“Hay cho một tiểu tử không biết trời cao đất rộng”. Lão béo đừng bên cạnh Đỗ Thái hừ lạnh.

Vân Phong không đáp, chỉ quay ra nhìn đại thúc tên Trung Văn kia, khiến Đỗ Thái cùng lão giả béo ấm ức không thôi. Từ trước đến nay, chưa từng có ai dám khinh thường hai người như vậy, chưa nói đến một con kiến hôi như tiểu tử 8, 9 tuổi trước mặt.

Lão béo định hung hăng “dạy dỗ” tiểu tử kia, thì bỗng nhiên giật mình, dường như có ai đang thì thầm trong tai. Đây vốn là “Truyền âm thuật” mà chỉ cao thủ Nguyên sĩ mới có thể dùng thần thức thi triển. Trong gia tộc cũng chỉ có cao tầng mới luyện thành.

Một lúc sau, khuôn mặt lão tái nhợt, nhìn về tiểu tử trước mặt có sự sợ hãi thật sâu. Lão nhỏ giọng với thiếu gia bên cạnh mình.

Chỉ thấy Đỗ Thái cũng giật mình, khuôn mặt gầy gò có chút âm trầm tức giận, nhưng cuối cùng vẫn nén lại gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

“Ngươi muốn “mua” thật sao?”

Trung Văn nhìn về phía đối phương rồi nghi hoặc hỏi lại, đặc biệt nhấn mạnh từ “Mua”. Bởi lẽ nếu có một người nào đó cho hắn vay tiền đã là phúc đức lắm rồi. Dù sao Ma sủng trong Đồng Phiến kia cũng là đồ bỏ, mới chỉ có một cấp, lại là biến dị, không ai nguyện ý mua nó cả.

Thế nhưng Vân Phong lại nghĩ khác. Hắn không biết biến dị là phế phẩm cho nên không quan tâm, hơn nữa dù biết là phế phẩm thì sao. Hắn đã bước ra ngoài giúp đỡ người thì đã biết sẽ phải đắc tội với một trong Tứ đại gia tộc rồi, nhất là đây lại là gia tộc buôn bán ma sủng. Sau này hắn sẽ không còn cơ hội mua Ma sủng trong trấn nữa, chỉ có thể tự bắt mà thôi. Hoặc là, Ma sủng trước mắt này chính là ma sủng theo mình cả đời.

Vân Phong nhẹ gật đầu.

“Vậy, chỉ cần 40 Ngân tệ thôi. Hoặc ít . . . ít hơn cũng được . . . Tùy ngươi vậy.” Trung Văn thở dài, nhìn tiểu hài trước mặt, có lẽ nó muốn giúp đỡ mình. Nhưng còn nhỏ thế này làm sao có nhiều tiền trong người đây, dù có 2, 3 Ngân tệ đã là khá lắm rồi.

Vân Phong cười nhẹ, hắn hiểu được vì sao Trung Văn đại thúc lại nói như vậy. Tuy hắn còn là hài tử nhưng khó khăn từ nhỏ đã khiến hắn thông minh và trưởng thành hơn rất nhiều so với bạn bè cùng lứa.

Chỉ thấy hắn móc từ trong túi ra hai đồng kim tệ óng ánh, nhét vào tay Trung Văn. Nhìn cảnh ấy, mọi người bên cạnh, kể cả Trung Văn cũng cảm thấy sốc. Ông trời ơi! Tiểu tử này là con ai đây, tiện tay cũng lấy được số tiền bằng người ta làm cả nửa năm.

“Cái này, tiểu . . . tiểu huynh . . . đệ à. Hỏa Sí Điểu biến dị không . . . không đến . . . đến . . . đến mức ấy đâu.” Trung Văn mồ hôi đầy đầu, khuyên can.

“Ta biết.” Vân Phong nhoẻn miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh trắng sáng. “Coi như là cho đại thúc vay tiền chữa bệnh cho đại tỉ ở nhà đi.”

“Vậy . . . Vậy xin đa tạ, khi nào có tiền ta sẽ lập tức trả lại tiểu huynh đệ.” Trung Văn ngập ngừng một lúc rồi nhận lấy tiền, cao hứng vỗ ngực đảm bảo. Sâu trong ánh mắt lại có một phần cảm kích và hy vọng nồng đậm.

