Một bên, Đỗ Huy lẳng lặng nghe ý kiến của mọi người, một bên thầm chú ý đến biểu hiện của Đỗ Hồng Anh.
Chỉ thấy cuối cùng nàng cũng động, mày liễu nhẹ giãn ra, cất tiếng:
“Lão tổ, ta có điều muốn nói.”
Đỗ Huy mỉm cười hiền từ. Cả buổi nghị sự hôm nay, không lúc nào mặt lão
không âm trầm, lạnh lẽo. Chỉ đến khi cháu gái yêu cất lời, khuôn mặt kia mới nở nụ cười hiếm hoi.
“Ngươi nói đi.” – Đỗ Huy mỉm cười đáp.
Mọi người đang bàn bạc cũng lập tức dừng lại, dỏng tai lên lắng nghe ý
kiến của Đỗ Hồng Anh. Trong gia tộc, tuy nàng không có tu vi cao nhất
nhưng về trí tuệ lại được coi là trí giả đứng đầu gia tộc. Nàng nhẹ
nhàng đứng lên, chầm chậm nói:
“Lão tổ, các vị thúc thúc, bá bá. Hồng Anh mạn phép nói qua chuyện của
đường ca trước khi phân tích vấn đề. Có chỗ nào thất lễ với người đã
khuất xin mọi người bỏ qua.”
Nàng dừng lại một chút, khẽ nhìn qua Đỗ Khanh một chút. Đợi khi thấy hắn gật đầu tỏ ý chấp nhận rồi mới ngập ngừng nói tiếp:
“Trước nói về Tam ca, ai trong gia tộc cũng đều biết Tam ca háo sắc
thành tính, lại thường xuyên cậy thế Đỗ gia đi ức hiếp người. Qua gia nô trong nhà điều tra, ta cũng nhận được vài tin tức. Hai tháng trước, Tam ca vừa ý con gái của một người tên Trung Văn, thường xuyên ép người quá đáng, mượn thể diện gia tộc ép gia đình người ta vào đường cùng. Nửa
tháng trước, vì bày mưu ép buộc Trung Văn đã xảy ra cãi cọ với tiểu tử
tên Vân Phong, cũng là cháu nuôi của Lưu lão. Cũng chính vì việc này mà
hắn bị lão tổ trừng phạt cấm túc. Hai ngày trước, tam ca được người ta
mật báo tiểu nữ nhà người ta đang ở trúc lâm liền lập tức đến đó giở
trò. Trên đường đi qua Ma Sủng Lâu, được lão bản gửi cho một con Ma sủng lai tạp vô cùng mạnh mẽ, đáng tiếc sau khi gặp Vân Phong. Hai người
đánh nhau một trận cuối cùng cả người và ma sủng đều thất bại, bị người
ta giết. Ta nói đến đây, chắc không ai phản đối a.”
Nói đến đây, nàng dừng lại, khinh khỉnh nhìn qua Đỗ Thông một lát. Rõ
ràng, ý nàng muốn nói, truyện Đỗ Thái bị giết, Đỗ Thông là người có
trách nhiệm lớn nhất, bởi chính hắn đã thả Đỗ Thái ra khỏi cửa.
Những người có mặt trong nghị sự đường cũng không nói năng gì, chỉ âm
thầm gật đầu. Về cơ bản những tin tức kia đều đã đến tay mọi người từ
trước. Có vài người cảm thấy nghi hoặc, không lý nào Hồng Anh tự nhiên
lại lôi chuyện này ra kể lại một lần.
Đỗ Huy cũng cảm thấy lạ, hắn không kìm được mà hỏi:
“Có chuyện gì, ngươi mau nói ra, đừng để mọi người đoán già đoán non nữa.”
Hồng Anh nhẹ nhàng cúi đầu, rồi trầm giọng hỏi:
“Ta muốn hỏi một câu, trong gia tộc, đã có ai tìm được kẻ đã báo tin cho đường ca không ?”
Lời nói vô tâm, người nghe hữu ý. Lời Hồng Anh vừa dứt, cả phòng ai nấy
đều nhíu chặt mày, nhìn về những người xung quanh, ánh mắt mang theo ý
tứ dò hỏi. Những rốt cuộc cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu từ mọi
người, chẳng có ai biết kẻ kia là ai.
Ngay cả lão tổ Đỗ Huy cũng thở dài, lắc đầu chán nản. “Một chi tiết nhỏ
nhặt như vậy mà trong gia tộc, chẳng có ai nhìn ra, chẳng có ai nói
được. Gia tộc đến nay chỉ toàn võ phu, sức mạnh có thừa nhưng trí óc lại thiếu sót. Nếu cứ kéo dài tình trạng như vậy, để cho một mình Hồng Anh
chống đỡ gia tộc thì tâm huyết bao nhiêu năm của ta sẽ chỉ còn mây
khói.”
“Điểm nghi vấn thứ nhất là kẻ đã mật báo cho Tam ca là ai trong gia
tộc.” – Đỗ Hồng Anh sẵng giọng, kéo mọi người về với thực tại.
Nàng chậm chậm nói ra suy nghĩ thứ hai của mình:
“Thứ hai, một đứa trẻ con như Vân Phong cho dù tàn nhẫn đến đâu, ta
không thể nào nghĩ được hắn có thể làm ra cái chuyện băm xác người ta
được. Chỉ có kẻ thù hận mất đi lý trí hoặc là có người muốn mượn đao
giết người thì mới cả gan làm vậy. Giả sử như Vân Phong có mối hận không đội trời chung với Đỗ Thái, ta dám chắc chỉ có thể ở trên vấn đề nữ
nhân. Ta từng nghĩ có thể mẹ hoặc tỷ tỷ của hắn bị Đỗ Thái bức hại, cho
nên trong hai ngày, ta đã điều tra toàn bộ thông tin về người trong trấn trong vòng 10 năm nay. Sau đó lần lượt đối chiếu, kết quả là không có
ai phù hợp. Ngay cả những người có thiên đại cừu hận với Đỗ Thái cũng
được ta khoanh vùng xác định chứng cơ ngoại phạm. Ta khẳng định, không
có ai làm chuyện này. Điều đó chứng tỏ, có một thế lực nào đó đang muốn
châm ngòi ly gián chúng ta với Vân Phong, cụ thể hơn là Lưu lão.”
Đỗ Hồng Anh nhẹ nhàng ngồi xuống, nhấm nháp một chút trà cho đỡ khô miệng rồi tiếp tục phân tích:
“Lão tổ từng nói, Lưu lão có tu vi tuyệt thế, cho dù toàn bộ người trong trấn hợp lại cũng không đánh nổi người ta. Cho nên ta nghĩ vụ án lần
này rất có thể có nguyên nhân để vu oan, hạm hại Vân Phong với mục đích
ly gián, ném đá dấu tay.”
“Tiểu chất nói đúng.”
“Hồng Anh tiểu thư quả thực phân tích như thần.”
“Điều này, sao ta lại không nghĩ ra chứ.”
“Ngươi nghĩ ngươi là ai. Đầu ngươi thế kia mà có thể phân tích được như thế sao.”
Liên tục có vài người âm thầm gật đầu, đồng ý với lời nói của Đỗ Hồng
Anh. Thậm trí còn có vài người mặt dày xu nịnh ca ngợi hậu bối ngay
trước mặt người khác. Những người này hầu hết đều nhận được những cái
nhìn khinh bỉ từ chúng huynh đệ xung quanh. Nhưng cho dù vậy Hồng Anh
cũng không để ý, mặt không đỏ, tim không loạn, làm như không nghe thấy
những lời xung quanh, tiếp tục nói:
“Lão tổ, người cho rằng ở trong trấn, là ai có lợi nhất khi chúng ta gặp họa.”
“Tứ đại gia tộc, trưởng trấn.” - Đỗ Huy thong dong, lạnh nhạt nói, nhưng trong lòng nổi lên sóng gió ngập trời.
* * * * * * * * * * *
Thời gian tuyết bắt đầu rơi, mùa đông cũng chính thức đến, không khí
càng trở nên rét lạnh. Ngoài kia, tuyết phủ trắng đường, rắc lên từng
mái nhà, từng phiến lá cây một lớp bông màu trắng xóa. Dưới khung cảnh
trắng xóa ấy, một thân ảnh nho nhỏ màu lam nhạt đang lặng lẽ luyện công.
“Tuyết rơi rồi.” – Vân Phong lẳng lặng đứng tấn, ánh mắt vô thức ngắm
nhìn từng bông tuyết bay bay trước mặt, thầm thì. Trong lòng hắn bỗng
dậy lên cảm giác trống trải, xa vắng và hẫng hụt. Vô thức hắn lại nhớ về cuộc sống trước kia, cuộc sống cùng những người nô lệ. Cuộc sống ấy khổ cực đấy, khó khăn đấy, nhưng sao hắn vẫn không thể quên, để rồi mỗi lần như thế này, hắn lại lôi những kỉ niệm đó ra gặm nhấm như một lãng tử
lạc đường đang mượn rượu để say.
Ở đằng sau hắn, không biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm một thân ảnh
nhỏ nhắn, xinh xắn. Nàng mặc một bộ quần áo bông màu trắng như tuyết,
xung quanh ống tay áo, viền áo có thêu thêm từng lớp vải nhung mềm mại,
nhẹ nhàng, dưới chân là đôi giầy nhỏ có thêu hình ngọc thố (thỏ ngọc)
trông càng vui mắt đáng yêu. Chẳng qua, lúc này tiểu nữ hài lại thẫn
thờ, nàng cảm thấy cuộc sống trở nên xa lạ, cảm thấy chính mình thật cô
đơn, lạnh lẽo. Giữa mùa đông giá rét, tâm nàng còn lạnh hơn mùa đông đến cả trăm lần.
Cảm nhận được điều gì, Vân Phong chợt quay lại.
Đập vào mắt hắn, là một tiểu nữ hài nhỏ tuổi hơn hắn. Ánh mắt xa xăm
mang chút đượm buồn không khỏi làm người khác thấy buồn theo nàng. Trống trãi, lạnh lẽo, cô độc. Đó là những gì Vân Phong nhận ra từ đôi mắt của nàng. Đằng sau cái mặt nạ lạnh nhạt, dửng dưng hết thảy ấy dường như là cả một thế giới khác hoàn toàn.
Trông nàng thật giản dị, dịu dàng nhưng lại hết sức tuyệt đẹp trong lòng hắn. Từ nàng toát lên chút gì đó thân quen, một cảm giác cô đơn, trống
vắng mà hắn cũng từng trải qua. Vân Phong ngẩn người nhìn nàng, nàng
cũng nhận ra được điều gì, cũng “nhìn” hắn. Cái khoảnh khắc ấm áp, lạ
lẫm ấy cứ thế chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim hắn, chạm tới
nơi lạnh lẽo, cô đơn nhất.
Bất chợt, trong lòng hắn nổi lên một ý niệm kì quái: “Nàng, là người ta bảo hộ.”
Song bản tâm trong lòng hắn vô thức lại lóe lên lần nữa, càng ngày càng sáng rõ.
Vân Phong lẳng lặng thu công, bước về phía tiểu nữ hài kia. Không hiểu
sao, mỗi lần bước thêm một bước, hắn lại có cảm giác lạ lẫm, vui vẻ.
“Muội tên là Lạc San à. Huynh tên là Vân Phong. Vân Phong trong Phong
Quyển Tàn Vân (gió cuốn mây trôi)” – Vân Phong đến gần làm quen, nhưng
sực nhớ ra nàng đã tự phong ấn chính mình lại cười khổ.
Lạc San đứng đó, lặng lẽ trong tuyết. Nàng như cảm nhận được điều gì đó, quay mặt về phía hắn. Nhíu nhíu mi xinh, cảm thấy cực kì kì lạ.” Như
thế nào bên này lại không có gió, không còn cảm giác lạnh lẽo nữa.” Nàng không nhìn thấy, không nghe thấy nhưng nàng vẫn mơ hồ cảm nhận được,
nơi kia có vẻ ấm áp hơn.
Trong phút chốc, hai đứa trẻ bỗng lâm vào trầm mặc, cả hai không nói gì, không làm gì. Chỉ có Vân Phong vẫn chăm chú nhìn nàng, đợi nàng quay
bước vào trong.
Không khí trở nên có chút quỷ dị.
Mãi đến trưa, Lạc San mới rảo bước đi vào nhà, bỏ lại Vân Phong vẫn chân chân như tượng gỗ. Nhìn bóng Lạc San khuất sau cánh cửa, Vân Phong mới
thở dài một hơi, duỗi duỗi cơ thể cứng nhắc vì đứng quá lâu. Có lẽ,
chẳng ai hiểu được một tiểu tử như hắn đứng chân chân một chỗ để làm gì, nhưng chỉ có hắn mới hiểu, đã từ giây phút đầu tiên hắn nhìn thấy tiểu
cô nương kia, đã định sẵn, hắn là người bảo vệ, che chở cho nàng. Dù gió hay mưa, dù tuyết rơi hay bão tố, dù nguy hiểm hay chết chóc, khi nàng
cần, hắn sẽ ở đó, không cần nói thêm một lời. Để lúc nàng nhìn thấy nàng an toàn, hạnh phúc, hắn có thể thở dài, thoải mái mỉm cười, giống như
đứa trẻ ngây ngô năm nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT