- Một bữa thôi mà cũng không được?

- Bận lắm!

- Anh bận gì mà lúc nào cũng mau mau chóng chóng về thế?

- …

- Tại sao không nói?

- Tại sao phải nói?

Ừ nhỉ! Tại sao phải nói? Hai người là gì mà phải nói cả những điều không muốn nói? Hình như Nguyên rất sợ mỗi lúc con gái xị mặt, cứ mỗi khi mặt con bé hơi buồn chút là Nguyên vội xoa đầu ngay:

- Không phạm pháp là được rồi!

- … Anh có coi em là bạn không vậy?

- Không! Chưa bao giờ là bạn!

- …

Thế nghĩa là mọi cố gắng của nó trước giờ đều vô nghĩa? Thế nghĩa là nó chẳng là gì trong mắt Nguyên? Vậy nó ngoan ngoãn nghe theo bố để làm gì? Vậy nó cuống quýt trước Nguyên để làm gì? Nước mắt rơm rớm rồi, chỉ chực trào ra thôi. Sao nó lại thế này? Con bé ương ngạnh đâu? Đừng dễ khóc chỉ vì một câu nói chứ? Nước mắt vốn là một thứ lãng phí mà? Nó chớp chớp liên tục để cấm những giọt mặn chát chạy xuống gò má. Nguyên quay đi chỗ khác, tủm tỉm:

- Ngay từ lúc bắt đầu, đã là gì đó hơn bạn rồi!

Là tại Nguyên hết! Đừng ném nó xuống vực rồi lại chìa tay ra kéo nó lên như thế! Giờ thì nó khóc thật rồi nè! Vì gì? Hạnh phúc sau khi đã hụt hẫng đến thế? Mệt mỏi vì chuyện với bố? Yên lòng vì Nguyên cũng coi nó là “gì đó”? Chắc là vì tất cả, nó không biết, nhưng nó cứ khóc mãi không thôi, khóc cả những giọt mà lâu nay nó chôn sâu cùng An. Nguyên không nỡ đứng dậy ra về, muộn giờ của Nguyên rồi mà nó không dừng được, vì chiếc hộp của nó nhét nhiều thứ tới mức khi Nguyên đã mở khóa thì chúng cứ bung ra không kiểm soát nổi. Chắc xung quanh cười nhiều lắm khi nhìn nó lúc này? Chắc Nguyên đang ngượng lắm khi mọi người săm soi? Nó không quan tâm, chỉ cần Nguyên im lặng ngồi cạnh như lúc này là nó có thể khóc tới khi nhẹ lòng.

- Chán chưa? – Nguyên lấy áo trong ba lô lau cho nó – Chảy cả nước mũi, kinh quá!

- Hức hức! Áo anh hôi quá!

- Ngay cả lúc khóc cũng không chịu kém ai.

- Gì đó ấy… Tới mức yêu chưa?

- Ai biết! – Nguyên đỏ mặt quay đi.

- Hi hi. Tự dưng lại thành thật thế?

- Bị lây từ ai đó thôi.

Con bé im lặng vì mải hạnh phúc. Nguyên im lặng vì mải suy nghĩ. Quá giờ Nguyên về rất nhiều rồi, nhưng nó không muốn nói, và Nguyên không muốn đứng dậy. Thỉnh thoảng, Nguyên lại liếc trộm một cái, nó lại thấy như tiếng lá rơi cũng là một kiệt tác âm nhạc. Một sự im lặng rất ồn ào giữa hai trái tim.

- Sao tự dưng muốn đi ăn?

Con bé dùng đôi mắt đỏ mọng nhìn Nguyên không chớp. Không hỏi gì tới việc nó khóc mà hỏi về việc đi ăn?

- … Muốn biết một số chuyện thôi!

- Sao thế? Đừng có trợn cặp mắt sưng húp đó lên. Rợn người lắm!

- Không hỏi tại sao em khóc dữ vậy? Không tò mò?

- ...

- Tò mò thì hỏi đi! Anh có quyền đó mà?

- … Sao khóc thế?

- Không biết.

- Sao còn bắt hỏi? Biết cách làm người khác bực thật đấy!

- Hì hì… Nhưng anh giúp em nhớ ra khóc có thể khiến người ta nhẹ nhõm rất nhiều. Lại nợ anh rồi!

Nguyên im lặng. Khác con bé nhiều lắm, nói điều mình nghĩ không có ở Nguyên, mọi suy nghĩ đều giấu vào trong, như đề phòng, như thiếu tin tưởng người khác. Tới bao giờ cố gắng của nó mới đủ để đổi lấy những suy nghĩ Nguyên che đậy?

- Tốt! Tốt! Thế là có tiến triển rồi!

An gật gù sau khi nghe nó báo cáo lại tình hình. Con bé đang đau đầu về vụ đính hôn với tên công tử nhà DC, thế mà vẫn cứ thích bao đồng chuyện người khác.

- Nhưng mà sao lão đó lúc nào cũng vội vàng về? Đừng nói về cho kịp bữa cơm vợ nấu nhé!

- Bậy bạ!

- Chà chà! Tào Tháo học cách tin người từ bao giờ thế? Này! Tao với mày có nên theo dõi không?

- Rảnh dữ?

- Có hay không?

- … Có.

- Thế cho nhanh! Đi!

Hai con bé hừng hực khí thế lao ra khỏi lớp. Cổng trường hôm nay đông hơn bình thường, đặc biệt là con gái! Mắt con An sáng quắc, gì chứ khoản này nhanh nhạy quá mức cần thiết:

- Tao ngửi thấy mùi trai đẹp.

Rồi nó kéo Lucky như tên bắn về phía cổng trường. Lấp ló sau hàng rào ngó xem là nhân vật đẹp trai nào thu hút cộng đồng, nó giật thót. Cầm trên tay một bó hoa, ăn mặc bảnh bao, khuôn mặt điển trai, dựa vào chiếc Cadillac bóng loáng, là tên dòi mọt hôm trước bố đưa đi gặp mặt.

- Này! Đi cổng sau! – Nó giật tay áo An.

- Hả? Đang nghía mà?

- Là cái thằng dòi mọt Crown đó đó!

- Thật á? Tới tận trường cơ à?

- Đi trước đã rồi nói! Nhanh!

Tên đó sao dám tới tận trường nó? Mà có phải tới tìm nó không? Kệ, cứ chuồn trước đã!

- Tao coi mắt còn nhiều hơn mày mà chưa thằng nào mò tới trường đâu. Sướng thế còn gì!

- Tập trung chuyên môn đi! Nếu để bọn vệ sĩ theo thì chúng ta không theo dõi được mất. Cắt luôn nhé?

- Ngu! – An cốc đầu nó cay cú – Sao ngu như mày lúc nào cũng may mắn thế? Ngày nào mày chả chạy tới đó, không cần nghĩ cũng biết phải tìm mày ở đâu. Cứ coi như hôm nay tao với mày đi chơi, không tới đó, rồi cắt ở đâu thì cắt. Có phải lần đầu đâu mà không sáng mắt ra?

Kế hoạch An bày ra thì lúc nào cũng suôn sẻ. Sau một hồi chơi trốn tìm ở Trung tâm thương mại, hai con bé rúc bờ rúc bụi thành công ở khu công viên cạnh quảng trường đề phòng đám vệ sĩ tới.

- Lâu rồi mới chui vào bụi rậm thế này nhỉ? – Lucky cười khoái chí.

- Lớn cả rồi mà.

Đám đông đã tan, Nguyên cất đồ, thỉnh thoảng ngó ngang ngó dọc như tìm kiếm, rồi khẽ thở dài.

- Ái chà! Có người mong mày kìa!

An khẽ huých rồi chả nói gì nữa khi thấy cái mặt mãn nguyện tận hưởng của con bé. Từ bao giờ mà hạnh phúc tới với nó đơn giản vậy? Chỉ cần một cái quay đầu tìm kiếm thôi, con bé sẵn sàng chạy thật nhanh về phía Nguyên. Nó tủm tỉm, vậy những ngày nó không tới Nguyên đã thế? Trở về cái dáng vẻ cô độc và có phần buồn hơn trước? Có một người mong chờ mình là điều tuyệt vời thế sao? Tới mức khuôn miệng không thể khép chặt lại?

- Tao muốn lại đó quá!

- Ngồi im! Nhớ mục đích không hả? – An nắm chặt cổ tay Lucky như không trói lại thì con bé chạy ào ngay tới đó ôm chặt lấy Nguyên.

Nguyên ngồi chờ nó một lúc rồi mới về. Hai con bé lò dò vừa bám đuôi, vừa đề phòng xem bọn vệ sĩ có theo không. Chúng chơi trò này tới mức chuyên nghiệp rồi, nên chẳng khó để đạt được mục đích. Sau hơn một tiếng vật vã trên taxi, vừa bon chen giữa giờ cao điểm, vừa không để mất dấu Nguyên trên xe bus, cuối cùng chúng nó cũng có một đích đến cụ thể. Là một bệnh viện nhỏ thuộc ngoại ô thành phố. Lạc Nguyên từ lúc vào bệnh viện, đang lơ ngơ ở sảnh thì An kéo Lucky dúi dụi vào sau dãy ghế chờ.

- Gì thế?

- Im! Nhìn kìa!

Theo hướng ngón tay An chỉ là Nguyên, đang đẩy xe lăn với nụ cười rạng rỡ mà nó cố gắng hết sức vẫn chưa bao giờ được thấy. Ngồi trên xe lăn là một con bé trạc tuổi nó, hơi gầy và xanh xao, nhưng bệnh tật chẳng đủ để che giấu đi vẻ đẹp đó. Con gái xinh bởi phấn son, quần áo nó gặp quá nhiều, nhưng để nó bật ra từ “Đẹp quá!” ngay khi nhìn thấy thì chỉ có hai người, An và cô nàng ốm yếu đó. Nó nhìn trân trân về phía hai người, không thể thốt ra lời nào. Mọi thứ trong đầu rối tung lên, thậm chí còn chẳng biết nên tức giận hay thất vọng, ùa về trong nó chỉ có cảm giác thua cuộc, không phải vì vẻ đẹp của cô gái đó, mà vì nụ cười Nguyên dành cho cô ta. Cái vẻ lạnh lùng đạt tới mức đỉnh cao nhất là cười hị hị vẫn trưng trước mặt nó đâu rồi? Nó không hề biết ở Nguyên có nụ cười bao bọc và nâng niu đến thế, như thể cô gái đó là châu báu. Nguyên hay xoa đầu nó, nó vẫn hạnh phúc vì điều tưởng như thuộc về riêng mình, nhưng giờ, con bé lại tự hỏi có phải mình chỉ là người hưởng ké cái thói quen cô gái đó tạo cho Nguyên? Mắt nhòe dần đi, rồi nó thấy vị mặn lan vào từ khóe môi. An giận dữ:

- Tao không thể chịu được nữa!

- Đừng! – con bé níu tay để An không chạy ra chỗ Nguyên – Mày định làm gì?

- Thì làm cho ra nhẽ!

- Đừng! Mày điên à?

- Mày mới có vấn đề ấy! Bình thường thì mày đã lao ra tẩn cho thằng đó một trận rồi, sao giờ lại ngồi khóc như con dở thế này?

- …

- Bỏ tay tao ra!

Con bé không mạnh mẽ được nữa rồi, nó nắm chặt tay An hơn rồi òa khóc:

- Xin mày đấy!

An đứng lặng người nhìn ...

nó, rồi thở dài ngồi xuống ôm con bạn mà vỗ về. Nó khóc nấc lên thành tiếng, cảm giác như trái tim vỡ vụn ra. Bức tranh nó dồn tất cả cảm xúc vào từng nét vẽ bị xé nát ngay khi còn dang dở. Hụt hẫng, bàng hoàng, cay đắng, tới mức nó không muốn tin, tới mức nó phủ nhận.

- Nguyên không hề nói là chưa có bạn gái, cũng không hề nói thích tao. Mọi chuyện đều từ phía tao, tao có tư cách gì để trách cứ?

- Thế mà không có gì à? Nó mà tử tế thì đã không làm thế. Rõ ràng nó đang tán tỉnh mày còn gì?

- Tao không biết. Không biết. Đừng hỏi tao!

- … Thằng tồi!

An ứa nước mắt khi thấy con bé thế. Chỉ là một “gì đó” thôi, mơ hồ và chắc gì đã là thực, biết chứ, nhưng nó đang đau lắm, đau tới mức choáng váng.

- Về! – An lôi nó đứng dậy – Đợi khi nào bình tĩnh hơn thì cho thằng đó một trận!

“Cho một trận”? Tới trách cứ Nguyên nó còn không làm được, liệu nó có thể cư xử như với những tên bạn trai đã từng đá nó? Nếu nó có thể làm được điều đó, nó có đau thế này không?

Tối đó, nó khóc tới mức mệt nhoài rồi thiếp đi. Mới hôm qua thôi, nó còn không biết tình yêu lại có thể khiến người ta đau đến thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play