Trái lại với Trung Văn, tam thiếu gia của nhà họ Đỗ lại tức giận đến nổ phổi. Suýt bị người ta đánh, không dám phát tác. Mãi mới có cơ hội rước lấy mỹ nhân đồng thời báo thù thì lại bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch ngáng chân. Bao nhiêu uất ức của hắn giờ này tập trung vào người tiểu tử trước mắt. Nếu ánh mắt có thể giết người thì đảm bảo Vân Phong lúc này sẽ bị xé thành vài mảnh nhỏ.

Ở một tửu lâu gần đó.

“Thật là một tiểu tử thú vị.” Một lão giả tầm ngoài 70 dáng người cao lớn, khuôn mặt chữ điền, nước da đen nhẻm cất tiếng. Người này là gia chủ Đoạn gia.

Bên cạnh lão là 3 lão già tầm 70, một trung niên 50 cùng một thiếu phụ 40 tuổi. Chỉ cần vài người hơi có kiến thức trong trấn mà thấy cảnh này cũng sẽ rớt tròng mắt ra ngoài. Bởi sáu người ngồi ở đây thì 4 người là Gia chủ tứ đại gia tộc, một người là trưởng trấn của Giao Nguyệt Trấn. Chưa có bao giờ, tất cả những người kia lại khách khách, khí khí, cùng nhau tiếp đón một người khác như thế này.

Chỉ thấy đối diện với gia chủ Đoạn gia là một lão giả cũng to lớn không kém. Khuôn mặt lão nhẵn nhụi, không râu, trong đôi mắt có sự tang thương, cổ lão. Bộ quần áo bằng vải bố có chỗ sờn vai lại tăng cho lão vài phần từng trải. Người này chính là gia gia mà Vân Phong mới nhận, Lưu Hàn gia gia.

“Ha . . . ha, Lưu Hàn huynh. Chuyện huynh nói với chúng ta là thật sao ?” Gia chủ Đoàn gia hỏi dò.

Lưu Hàn đang trong tâm trạng thưởng thức đứa cháu thì bất ngờ bị đánh thức. Lão quay ra hung hăng nhìn phía đối diện:

“Không thật thì ta nói với ngươi làm gì. Chẳng lẽ ta rảnh lắm sao ? Đã là gia chủ mấy chục năm rồi mà vẫn ngu ngốc như vậy.”

Đoạn Mộc Nhai tuy bị mắng nhưng vẫn cười hì hì. Cho dù bị mắng một lần chứ dù mắng thêm vài lần nữa thì hắn vẫn vui vẻ như vậy. Không vui sao, làm sao có thể chứ. Cầm trong tay một Thiết Phiến cao cấp cùng 3 món đồ Hồng cấp 7, 8 giai làm sao mà không vui được.

Trái ngược hẳn với Đoạn gia chủ, Tô Phong, trưởng trấn của Giao Nguyệt Trấn lại không vui vẻ như vậy. Hắn vẫn cau mày suy nghĩ. Nói thật ra, chuyện lần này có chút bất ngờ. Lưu lão, người có danh vọng nhất trong số cao tầng trong Giao Nguyệt Trấn đến xin mọi người, nói đúng hơn là giao dịch lấy 2 suất dự thi vào học viện Hoàng gia vào 2 năm tới.

“Mặc dù ở vùng rừng núi heo hút như Giao Nguyệt Trấn, 2 suất tham dự này khá quý trọng. Mỗi một năm chỉ được 5 suất dự thi, mà một lần Lưu lão lại lấy tới hai suất. Tuy nhiên so với mỗi nhà nhận được 1 Thiết phiến cùng 3 món đồ Hồng cấp 7, 8 giai thì không tính là gì. Quan trọng là vì sao Lưu lão lại phải làm vậy. Với danh vọng của lão, chỉ cần một hai câu là có thể lấy được rồi.” Tô Minh ngày càng khó hiểu, không chỉ hắn mà ai cũng nghĩ như thế, chỉ là chẳng có ai dám hỏi.

“Nếu suy nghĩ kỹ, dùng một cái giá cao để đổi lấy 2 suất dự thi thì chỉ có thể là Lưu lão muốn che giấu thân phận cho một hài tử nào đó. Để nó có thể học ở học viện Hoàng Gia mà không cần bộc lộ thân phận.” Nghĩ tới đây, Tô Minh càng cho là đúng. Là một trưởng trấn nhỏ, nhưng suy nghĩ của hắn khá linh hoạt.

Không thể không nói, những suy nghĩ này của Tô Minh đã đúng đến 8 phần, chỉ có điều hắn không đoán được lý do đứa trẻ kia vì sao phải lấy danh nghĩa hài tử Giao Nguyệt Trấn để đi thi mà thôi.

* * * * * * *

Bắc khu.

Vân Phong trở về nhà của mình, trong tay hắn cầm rất nhiều sách, trong đó, chủ yếu là sách về tu luyện, thường thức, lịch sử, ma thú. Đây đều là những sách bình thường, có giá cả rẻ mạt được bán đầy trên đường lớn.

Vân Phong chỉ nấu qua loa một vài món lót bụng rồi mang sách về phòng ngủ.

Trước hết hắn lôi Đồng Phiến có chứa Hỏa Sí Điểu ra xem trước. Khác với Nguyên Phiến có chứa Hư, Đồng Phiến này có màu xanh rêu, trông khá mới, hình dạng lớn bằng lòng bàn tay trẻ con, không có điêu khắc tỉ mỉ như Bạch Nguyên Phiến hắn có. Mặt trước Đồng Phiến có hình một con chim màu đỏ, thỉnh thoảng trên người có chớp động những bóng lửa đỏ nhàn nhạt trên cánh và đuôi. Mặt sau hiển thị vài dòng chữ, những dòng chữ này là chữ hiện đại, không phải cổ ngữ cho nên hắn dễ dàng đọc được.

Hỏa Sí Điểu (biến dị) - Chủng loại: Ma thú - Họ: Ma điểu - Hệ: Hỏa / Phong

Tư chất: Trung phẩm

Cấp bậc: 1 - Giai vị: 0 - Kinh nghiệm: 8%

Kĩ năng: Chưa có.

Tổng hợp thực lực: K - -

Nửa đêm, Vân Phong uể oải nằm ườn ra ghế. Đôi mắt như muốn díp lại, cả ngày đọc sách tuy mệt nhưng hắn đã đại khái nắm được một số kiến thức chính về ma sủng.

Ma sủng – tên cũng như ý nghĩa là sủng vật của con người. Chúng được chia làm Ma thú: Ma sủng hệ thú, bao gồm địa thú, điểu thú, hải thú. Ma thực: Ma sủng thực vật, bao gồm địa thực, hải thực. Ma hồn: Ma sủng có dạng tâm linh như oan hồn, linh hồn hóa thành Ma sủng. Còn lại những Ma sủng không thuộc ba loại trên gọi là Ma vật.

Ma sủng giúp nhân loại rất nhiều công việc, không chỉ là trong chiến đấu và tu luyện. Trong thực tế, có rất nhiều Ma sủng chỉ có giá trị sản xuất thực phẩm và lấy sức kéo. Tất cả những ma sủng ấy, người ta xếp vào một loại: Ma sủng Phàm phẩm - danh như ý nghĩa: Ma sủng của người phàm.

Chỉ có những Ma sủng Sơ phẩm trở lên mới có thể chính thức tu luyện với con người. Ma sủng có tư chất càng cao tốc độ tu luyện và khả năng học tập càng lớn. Tư chất lại phụ thuộc vào chủng tộc Ma sủng. Những Ma sủng có tên gần với đỉnh kim tự tháp thì Tư chất lại càng cao. Ví dụ như Hỏa Sí Điểu là Ma thú cấp thấp, tư chất của nó cao nhất cũng chỉ là Trung phẩm, nhưng Hồng Diễm Thiên Ưng là Ma thú cấp trung, tư chất thấp nhất cũng là Cao phẩm. Tư chất hai loài khác nhau một trời một vực, khó có thể đánh đồng.

Tuy vậy, đó không phải là tất cả, Ma sủng cấp thấp cũng có thể lột xác trở thành ma sủng cấp cao hơn. Trong trời đất này, có rất nhiều Thiên tài địa bảo hay tinh huyết Ma sủng có khả năng phụ trợ giúp Ma sủng tăng khả năng thuế biến khi tiến giai. Nhiều người thường dùng cách này để nâng cấp tư chất Ma sủng, nếu thành công, Ma sủng trở thành chủng loại mới, thất bại, Ma sủng đối mặt với tử vong.

Mà cách tiến giai của Ma sủng cũng rất đơn giản, cứ qua mười cấp, Ma sủng lại có một lần tiến giai. Lúc này, nó có khả năng rất thấp thức tỉnh huyết mạch ẩn của mình, làm cá chép vượt long môn. Thế nhưng không phải lúc nào cũng thành công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play