Nhã Ca khua chổi nhè nhẹ. Nam Giao ngồi yên. Nửa giờ trước, Nam Giao
ngồi thế và bây giờ vẫn vậy. Vẫn tư thế cũ, không hề thay đổi. Cả ánh
mắt cũng bất động theo. Đến nắng đậu trên vai cô cũng hao gầy vì ốm. Bác sĩ bảo Nam Giao đang hồi phục nhưng Nhã Ca vẫn thấy lo ngại nhất là cái kiểu lặng lẽ khác thường này.
Gió nhiều quá. Lá rụng đầy cả sân.
Những chùm hoa trắng xoá đưa Nhã Ca về thế giới tuổi thơ. Thế giới gói
trọn trong mảnh sân be bé và cây trứng cá già cỗi. Thuở ấy, cây trứng cá không nhiều trái như bây giờ. Nhã Ca nhìn lên cao. Không, có lẽ vẫn
từng ấy nhưng quá ít đối với trẻ con lại quá nhiều cho người lớn không
đủ kiên nhẫn ăn loại quả tí ti này nữa. Mùi thơm và vị ngọt thanh của
những quả bé xíu, đỏ ửng mọc chi chít trên cành là thứ đậm nhất trong ký ức của chị. Dạo trước Nhã Ca hay nhặt vào chiếc rổ nhỏ để dành cho mấy
đứa trẻ trong xóm nhưng giờ trẻ con cũng không thích ăn trứng cá. Quả
buồn thiu, rụng nhoe nhoét dưới chân, trông tội nghiệp, thấp hèn dù vẫn
toả hương ngào ngạt.
Nhặt mấy quả nguyên vẹn, Nhã Ca đặt vào tay Nam
Giao. Những ngón tay khẽ lay động. Nam Giao cúi nhìn những trái chín đỏ
ửng một lúc lâu rồi xoa nhè nhẹ lên làn da căng bóng của nó. Nụ cười yếu ớt của Nam Giao khiến Nhã Ca muốn khóc. Nam Giao là tinh hoa vắt ra từ
cuộc đời vất vả, lam lũ của cha mẹ cô. Tâm hồn non nớt như mảnh đất hiền hoà sẵn sàng ươm mầm cho những luống cây nuột nà, xanh nõn, đều tăm tắp đã bị xéo lên thô bạo bởi những bất hạnh và vô tình. Kiểu lặng lẽ thu
người lại để tự bảo vệ có vẻ gì đó rất tội nghiệp, rất đáng thương.
Chị khắc khoải nhớ Phương Đàn. Với cá tính mạnh mẽ, ở anh mọi thứ phải rõ
ràng, như đen và trắng, như thắng và thua, như không và có, như thành
công và thất bại. Anh không dành chỗ cho những lưng chừng. Ngôn ngữ của
Phương Đàn cũng không có bóng dáng của những có lẽ, hình như, tại vì, là do… Đó là lý do Nhã Ca chia tay anh. Không phải vì nụ hôn của Vĩnh
Thông, mà vì chị phát hiện có những thoáng qua tình cảm dành cho anh
chao đi trong lòng chị.
Nam Giao lại rơi vào trạng thái lơ mơ. Khả
năng tập trung ở cô giảm nhiều dù đang trong giai đoạn hồi phục. Bác sĩ
tâm lý giải thích Nam Giao đã vượt qua trạng thái không bình thường của
kẻ đứng bên bờ vực cuộc đời nhưng phải đi vòng quanh mép rìa của sự vĩnh cửu mà chưa được phép thực hiện cú nhảy cuối cùng để bay vào đấy. Mất
mát quá nhiều lại dồn dập khiến cô ngơ ngẩn lạc mất hồn vía, như người
đã chết mà thân xác vẫn còn vật vờ. Giờ Nam Giao thờ ơ với những đổi
thay, không muốn hiểu hay chấp nhận bất kỳ điều gì. Lọn tóc rối rũ xuống gò má, ve vuốt làn da xanh nhợt được nắng nhuộm ửng. Trên môi, nụ cười
rụt rè đang thực hiện bổn phận. Nhã Ca đặt tay trên vai cô gái. Rất dịu
dàng.
− Anh Thông đến thăm em.
Xưa nay Nam Giao rất nhạy cảm với
sự có mặt của Vĩnh Thông. Phản ứng vô thức này như lời kết tội dành cho
Nhã Ca. Là một người tinh tế, nhạy cảm không khó khăn gì Nam Giao nhận
ra những việc Vĩnh Thông làm cho cô đều xuất phát từ lý trí lạnh lùng,
không phải từ trái tim. Cái nhìn như xuyên qua người của anh ghép Nam
Giao vào ghế thủ phạm chỉ vì đôi mắt cô hệt đôi mắt Phương Đàn. Vĩnh
Thông không thiện cảm với nó. Điều này liên quan đến Phương Đàn, đến
tình yêu − vốn là điều khó giải thích nhất. Anh đang đến gần và cúi
xuống:
− Trông em khá hơn rồi đấy. Em làm chúng tôi lo quá.
Nam
Giao khẽ lắc đầu. Nét cười ánh lên trong mắt. Dù không đọc được ý nghĩa
hành động này nhưng trông nó vẫn có ý nghĩa hơn so với cái kiểu bất
động, lặng lẽ, không ai chạm đến được của cô. Nhã Ca dịu dàng:
− Chiều nay chị có tiết dạy. Anh Thông sẽ đưa em đi. Nhưng mà em…
− Chị đừng lo, em không suy nghĩ như thế nữa đâu. Em đến thăm anh ấy vì em nghĩ rằng bạn bè bên đó cũng sẽ đến thăm anh trai em.
Nhã Ca quay đi, giấu đôi mắt đỏ hoe:
− Chị hiểu rồi.
Vĩnh Thông mở cửa xe cho Nam Giao. Nhã Ca đã vào nhà. Anh biết chị muốn cả
hai tự dàn xếp với nhau. Vì Nhã Ca không yêu nên với anh không có gì là
vô điều kiện cả. Những thử thách vô hình, hữu hình xếp hàng trước mặt
Vĩnh Thông. Vượt qua cái này thì có ngay cái khác thay vào như một thứ
sinh sản vô tính chết tiệt. Nhưng chúng kích thích tính háo thắng và
khao khát chinh phục của anh.
Chưa ai khiến Vĩnh Thông rung
động mãnh liệt như người đàn bà này cả. Anh thích dùng từ đàn bà để nói
về chị. Chỉ âm hưởng trầm mặc và gam màu đã thuần nhưng đầy bí ẩn và nổi loạn của nó mới diễn tả được Nhã Ca. Cả thế giới bay lên khi anh chạm
vào đôi môi mềm mại, mím chặt của chị. Nụ hôn vội vàng ấy đã đẩy Nhã Ca
đến quyết định chia tay với Phương Đàn vì mặc cảm không xứng đáng, không trọn vẹn. Tự ái bị tát một cái cực mạnh, anh quyết định rời bỏ chị
nhưng lại trở về, âm thầm và mãnh liệt hơn.
Cũng chưa ai khiến Vĩnh
Thông nhao nhác, bất an như Nhã Ca. Chị luôn giữ lại những suy nghĩ,
tình cảm trong lòng không cho anh biết nhiều hơn bề mặt của chúng. Chỉ
cách Nhã Ca khép hàng mi để che ánh mắt cũng khiến anh căng thẳng.
Phương Đàn qua đời. Vĩnh Thông lại đau xót chứng kiến Nhã Ca rũ người trong
tình yêu, cay đắng và tuyệt vọng. Từ lúc yêu Phương Đàn, Nhã Ca không có ngày vui. Anh ghét tất cả những gì khiến người phụ nữ anh yêu phải đau
khổ, sống không được, chết không được, dật dờ như hồn ma bóng quế. Bản
năng bảo vệ chị, một thứ bản năng nhân tạo − xuất phát từ tình yêu lại
mạnh hơn tất cả bản năng cơ bản trong anh.
Thử thách hiện giờ của
Vĩnh Thông là Nam Giao. Tội nghiệp, ở lứa tuổi đẹp nhất của người con
gái như lúa bước vào thời kỳ ngậm sữa trổ đòng đòng, cô đã chín héo vì
cuộc sống khắc nghiệt.
Nhìn từ bên ngoài, cuộc sống ưu ái Vĩnh
Thông, dành cho anh nhiều thứ. Có lẽ vì mất mát chưa chạm đến nên cách
nhìn và đánh giá của anh có phần nhẹ nhàng, dễ dãi, lý tính hơn khi nghĩ rằng chết là sự chuyển đổi nhẹ nhàng sự sống của con người? Với anh,
khi chết phần tâm linh rũ bỏ thể xác như người ta thay chiếc áo mới đi
tới cuộc sống khác. Vậy sá gì phần vật chất vô dụng người chết để lại mà người sống phải đày đọa mình trong khắc khoải, tiếc thương. Anh chắc
lưỡi, nếu nghĩ được như vậy cái chết sẽ không còn làm ai sợ hãi hay đau
đớn nữa.
Xe đổ dốc. Nhìn từ trên xuống, con đường lượn một nét cong
mềm mại, thanh nhã, phong khoáng như góc phố nhỏ trong bức tranh. Mùa
đông có lần Trung Dũng ngỏ ý tặng nhưng Nam Giao từ chối. Không phải vì
hành động của anh mang dáng vẻ của sự đoạn tuyệt, mà khi nói về bức
tranh ngọn lửa tình bạn vẫn còn cháy trong mắt Trung Dũng. Cô muốn giữ
ngọn lửa ấy. Cô muốn Phương Đàn luôn tồn tại trong tâm trí của những
người bạn. Nam Giao nghe mắt cay cay. Một chút kỷ niệm có thể giúp ích
cho hiện tại và tương lai. Một chút mơ ước có thể ươm mầm cho những công việc vĩ đại. Một chút khát vọng chiến thắng có thể mang đến thành công. Những lời dịu dàng này ngân lên trong cô. Của ai nhỉ? Trung Dũng, Uy
Vũ, Nhã Ca, Vĩnh Thông… Những người đã trao cho cô rất nhiều “Một chút”
trong cuộc đời này. Giờ cô lại đến đây để cảm ơn một chút mà Nhật Văn đã tặng cho mình. Một chút đáng giá bằng mạng sống của chính anh.
Vĩnh Thông dừng xe. Nam Giao ngập ngừng:
− Anh đừng đợi. Khi nào về, em sẽ đón xe buýt. Chỉ một đoạn ngắn là đến nơi thôi.
− Không, anh sẽ trở lại đón em. Ở quanh quẩn đây, anh cũng có vài việc phải làm.
Nam Giao bước đi. Ngược gió, dáng cô liêu xiêu như muốn ngã. Hình ảnh cô
gái một mình trong nghĩa trang vào buổi chiều tà có vẻ gì đó rất thương
cảm, rất chạnh lòng. Vĩnh Thông muốn đi cùng cô nhưng lại thôi.
Nam Giao ngồi xuống thềm đá − sạch sẽ, vắng lặng và phảng phất hơi ấm.
Chiều muộn, hy vọng không còn ai đến đây. Cô muốn ở một mình. Bó hoa
trên mộ tươi rói, chúng tỏ vừa có người đến thăm. Chắc là họ. Giờ Nam
Giao mới nhớ mình không mang theo gì cả. Nhặt chiếc lá khô uể oải buông
người xuống mắt đá trơ lạnh, cô thì thầm “Tôi đến thăm anh đây. lâu lắm
rồi tôi mới đến. Có thể sắp tới tôi không đến được nữa. Mọi người khuyên tôi không nên đến và với người thân của anh tôi càng không được phép”.
Nụ cười khắc trên đá là vĩnh viễn, có thay đổi chăng là theo tâm lý,
tình cảm của người nhìn. Kể từ ngày đó, chưa bao giờ cô thoát khỏi tâm
trạng day dứt, bấn an, dằn vặt nhưng nụ cười Nhật Văn vẫn một vẻ bao
dung không thay đổi. Anh thật tốt. Nam Giao miết nhè nhẹ lên môi Nhật
Văn. Những ngón tay dịu dàng, âu yếm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT