Ngập ngừng một lát, Vân Phong thở dài, thu tay lại. Hắn
ngẩng mặt lên, khẽ lau đi những giọt nước mắt trên má hồng của Hoa Hoa
tỷ, gương mặt non nớt có sự kiên quyết, hỏi:
“Tỷ tỷ, ta hiểu tỷ nghĩ gì. Sẽ có một ngày, ta đứng ở trên cao kia, sẽ
không có một kẻ nào dám bắt nạt tỷ. Tỷ sẽ không phải sợ hãi điều gì nữa. Tỷ có tin ta không ?”
Vẫn cùng một câu hỏi, nhưng trước đó là một Vân Phong âm trầm, lạnh lùng, giờ này lại là một Vân Phong yên bình, ấm áp.
Thấy vậy, Hoa Hoa không tự chủ được mà gật đầu. Vô thức trả lời lại một câu hỏi mà mình đã từng nói qua:
“Ta tin, chỉ cần có Phong đệ ở đây. Tỷ tỷ không sợ cái gì hết.”
Nói xong nàng lại tiếp tục khóc, nhưng lần này lại là những giọt nước mắt vui vẻ.
“Grec . . . grec . . .” Hỏa Sí Điểu kêu lên hai tiếng. Nó lượn trên đầu
Vân Phong, thả xuống một viên ngọc màu đỏ lửa, to bằng nắm tay tiểu hài
mới sinh. Bên trong vẫn còn ấm nóng, Vân Phong có thể nhìn thấy được
hình dạng của Bái Lang ở bên trong viên ngọc kia.
“Nội đan Bái Lang, không biết sau khi ăn được nội đan này, Hỏa Sí Điểu sẽ có biến hóa gì đây.”
Vân Phong suy nghĩ, vô thức quay sang nhìn thảm trạng của Bái Lang. Đầu
óc nát bét, một cây trúc dài đâm từ sau mông tới tim đang chảy máu tí
tách. Hắn không kìm được mà bắt đầu nôn ọe, cái tư vị lần đầu sát sinh
khiến hắn không thể bảo trì bình tĩnh. Bao nhiêu thức ăn, mật xanh, mật
vàng bị hắn nôn ra bằng hết.
Ngay cả Hoa Hoa bên cạnh không chịu được cũng nôn hết cả ra.
Trùng hợp thế nào, toàn bộ chỗ đó lại rơi nên đầu, lên mặt, lên người Đỗ Thái.
Nhục nhã, đau đớn, ê chề. Tất cả những cảm xúc ấy khiến hắn muốn giết
người. Thế nhưng bây giờ hắn không giám phát tác, hắn còn yêu cái mạng
nhỏ của mình.
Sau khi nôn hết xong, Vân Phong bắt đầu choáng váng, di chứng của mất
máu và quá sức lại hiện ra lần thứ hai từ sau trận chiến với Hắc Phong
Cự Ưng. Hắn chỉ kịp thu hồi Hỏa Sí Điêu và nội đan Bái Lang vào trong
Đồng phiến của mình rồi ngất đi trên người Hoa Hoa.
Nhìn Vân Phong ngất đi trong lòng mình, Hoa Hoa bỗng nở nụ cười, nhẹ rút ra chiếc khăn tay lau đi những vệt máu trên gương mặt non nớt mà cương
nghị kia. Cho đến bây giờ, nàng vẫn không tin rằng, mình lại tiện nghi
có được một đệ đệ như vậy. Cho dù, đối với địch nhân hắn lạnh lùng hiếu
chiến, có lúc khiến nàng sợ hãi. Nhưng chỉ cần khi hắn đối diện với
nàng, ngây thơ, ấm áp, vậy là đủ rồi.
Kéo cánh tay Vân Phong lên vai, nàng chầm chậm dìu hắn đi về dưới ánh nắng đầu đông.
Khi hai người vừa khuất bóng, ở phía sau rừng trúc bước ra một người.
Trên vai, một con ma sủng hình dạng như u sương đang lẳng lặng tán đi
lớp ngụy trang. Hắn có lẽ đã đứng đó rất lâu, rất lâu rồi. Toàn bộ cuộc
chiến đấu đã rơi vào trong mắt hắn. Ghê gớm hơn cả, chẳng có một ai có
thể phát hiện được hắn.
Hắn tiến đến bên Đỗ Thái, chán ghét nhìn hắn, nói:
“Đỗ huynh làm sao lại ra nông nỗi này ?”
“Là ngươi sao, ngươi đi giết hai đứa kia cho ta, mau lên, mau lên.” –
Thấy người trước mặt, Đỗ Thái như thấy được ánh sáng, hắn tức giận gào
lên. Đây là kẻ đã báo tin cho hắn về tung tích của Hoa Hoa trong hôm
nay, cũng là người thường xuyên theo hắn làm chuyện mờ ám.
Người mới tới cười lạnh, nhặt thanh kiếm mà Vân Phong và Hoa Hoa bỏ quên lên, nhẹ nhàng nhìn vào Đỗ Thái, nói:
“Đỗ huynh thật là, có mỗi một đứa trẻ ranh 8 tuổi mà cũng không giết được. Đúng là phế vật của nhà họ Đỗ mà.”
Thường ngày, nếu người kia dám nói như vậy với mình, Đỗ Thái đảm bảo sẽ
cho hắn nếm đủ mọi cực hình. Nhưng giờ đây, nhìn biểu hiện của hắn, Đỗ
Thái như nhìn ra vấn đề. Đến cuối cùng hắn cũng không phải là kẻ ngu
ngốc cho lắm.
Kế mượn đao giết người này quả là độc.
Đỗ Thái cười trong đau khổ, nước mắt dàn dụa, hắn đã hiểu ra rồi.
Xoẹt. Xoẹt.
Người nọ lạnh lùng đâm lên người Đỗ Thái vài vết, tiếp sau lại chém thêm vài đao, cắt thành mấy khúc. Khiến tử trạng của Đỗ Thái càng lúc càng
thê thảm. Mãi tới khi nhiều bộ phận bị băm nát rồi mới dừng tay. Hắn
lạnh lùng nhìn về phương hướng Vân Phong dời đi mà cười lạnh.
* * * * * * * * * *
Trong một đình các đẹp đẽ, lộng lẫy, mặt đình hướng về giả sơn.
Một hắc y nhân đang ngồi lặng lẽ, nhấm nháp từng hương vị của chén trà
Thái Nguyên. Từng vị đắng xen lẫn với ngọt ngào nồng đậm khiến người ta
không khỏi tấm tắc khen ngon.
Xung quanh, bốn cái lư đồng ra mùi hương thoảng thoảng, chỉ cần hơi hít
một hơi cũng làm người ta cảm thấy thanh sảng cả tâm hồn.
“Tứ Quỷ, chuyện ta phân phó làm đến đâu rồi ?” Hắc y nhân đặt chén trà xuống bàn, nhàn nhạt hỏi.
Chỉ thấy sau lưng hắn chính là kẻ đã băm thây Đỗ Thái. Hắn cung kính hướng về hắc y nhân, lễ phép trả lời:
“Bẩm chủ nhân. Tiểu nhân đã làm theo đúng như lời chủ nhân, đưa tin cho
Đỗ Thái, dụ hắn đến trúc lâm, đưa hắn vào tròng thành công. Để hắn và
Vân Phong lâm vào tình trạng chiến đấu sống mái, không chết không thôi.
Chỉ là . . .”
“Chỉ là gì?” Hắc y nhân vẫn tiếp tục bảo trì vẻ bình tĩnh. Dường như không có gì khiến hắn có thể tức giận hay kinh sợ cả.
Người có tên Tứ Quỷ suy nghĩ một hồi, nói:
“Vân Phong này quả thực không đơn giản.”
“Ồ, nói xem.” Hắc y nhân như được gợi lên hứng thú, hỏi.
“Tuy hắn chỉ là một tiểu hài tử 8 tuổi nhưng theo tiểu nhân thấy hắn là
một yêu nghiệt. Không phải là thực lực hắn mạnh mà tiểu nhân muốn nói về phương diện tâm trí. Lúc chiến đấu hắn cực kì lãnh tĩnh, tâm trí cũng
cực kí đáng sợ. Từng bước đi, từng suy nghĩ, từng biến hóa của Đỗ Thái
hắn đều rõ trong lòng bàn tay. Dùng những điều đó để khéo léo đưa đối
thủ vào tử lộ.” Nói rồi, hắn kể lại một lượt chuyện mình được chứng
kiến, không hề thêm bớt câu nào, cũng không hề bình luận để tránh ảnh
hưởng đến suy nghĩ của chủ nhân.
Mãi đến sau cùng, hắn mới không kìm được, nói ra: “Thuộc hạ cả gan đoán
bừa, có lẽ hắn bị đoạt xá. Ta không tin một đứa bé 8 tuổi lại có thể vừa chiến đấu, vừa tính kế người ta mà không hề có một chút sai sót như
vậy.”
Hắc y nhân im lặng suy đoán, đôi tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Nhưng cho dù cả hai người cho dù đoán già đoán non cũng chẳng thể nào
đoán được nguyên nhân là do tác dụng nghịch thiên của Luyện Tâm Quyết.
Nó giúp Vân Phong tăng trưởng thần thức, lãnh tĩnh trong đủ loại tình
huống. Còn khả năng tính toán là do Vân Phong thông minh, lớn trước tuổi từ nhỏ. Đồng thời còn được song bản tâm khuếch đại khả năng trù tính
lên gấp đôi. Nếu nói về phương diện trí tuệ, hắn không kém bất kì một
trí giả nào. Nếu có thua kém thì chỉ có phương diện tâm tính, hắn vẫn
chưa hoàn toàn lột xác mà thôi. Nhưng trong tương lai, khi Luyện Tâm
Quyết tiếp tục được tu luyện, bản tâm được hồng trần tẩy lễ, trí tuệ
cùng tâm tính của hắn khó lòng mà đoán biết được.
Nghĩ mãi nhưng không có đầu mối gì, hắc y nhân trầm ngâm, bỏ qua:
“Không cần quan tâm hắn, Vân Phong chỉ là một bước đệm nhỏ thôi. Dù hắn
là yêu nghiệt hay đoạt xá đi nữa cũng không ảnh hưởng đến chúng ta.”
“Dạ, vâng.” Tứ Quỷ trả lời, nhưng trong lòng vẫn bứt rứt không yên.
Thấy Tứ Quỷ có điều còn chưa nghĩ ra, hắc y nhân trở về trạng thái cũ, cau mày, hỏi:
“Nói đi, có chuyện gì chưa thông, cứ hỏi?”
Ngập ngừng một lát, Tứ Quỷ cả gan liền hỏi. Chưa bao giờ hắn dám có nghi vấn với vị chủ nhân này, nhưng lần này, chẳng hiểu vì sao hắn lại có
cảm giác khó chịu, bứt rứt trong người.
“Cả gan cho thuộc hạ hỏi thẳng. Vai trò của Vân Phong ở đây là gì? Nếu
đã muốn vu hại cho hắn thì tại sao còn phải chém Đỗ Thái thành thịt vụn, đến cả tiểu nhân cũng không nghĩ có đứa bé nào có thể tàn ác, băm nát
một người trưởng thành như vậy.”
Hắc y nhân lại nhấm nháp thêm một ngụm trà, nhìn về phía hòn giả sơn như muốn nhớ lại chuyện gì đó. Mãi một lúc sau, hắn nhắm mắt lại, không
lạnh, không nhạt, trả lời:
“Ta muốn Đỗ Thái đấu Vân Phong ban đầu là vì Lưu lão. Ngươi có thể không biết, trong cái trấn này, Lưu lão là người có tu vi cao tuyệt đỉnh, cho dù tứ đại gia tộc, thêm một trưởng trấn dốc toàn bộ lực lượng cũng
không đủ cho người ta hất tay.”
“Chỉ cần có thể gây ra tranh chấp giữa Lưu lão và Đỗ gia thì ít nhất một nhà sẽ bị xóa sổ. Lúc đó, với khả năng của ta, thị trường Ma sủng sẽ dễ dàng bị thao túng. Thêm vào vài chút thủ đoạn lưu lại từ trước là có
thể độc bá Giao Nguyệt Trấn.”
Tứ Quỷ đồ mồ hôi lạnh vì mưu kế ác độc có thể triệt để phá hủy một đại
gia tộc, nhưng bản lãnh của vị Lưu lão kia cũng khiến hắn cảm thấy rét
run. Nên biết các lão tổ của tứ đại gia tộc không một ai không đạt tới
cảnh giới Nguyên sĩ hậu kì hoặc Đại viên mãn, thuộc tầng lớp trung kiên
của một thế lực Lưu Sa rồi. Ấy vậy, toàn bộ bọn họ đều không đáng để Lưu lão ra tay, đủ thấy Lưu lão khủng bố ra sao.
“Chẳng lẽ Lưu lão còn lợi hại hơn chủ nhân sao. Người cũng đã bước được
bước đầu tiên vào cảnh giới Nguyên giả, trở thành Nguyên giả nhất tinh
rồi. Nếu chủ nhân không ưa thích mưu mô và không muốn có quá nhiều
thương vong thì cái trấn này từ lâu đã là địa bàn của chúng ta rồi.”
“Bốp.” Một cái tát thật mạnh như trời giáng đập ngay vào mặt Tứ Quỷ khiến hắn bay thật xa. Hắc y nhân lạnh lùng hét lên:
“Câm miệng.”
“Chủ nhân ta sai rồi.” Mặc dù khuôn mặt Tứ Quỷ bị sỉ nhục, bị đánh vào
mặt thật đau, bị gãy vài cái răng, nhưng hắn vẫn khúm núm, không dám
phát tác. Hắn cực kì sợ hắc y nhân này.
Phát tiết một hồi, hắc y nhân giải thích. Dẫu sao, Tứ Quỷ vẫn là quân cờ đắc lực của hắn, nên mua chuộc lòng người thì cũng phải làm.
“Ta xin lỗi, ta quá nóng giận. Nhưng ta cũng đã nói với rồi, không bao
giờ được để lộ tu vi của ta. Để lộ ra ngoài thì các thế lực trong trấn
sẽ bắt tay với nhau, làm khó chúng ta. Hơn nữa, ta cũng không chắc mấy
lão quái kia đã vượt qua bước cuối này hay chưa. Đã đạt tới Nguyên giả
chưa. Ngươi hiểu chứ?”
“Thuộc hạ hiểu.” Tứ Quỷ nghe xong cũng an ủi phần nào.
“Tạm thời không nói đến chuyện ấy, chỉ cần nói về tu vi của Lưu lão
thôi. Chỉ cần Lưu lão ra tay, cả trấn không ai có thể chống lại, kể cả
ta.” - Hắc y nhân tiếp tục nói về Lưu lão, trong đáy mắt có kiêng kị
thật sâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT