà sinh.
Sau khi trên nền đất chỉ còn lại ba quyển trục không có chữ, Vân Phong
âm trầm suy nghĩ. Hắn cảm thấy võ kĩ Hoang phẩm quá đơn giản rồi. Nhưng
đối với hắn cũng không có chuyện xấu gì, ít ra đến bây giờ hắn cũng có
vài chiêu tấn công cũng như bảo mệnh.
Vân Phong mặc dù cũng từng nghĩ đến tác dụng của Luyện Tâm Quyết nhưng
cũng không chắc chắn lắm về vấn đề này. Dù gì hắn cũng không tình nguyện tin tưởng một môn Tâm pháp tăng cường thần thức lại có tác dụng nghịch
thiên như vậy. Nhưng hắn không biết, chính vì những tác dụng nghịch
thiên như vậy, Luyện Tâm Quyết mới bị xóa sổ khỏi dòng sông lịch sử,
cũng vì nó mà Từ Hàng Tịnh Trai biến mất khỏi giang hồ.
“Tập thôi.” – Vân Phong hét to, trong lòng cảm thấy vô cùng đắc ý.
Kiếm được cầm chắc trong tay, hai mắt nhắm nghiền, Vân Phong nín thở,
diễn duyệt lại kiếm pháp trong đầu vài lượt. Đến khi thực sự nhớ rõ lộ
tuyến vận hành của kiếm kĩ, hắn mới mở mắt ra. Kiếm trong tay bắt đầu
động. Vân Phong múa kiếm có cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng như nước, tuy thỉnh thoảng còn chúc chắc như suối chảy vướng phải đá ngầm nhưng dần
dần, cái cảm giác ấy đang giảm đi từng phút.
“Sát!” Vân Phong hét lớn, kiếm hướng về thân cây đâm tới.
Một mảnh lá rụng bị chém, kéo theo một đám tuyết rơi xuống, Vân Phong
không có bất kì cảm giác gì, lại tiếp tục vũ động kiếm trong tay.
Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba . . . lần thứ bảy.
Dần dần, chiêu kiếm của Vân Phong đã thoát ly ràng buộc, không chỉ tộc
độ múa kiếm cực nhanh, động tác cực nhẹ, hơn nữa còn vô câu vô thúc,
tiêu diêu tự tại. Một hơi liền có thể thi triển hai thiên của kiếm kĩ.
Chỉ thấy dưới sự chiếu rọi của ánh nắng, kiếm chiêu phản xạ kiếm quang
trắng mờ, như lưu thủy hành vân, nước chảy khe suối, liên miên không
dứt. Từ người Vân Phong, kiếm quang tỏa ra bốn hướng trái, phải, trước,
sau.
Kiếm quang từ cơ thể linh động như nước chảy, nhẹ nhàng xuyên qua những mảnh lá rụng ở những vị trí khác nhau.
“Tứ Phương Hợp” – Vân Phong hưng phấn hét lớn.
Kiếm chiêu như nước lũ vốn đã phá tan toàn bộ lá cây giờ nhao nhao tụ
lại hướng mũi kiếm. Vân Phong có cảm giác mình giống như đại tướng ba
quân đang điều binh khiển tướng. Mũi kiếm giống như quân kì, chỉ đâu
đánh đấy.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười tà, Vân Phong chỉ mũi kiếm vào thân cây gần đó.
Xoạt, xoạt, rột, bộp, bộp.
Tiếng kiếm khí đâm vào thân cây vang lên không dứt.
Thủ kiếm đứng lặng, bản thân Vân Phong cũng có chút kinh ngạc. Chỉ thấy
lúc này, thân cây một người ôm kia đã bị phá nát hơn nửa, lung lay sắp
đổ. Chỉ cần một cơn gió hơi mạnh đi qua là có thể khiến nó đổ sập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT