Tất cả thông tin về cấp độ, giai phẩm, kỹ năng chủng loại của Ma sủng đều được hiển thị trên Nguyên phiến. Sau đó được tổng hợp
lại phân tích thành thực lực tổng hợp. Thực lực càng mạnh khả năng chiến thắng càng cao, thế nhưng đó không phải là tất cả. Khả năng chiến thắng vẫn còn phải phụ thuộc vào hoàn cảnh chiến đấu của Ma sủng nữa.
Mà Nguyên phiến ngoại trừ đặc tính trên còn tăng khả năng tụ hợp nguyên
khí và tăng tỉ lệ bắt Ma sủng. Nguyên phiến đẳng cấp càng cao, những
tính năng này càng mạnh.
Khẽ miết Đồng phiến trên tay, Vân Phong không khỏi hồi hộp về Ma sủng
đầu tiên của mình. Mặc dù đã biết Hỏa Sí Điểu là biến dị, cũng biết nó
không phải là tốt, thuộc loại phế phẩm, thế nhưng không hiểu sao, trong
lòng Vân Phong có chút mong chờ.
Nhỏ một giọt máu lên Đồng phiến để nhận chủ, Vân Phong khẽ niệm trong
lòng. Hắn cảm thấy trong đầu óc mình có thêm một cảm giác vi diệu nào
đấy, hơi giống cảm giác với Hư, nhưng lại có chút khác biệt. Cái cảm
giác này hiện giờ hắn không thể nào tìm hiểu được nguyên do, cũng không
biết nguồn gốc. Cho nên hắn cũng không nghĩ nhiều nữa mà bắt làm theo
hướng dẫn từ trong sách, để đầu óc thanh tỉnh, tập trung vào Đồng phiến, đồng thời thầm hô: “Xuất.”
Bất chợt một tia sáng trắng nhạt lóe lên trên mặt Đồng phiến. Kéo theo
đó là một cơn gió nhẹ cùng một ánh sáng màu đỏ vàng thoát ra. Giữa nền
trời tối khuya, ánh sáng màu đỏ vàng có chút chói mắt. Sau đó, một tiếng hót kri . . . kri . . . vang khắp căn phòng.
Đập vào mắt Vân Phong lúc này là một con chim nhỏ cỡ bàn tay của hắn.
Cái đuôi dài gấp đôi thân người, có màu đỏ cam thỉnh thoảng lại có những đốm lửa đỏ như ma chơi nhảy múa. Trên đầu nó có một nhúm lông vũ dài
chạm tới lưng. Dường như cơ thể nó bé hơn gần một nửa so với miêu tả
trong sách, nhưng bù lại đôi cánh lại có vẻ to hơn so với cơ thể.
Mặc dù hắn đã đọc qua tư liệu và Hỏa Sí Điểu thế nhưng được tận mắt
chứng kiến lại đem lại cho Vân Phong cảm giác mới lạ. Có chút vui mừng,
có chút hấp dẫn, mà phần nhiều là lạ lùng cùng tin cậy. Chẳng hiểu sao
những cảm giác trái chiều ấy lại xuất hiện cùng một chỗ, khiến Vân Phong có chút bỡ ngỡ.
Khẽ đưa bàn tay gầy nhỏ của mình ra trước mặt Hỏa Sí Điểu, Vân Phong khẽ mỉm cười thân thiện. Đôi mắt thiên chân vô tà của hắn nhìn chăm chú vào Ma sủng trước mắt. Trong đó không hề có chút tư lợi nào, thay vào đó là một cảm xúc muốn làm quen . . . muốn . . . kết bạn. Phải, chính là kết
bạn.
Thế nhưng Hỏa Sí Điểu vừa thoát ra, nó cảm thấy vô cùng sợ hãi. Bỏ mặc
cảm xúc muốn kết bạn từ Vân Phong, nó lượn một vòng trên không, dường
như muốn tìm đường thoát ra ngoài. Kinh nghiệm của Vân Phong quá ít, hắn không hiểu được thuật câu thông với Ma Sủng đã muốn để nó thoát ra
ngoài. Hơn nữa, khi Hỏa Sí Điểu bay ra cũng không biết cách dùng Đồng
Phiến gọi nó lại.
Vù một tiếng, nó lao mình ra ngoài theo đường cửa sổ, bỏ lại Vân Phong sững sờ. Hắn không tin vào mắt mình.
“Ặc, chết rồi.”
Hắn vội lao ra ngoài cửa, nhưng không kịp. Ngoài trời, gió đêm bắt đầu
thổi, thỉnh thoảng, một tia sét như muốn xé toang màn đêm, như đánh sâu
vào trong óc của mỗi người. Từng hơi lạnh men theo tiếng gió ào ào cuốn
vào căn phòng đơn sơ của Vân Phong, khiến hắn có cảm giác rét run. Thế
nhưng, Vân Phong lại chẳng quan tâm điều ấy. Đôi mắt trong veo của hắn
nhìn qua cửa sổ, hướng về phía dãy núi xa xa.
Chẳng hiểu sao hắn lại nghĩ tới Ma sủng của mình, Vân Phong có chút lo lắng, đau lòng.
“Không biết ngươi bây giờ ra sao, có bị lạnh không?”
“Sắp mưa rồi, sao ngươi lại bỏ đi?”
“Chỗ kia đâu phải là nhà của ngươi?”
“Ở đó, đâu có ai, ở đó cũng rất nguy hiểm.”
Dần dần, ánh mắt hắn có chút cương quyết. Vân Phong nhẹ nhàng đóng cửa,
mang theo một cái ô rồi vội vàng chạy theo hướng Hỏa Sí Điểu bay đi.
Chẳng mấy chốc, Vân Phong đã chạy đến chân núi.
“Hỏa Sí Điểu, ngươi ở đâu.”
“Quay về đây đi.”
Bằng vào liên hệ khi trích máu nhận chủ với Hỏa Sí Điểu, Vân Phong càng
ngày càng bước sâu vào trong rừng. Hắn vừa đi vừa hét. Giọng nói trong
trẻo của tiểu hài cũng đã bắt đầu trở nên khàn khàn. Nửa tiếng qua đi,
đáp lại lời hắn cũng chỉ có tiếng gió rầm tập, rào rạc.
Lại nửa tiếng trôi qua.
Mưa cũng bắt đầu rơi. Từng tiếng lộp bộp vang vọng vách núi đá, át đi những tiếng gọi của Vân Phong.
Trong đêm mưa, một đứa bé lầm lũi gào thét, gọi tên Ma sủng của mình. Dẫu cho . . .
. . .
. . . mưa vẫn rơi, bóng tối vẫn bao trùm . . .
. . . chỉ có một đứa bé . . .
. . . vẫn cố gắng gọi tên . . .
. . . nhưng vô vọng . . .
Một cảm giác buồn chán ngập tràn trong đầu Vân Phong, thế nhưng hắn
không buông bỏ. Nói đúng hơn, hắn là một kẻ cố chấp, chỉ cần muốn làm
việc gì, hắn đều có thể kiên trì đến cùng. Cũng giống như lần này, chẳng hiểu sao hắn lại muốn giữ Hỏa Sí Điểu này bên cạnh như vậy. Có thể bởi
nó quá đáng thương, không còn ai chăm sóc, có thể bởi ánh mắt sợ hãi của nó khi nhìn Vân Phong, hay bởi nó bị biến dị, khó có khả năng sinh tồn
ngoài tự nhiên. Hắn không biết, không giải thích được lòng mình. Cho dù
thông minh, cho dù sớm trưởng thành đến đâu thì vẫn không thể thay đổi
được một điều. Trong nhiều trường hợp, Vân Phong vẫn chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi.
Hắn vẫn cố chấp, lao nhanh trong màn mưa.
Dần dần, cái cảm giác liên hệ giữa Vân Phong và Ma sủng càng ngày càng
gần, càng ngày càng rõ. Hắn có thể cảm nhận được Hỏa Sí Điểu đang đau
đớn, đang sợ hãi.
Cách xa 700 mét về phía trước, nơi mà Vân Phong hướng đến.
Một bóng đỏ trên không đang liều mạng lao đi như bay, đằng sau nó là một bóng cự ưng màu đen, to cỡ 2 mét, hung hăng nhìn về phía trước. Thỉnh
thoảng lại có tiếng trường khiếu khắp trời đêm.
Bóng đỏ chính là Hỏa Sí Điểu của Vân Phong, mà bóng đen kia là một con
Cao phẩm - Hắc Phong Cự Ưng. Giờ phút này, trên người Hỏa Sí Điểu bị vài vết thương nặng, rất đau đớn. Nó không hiểu tại sao, mình vừa mới tự
do, bay đến nơi đây để nghỉ tạm qua đêm lại bị tập kích. Nó cảm thấy vô
cùng ủy khuất.
Hắc Phong Cự Ưng nhìn về phía con mồi, trong màn đêm, màu đỏ lửa chói
mắt như vậy càng khiến cự ưng dễ tập trung. Mặc dù nó không hiểu sao một con Hỏa Sí Điểu ấu thú lại có tốc độ nhanh như vậy, nhưng rốt cuộc con
mồi cũng sẽ không thể nào thoát khỏi tay thợ săn.
Hắc Phong Cự Ưng bất chợt dừng lại giữa không trung. Nó dang hai cánh,
vỗ phầm phập vào không khí. Chỉ thấy trong chớp mắt, mười ba mười bốn
Phong Nhận màu đen xé gió nhằm tới Hỏa Sí Điểu. Giữa trời mưa gió, bão
bùng như đêm nay, uy lực của chiêu Hắc Phong Nhận kia lại tăng thêm một
bậc, tốc độ cũng theo đó mà tăng cao.
Phong Nhận đi đến đâu, tầng tán cây trên cao bị phá nát ra đến đấy. Cây
cối như bị những lưỡi cao cực kì sắc bén gọt đi một lớp. Nếu Hắc Phong
Nhận này trúng vào thân người sẽ trọng thương mất mạng như chơi.
Hỏa Sí Điểu đang bay trên cao, nghe được tiếng gió đằng sau lưng, bỗng
nhiên đổi hướng. Mười ba Phong Nhận theo đó đánh hụt mục tiêu. Thế nhưng không phải là tất cả.
Hắc Phong Cự Ưng vốn biết Hỏa Sí Điểu này có tốc độ cực cao, khả năng
biến đổi phương vị cũng rất tốt. Nếu không phải vì vậy, một con Hỏa Sí
Điểu nho nhỏ cũng không thể nào tránh thoát sự đuổi bắt của nó lâu như
thế. Cho nên 13 Hắc Phong Nhận chỉ là mồi nhử, quan trọng nhất là một
cái Truy Phong Hắc Nhận. Một trong số những tuyệt kỹ của Hắc Phong Cự
Ưng.
Tuy chiêu này không mạnh, nhưng nó có thể tùy ý biến đổi phương hướng. Dùng trong trường hợp này là cực kì thích hợp.
Hỏa Sí Điểu vừa tránh thoát một chiêu, lại bị một chiêu truy tung khác
của đối phương ập đến. Vốn nó có thể tiếp tục đổi hướng rồi dùng tốc độ
cao bỏ xa Truy Phong Hắc Nhận, thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Hỏa
Sí Điểu gần như là con số không. Cho nên vừa thấy Hắc Nhận đến trước
mặt, nó đã bủn rủn cả người.
* * * * * * *
Bắc khu.
Hư trong trạng thái hư ảnh trở về nhà, cả cơ thể không dính bất kì một
hạt mưa nào. Trên lưng nó là cả một bọc đồ to tướng. Đôi mắt Hư híp vào
thành vầng song nguyệt. Dường như nó rất thích thú với ngày hôm nay.
Lao về phòng ngủ của Vân Phong để chợp mắt, nó bỗng nhiên cảm giác được có điều không đúng.
Quá im ắng, lại không có cảm giác của sự sống.
Đập vào mắt Hư lúc này là căn phòng bừa bộn, ngổn ngang sách báo, thư
tịch. Bàn ghế cũng bị đổ 1, 2 cái. Trong không khí, hỏa nguyên tố, phong nguyên tố cũng nồng đậm hơn bình thường.
Hư cau mày, cảm nhận một chút rồi bay nhanh về phía dãy núi phía Bắc.
* * * * * * *
Tứ Phương Thành
Lưu Hàn lao nhanh về phía Tây Tứ Phương Thành, ánh mắt không ngừng tìm
kiếm một cái gì đó. Rất nhanh chóng, trong cánh rừng ven thành, Lưu lão
nhìn thấy một hình trăng khuyết được khắc trên thân cây. Nếu không nhìn
kĩ, e rằng chẳng có ai để ý đến điều này. Vết khắc này còn mới, cũng
không được đẹp, chắc hẳn do người làm ra đang vội vàng di chuyển, thời
gian chắc cách đây 2, 3 tiếng gì đó.
Lưu lão vội vàng nắm tay thành trảo, đưa tay trảo qua thân cây. Vết cào
không nông, không sâu, chỉ vừa khéo 3 phân ( 1 cm ). Chỉ thấy lúc này, ở vị trí của vầng trăng khuyết lúc trước là một vết đánh dấu lãnh thổ của một con gấu.
Lưu Hàn cũng không dừng lại lâu. Lão tiếp tục đi về phía trước, cứ gặp bất kì kí hiệu nào, lão lại xóa đi dấu vết như vậy.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mãi đến nửa tiếng sau, lão mới đến được một
hang đá. Phủ quanh miệng hang bằng cây cỏ và đá tảng. Nếu không có chỉ
dẫn vừa rồi, chắc hẳn lão cũng chẳng tìm ra được chỗ này.
Gõ ám hiệu lên đá, Lưu lão nín thở chờ đợi. Đôi mắt không nén nổi cảm
xúc hồi hộp, lo lắng thêm một chút tức giận. Lúc này, thần thức của lão
cũng đã khuếch xa 100 mét. Bất cứ dị động gì trong vòng bán kính này đều không thể qua được ánh mắt của lão.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT