Đôi tay thon nhỏ của Hoa Hoa bấu chặt lấy nhau, nhìn Vân
Phong đang chật vật chiến đấu với Ma sủng, trong lòng nàng đau lòng muốn chết. Nhìn hắn, màng nhớ lại cảnh mỗi lần phụ thân đi rừng về, trên
mình đều chi chít những vết thương. Máu tươi nhuộm đỏ cả áo, thịt vụn
đôi khi còn văng ra ngoài. Những lúc ấy, nàng chỉ có thể trốn trong
phòng mà khóc.
Nàng không dám đi ra gặp phụ thân. Nàng sợ hãi, sợ một ngày khi phụ thân về đến nhà, sợ một ngày phụ thân nằm trong vòng tay nàng, sợ một ngày
phụ thân vuốt tóc nàng, sợ một ngày người chậm chạp nói: “Xin lỗi, phụ
thân . . . vô dụng, phụ thân . . . không thể ở bên . . . con được nữa.”
Nàng sợ ngày hôm ấy, phụ thân sẽ mãi ra đi, bỏ lại nàng một mình trên
thế giới.
Cho nên nàng đều để dành tình cảm của mình, để sáng hôm sau tỉnh giấc,
nhìn phụ thân yên lành nằm ngủ, nàng cũng thờ phào nhẹ nhõm. Những lúc
ấy, nàng mới tận tình băng bó những vết thương cho người.
Đến hôm nay, một lần nữa nàng nhìn thấy Vân Phong, nhìn thấy hắn liều mình bảo vệ mình. Nàng càng hận bản thân vô dụng.
Trong sân, Vân Phong thương tích đầy mình, quần áo đã rách tơi tả, máu
me be bét, dính đầy lá khô và bùn đất. Đối chiến với Bái Lang, hắn chỉ
có thể dùng tốc độ cao, dựa vào địa thế trúc lâm mà du đấu. Hơn thế nữa, mỗi lần cách xa nhau một đoạn lớn, Vân Phong đều dùng thân trúc làm vũ
khí ném về phía Bái Lang tấn công nó. Mặc dù kết quả không được khả
quan, thế nhưng kéo dài thời gian không phải là vấn đề lớn.
“Vân Phong, tiểu tử ngươi khá lắm, dù cho ngươi không chết nhưng ta vẫn
sẽ bắt con tiện nữ kia đi. Ta sẽ cho nó sống không được mà chết cũng
không xong.” – Đỗ Thái gấp gáp hét lên, hắn biết đến giờ này cũng không
thể làm gì được Vân Phong, chỉ có thể trút giận lên Hoa Hoa trước. Sau
này gia tộc có sử phạt thì tính sau.
Đôi mắt dâm tà của hắn dán lên bộ ngực sữa, lên cái eo thon, cái lưng
ong thon nhỏ, khuôn mặt như họa của Hoa Hoa. Cái lưỡi không thành thật
liếm liếm quanh môi một vòng. Dáng người ấy, khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, càng nghĩ Đỗ Thái càng không kìm lòng được. Hắn vội vã cầm cái tay được băng bó lao nhanh về phía Hoa Hoa khiến nàng sợ hãi chạy về hướng ngược lại.
Vân Phong nhìn thấy cảnh ấy thì trở nên tức giận, một cảm giác âm lãnh
bỗng nhiên tỏa ra xung quanh. Giờ phút này hắn còn giống dã lang, còn
thị huyết, còn hung tàn hơn Bái Lang gấp bội.
Lần này, Đỗ Thái buộc hắn bước lên Hắc lộ.
Nhìn Đỗ Thái vẫn không tỉnh ngộ, Vân Phong lạnh lùng quay lại cứng đối
cứng với Bái Lang, đồng thời ra lệnh cho Hỏa Sí Điểu tấn công Đỗ Thái
ngay lập tức.
Trong lúc Hỏa Sí Điểu dùng tốc độ cực nhanh của mình đoạt một con mắt
của Đỗ Thái thì Vân Phong ngăn chặn Bái Lang không cho nó quay lại cứu
chủ. Một người một thú đấu với nhau chỉ trong vài chiêu, Vân Phong bị
đánh cho thất điên bát đảo, máu tươi văng tung tóe. Nhưng chỉ kéo dài
thêm một chút thời gian đó thôi, Hỏa Sí Điểu cũng thành công phá nát
tiểu kê kê ( cái ấy ) của Đỗ Thái rồi thành công rút đi.
Như cùng một lúc, hai tiếng kêu vang lên.
“Hự. Phụt.” Vân Phong phun máu bay ra đằng xa.
“A, a.” Đỗ Thái ôm mặt, quằn quại trong vũng máu.
Đỗ Thái cảm thấy trời đất như sụp đổ, đau đến mức không muốn sống. Máu
bắt đầu chảy ra từ một bên mắt, từ đũng quần. Còn có chút chất bài tiết
thải ra từ trong quần. Dường như vì đau quá mà hắn không kìm được đại
tiện bừa bãi.
Đau đớn khiến hắn quên đi tất cả, chỉ cầu sống. Lập tức, hắn truyền lệnh cho Bái Lang lập tức quay về:
“Bái Lang, về . . . a . . . a . . . cứu ta.”
Bái Lang vốn đã đánh trọng thương Vân Phong, đang muốn xé xác người kia
ra thì bỗng nhiên nhận được mệnh lệnh bất khả kháng, bắt nó phải quay
về.
Bái Lang gầm lên tức giận, nó không hiểu sao cái tên ngu ngốc kia lại
bắt hắn bỏ lại đối thủ. Nó càng không hiểu tại sao mình rơi vào tay một
kẻ nhu nhược, yếu đuối như vậy. Nhưng dù không cam lòng, nó vẫn phải
quay về. Đây chính là áp chế của Nguyên Phiến gây ra khi chủ nhân ra
lệnh cho Ma sủng.
Vân Phong bị trọng thương, ho khù khụ ra từng búng máu. Hắn yếu hơn
nhiều so với Bái Lang, thêm nữa lại ngạnh kháng với nó nhiều như vậy
khiến cơ thể hao tổn, lực đạo tiêu hết, dẫn tới trọng thương. May mà
ngay từ đầu, hắn đã tính đúng, nếu không cầm chắc cái chết.
Từ lúc ban đầu, khi đối chiêu với Bái Lang, Vân Phong đã nhìn ra điểm
yếu của nó. Quá to. To lớn vốn không phải điểm yếu, nhất là Bái Lang vừa to lớn lại vừa nhanh nhẹn. Nhưng ở đây, bởi vì Bái Lang to nên không dễ dàng di chuyển trong rừng trúc dày đặc như thế này. Thêm nữa, nó rất
hiếu chiến, thị huyết, cho nên rất dễ nổi điên. Khi nổi điên thì lại dễ
bị đối phương điều khiển cho xoay vòng. Ngay từ lúc ấy, hắn đã chọn cho
mình cách đánh du đấu, vừa đánh vừa chạy.
Nếu không có gì xảy ra thì trận chiến này cuối cùng cũng hòa cả làng, đây cũng chính là con đường bạch lộ của Vân Phong.
Thế nhưng, Vân Phong đã tính đến trước một biến số, chính là Đỗ Thái.
Qua trận đấu đầu tiên cùng những lần gặp mặt, Vân Phong phân tích ra kẻ
này nhát gan nhưng đê tiện, lại thường ỷ thế công tử nên bất chấp thủ
đoạn. Tính cách đó khiến hắn khi bước vào đường cùng sẽ thường chó cùng
bứt dậu, quay lại cắn người. Cho nên, lúc Hỏa Sí Điểu quay về, hắn đã
đặt một con cờ bên cạnh Hoa Hoa, chính là quân cờ phục kích, phòng ngừa
trường hợp xấu nhất.
Nếu như Đỗ Thái biết thân biết phận, Vân Phong sẵn sàng làm người tốt,
đi trên bạch lộ, thả hắn một đường sống. Nhưng Đỗ Thái giống như những
gì Vân Phong suy đoán. Hắn đáng chết, hắn đã ép Vân Phong đi vào hắc lộ, cũng ép chính mình phải chết.
Nếu như Đỗ Thái không làm vậy, hắn có thể giữ được mạng, giữ được Ma
sủng. Thế nhưng bây giờ, khi Đỗ Thái bị trọng thương, dưới tâm lý sợ
chết của hắn, sẽ liều mạng gọi Ma sủng trở về. Đây là kế vây Ngụy cứu
Triệu, giúp Vân Phong hoàn toàn có thể thành công sống sót. Dưới tính
toán của Vân Phong, ngay cả tâm lý sợ chết của đối thủ cũng không bỏ
sót.
Mà cái quan trọng nhất cũng không phải ở đó, tất cả những điều tính toán vừa rồi cũng chỉ để Vân Phong dành cho một mục tiêu lớn hơn. – Bái
Lang.
Bái Lang này quá nguy hiểm, quá mạnh mẽ, nếu để nó tiếp tục làm Ma sủng
của Đỗ Thái, không biết lần sau hắn và Hoa Hoa tỷ có thể tiếp tục tự bảo vệ được không. Hơn nữa, chiến đấu lâu như vậy, không có gì làm phí tổn
đền bù thì Vân Phong không cam lòng. Trên người Đỗ Thái ngoài vài kim tệ lặt vặt, thứ hắn đánh chủ ý chỉ có nội đan của Bái Lang. Nội đan này
chứa toàn bộ tu vi của Bái Lang, mặc dù chỉ là cấp 3 nhưng nếu cho Hỏa
Sí Điểu cấp 1 hấp thu thì cũng vừa đủ. Thêm nữa, nếu may mắn, Hỏa Sí
Điệu còn có cơ hội nhận được hai tuyệt kỹ của Bái Lang là Hỏa Tường, Hỏa Đạn ở bên trong nội đan.
Vân Phong âm thầm tính toán chỉ để đợi một khắc lúc ma sủng nghe lệnh bỏ về, phía sau bỏ trống. Mà Bái Lang lại là ma thú đầu óc hiếu chiến
nhưng ngu đần. Nếu nó làm một vị tướng tiên phong thì được, còn nếu làm
một vị soái thì sẽ khiến toàn quân bị diệt. Nó cậy mạnh nên sẽ không hề
đề phòng một đối thủ sắp chết đằng sau lưng. Nó tin tưởng, cả cơ thể
mình chỗ nào cũng rắn chắc, cứng cáp, không chỗ nào là không được bảo
vệ. Sau vài lần chiến đấu với đối thủ, ngoài một hai vết máu nhàn nhạt
trên người, nó không bị bất kì một thương tổn nào. Nó tin rằng đối
phương dù có tập kích thì cũng không thể nào giết nó trong vòng một
chiêu.
Nhưng nó quên mất một điều: Hậu môn.
Cho dù cơ thể có hoàn hảo đi nữa cũng sẽ có vài chỗ yếu hơn nơi khác là
mắt, miệng, hậu môn, lỗ mũi, lỗ tai. Tất cả những điểm trên đều là điểm
chết của con người. Đối với Ma thú cũng không ngoại lệ.
Thấy Bái Lang không còn để ý đến mình nữa. Vân Phong lặng lẽ vơ một cây
trúc vót nhọn đầu mà mình đã âm thầm chặt khi chiến đấu. Hai tay Vân
Phong bấu chặt vào vật to lớn mà dài đó, đợi thời cơ thích hợp, hắn dồn
toàn bộ sức lực của mình, nhằm vào hậu môn Bái Lang mà đâm tới.
“Vút. Xoẹt.” Một tia máu nho nhỏ bắn ra. Tiếp theo sau là tiếng hú kinh thiên động địa của Bái Lang.
Ngay cả người dân trong trấn cũng có thể nghe được tiếng Bái Lang văng vẳng bên tai.
Bái Lang đau đớn, hít thở không thông, đôi mắt thao láo mở to. Muốn khóc nhưng không khóc được. Mặc dù đoạn trúc kia đã đâm tới tim, một chiêu
phá đi sinh cơ của nó, thế nhưng nó chỉ có thể cảm nhận được một cảm
giác duy nhất. Một vật thô, to như cánh tay người lớn đã phá zin của nó. Mà nó là ma thú giống đực. Hậu đình của nó đã bị nở hoa. Nó muốn khóc
thật lớn.
Cái suy nghĩ sau cùng của nó cũng chỉ là: “Tiểu tử nhân loại kia thích làm kiểu nhân – thú với giống đực sao.?”
Chừng một phút sau, Vân Phong hữu khí vô lực lăn ra đất, nhìn xác Bái
Lang đổ gục xuống. Lửa trên tứ chi nó cũng vì thiếu sinh cơ mà dập tắt.
Thế nhưng vài chỗ trong rừng vẫn còn đang âm ỉ cháy bởi chiến đấu.
Vân Phong vội vàng ra lệnh cho Hỏa Sí Điểu móc lấy nội đan của Ma sủng.
Còn mình lê đến bên cạnh Đỗ Thái, khuôn mặt hắn càng ngày càng âm trầm,
lạnh lẽo. Thiết kiếm được hắn run run cầm trên tay.
“Đừng, Vân Phong. Không đáng đâu.” Hoa Hoa đứng ngay sau hắn từ bao giờ, đôi mắt ngân ngấn nước vì sợ hãi, nói. Đôi tay xinh cũng nhẹ nhàng đặt
lên tay hắn cùng chuôi kiếm.
“Hắn là tên bại hoại, nếu hôm nay đệ không có ở đây, kết cục của tỷ . .
.” Nói đoạn, hắn nhắm mắt lại, đôi tay tăng thêm vài phần sức lực cắm
xuống phía dưới.
“Hu hu . . . Đừng mà Vân Phong, coi như ta xin đệ đi.” Hoa Hoa nài nỉ.
Đôi mắt đỏ hồng. Nàng sợ, sợ một khi Vân Phong hạ tay chính là quyết
liệt với toàn bộ Đỗ gia. Một đứa trẻ tám tuổi nho nhỏ làm sao đủ sức
chống lại một trong Tứ đại gia tộc. Dù cho hắn có một người ông có danh
vọng cao nhất cả trấn đi nữa. Đến khi đó, chỉ vì nàng mà đã hại một đời
Vân Phong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT