Cẳng Sếu xoay một vòng, hồ hởi:

- Hôm nay em được không?

- Em lúc nào lại không đẹp? - Tóc Đinh trả lời, không ra khen, không ra châm biếm. Nhưng nhìn ánh mắt của cậu ta, cô nhỏ biết ngay là “có vấn đề” rồi.

Cẳng Sếu nhìn quanh, vẻ hơi thất vọng. Số Một hỏi:

- Kiếm Tóc Dài hả? Nó có hẹn ở chỗ khác rồi.

Mặt Cẳng Sếu xịu xuống. Cô hỏi khẽ:

Hẹn với ai vậy?

- Nó hành tung bí mật lắm. Sao biết được em?

Bây giờ Cẳng Sếu mới để ý đến cô nhỏ tóc cắt tém, gầy và xanh xao trong chiếc áo len cộc tay màu xanh nhạt đang ngồi ở góc sa lông. Cẳng Sếu hơi thụt lui, thè lưỡi ra, hai mắt chớp chớp.

- Hi!

Cô nhỏ gật đầu.Cẳng Sếu làu bàu gì đó rồi xô cửa bỏ đi. Tóc Đinh chạy theo xuống cầu thang, vội đến nỗi quên cả đóng cửa. Hơi lạnh ùa vào làm cô nhỏ nổi hết da gà. Số Một bảo: - Nó kết con nhỏ đó lắm. Rồi mày coi, nó nó sẽ điêu đứng vì con nhỏ này dài dài.

- Đồ khờ. Bộ nó không biết con nhỏ khoái Tóc Dài à? - Số Không bảo.

Không nghe tiếng Số Một trả lời. Cô nhỏ đi về phòng. Số Một gọi với theo: “Da-ua đây, cô không ăn à?”.Cô lắc đầu, bảo còn no lắm.

Cô quấn chăn đến tận cằm.Tự nhiên cô thấy tội Tóc Đinh, thằng em trai khờ khạo của cô. Con bé đó có để ý gì đến nó đâu mà nó cứ phải điêu đứng thế. Chuyện tình yêu thật là một cái vòng tròn. Yêu người ta rồi người ta lại yêu một người khác. Cầu mong sao mình không phải rơi vào tình trạng này. Nhưng còn Tóc Dài, anh ta thích Củ Cà Rốt hay Cẳng Sếu nhỉ? Mà thật vớ vẩn, anh ta thích ai thì có liên quan gì đến mình. Mình chỉ ở lại đây hai tuần rồi ra đi. Đi không biết khi nào mới quay trở lại. Có trở lại được thì mọi chuyện cũng đã thay đổi rồi.

Cô nghe tiếng chân bước dừng lại ở cửa phòng. Tiếng Tóc Đinh thì thào: “Chị ấy ngủ rồi. Tụi mình đi thôi”. Tiếng Số Một bảo: “Bài vở mai thì sao?”. Tiếng Tóc Đinh: “Mai tính”. Im lặng một lát. Tiếng cửa ra vào mở ra nhẹ nhàng. Rồi lại im lặng. Cô nhỏ chui ra khỏi chăn, ra phòng khách. Ngồi thu lu trên sa lông cô ước mình có được một tấm toan, một cây cọ và những tuýp màu ngay liền bây giờ. Cô muốn vẽ, để vơi bớt sự cô đơn và trống vắng đang ngự trị trong lòng cô lúc này. Nhưng cuối cùng chẳng có gì để giải tỏa cảm xúc, cô đành chơi với con mèo nhỏ lông xám. Cô để nó dụi cái mũi ướt vào tay, để nó cạ bộ lông ram ráp vào má. Cô bảo,biết thế này tao đã về Việt Nam sớm hơn. Ở đây chẳng ai quan tâm đến tao cả. Chuông điện thoại vang lên. Cô nhỏ nhấc máy. Đầu dây đằng kia rọt rẹt, rồi tiếng Tóc Dài vẳng lại:

- Đi dạo một vòng không? Tôi đợi dưới bãi để xe nhé. Không đợi cô trả lời, Tóc Dài cúp máy. Vẫn cái kiểu rất bất lịch sự đó nhưng cô không cưỡng lại được lời mời. Chẳng ai lại có thể đi ngủ sớm trong một buổi tối đẹp như thế này, trong một buổi tối xa nhà không bạn bè như thế này. Nên cô quyết định đi với Tóc Dài, sau khi nghĩ bụng, chỉ vài ngày nữa mình sẽ không còn gặp anh ta. Sẽ chẳng mất mát gì nếu mình chỉ đi chơi nốt tối nay với anh ta.

*

Chiếc xe lao vào đêm. Chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ có giọng ca ấm áp của Vanessa Williams bay lửng lơ trong không khí: “Đôi khi điều quí giá nhất tôi muốn tìm kiếm lại là điều tôi không thể thấy... Đôi khi tuyết rơi vào tháng Sáu. Đôi khi mặt trời quay quanh mặt trăng... Khi tôi nghĩ rằng cơ hội của chúng ta đã trôi qua...”. Cô nhỏ quay mặt ra cửa sổ. Lời bài hát làm cô thấy muốn khóc.Bầu trời mùa thu đầy mây gió, một vầng trăng xanh xao sau những cánh rừng thu lạnh giá, những giọt sương xám rơi lẫn giữa những chiếc lá óng ánh như vẩy vàng làm lòng cô trở nên sầu muộn.Tự nhiên mà cô nghĩ rằng, cuộc đời này chỉ ngắn ngủi tựa như một chiếc lá. Ngay cả những cuộc gặp gỡ này rồi cũng sẽ nhanh chóng rơi vào quên lãng.Cô không biết đã có một cơ hội nào cho một cuộc gặp gỡ thật dài lâu đến với cô chưa. Hay nó đã thật sự trôi qua rồi mà cô không hề hay biết.

Thật là buồn... – Cô nhỏ buột miệng thở dài, khẽ thôi nhưng Tóc Dài đã kịp nghe thấy.

- Sao cơ? - Tóc Dài quay lại.

- Không... Chỉ là tôi đang thấy tiếc thời gian.Tôi thấy ý nghĩa của thời gian thật là vô nghĩa. Nếu như mình không kiếm được điều quí giá nhất mà thời gian của mình đã hết thì sao?

- Thì đành chịu thôi chứ làm sao nữa? – Tóc Dài nhếch miệng cười – Cuộc sống có nhiều điều phi lý lắm, nhưng phải chấp nhận thôi.

Tóc Dài tấp xe vào một góc rừng. Cậu mở cửa kính. Đêm yên tĩnh lạ lùng, nghe được rất rõ tiếng những cành cây khô gãy lắc rắc, tiếng gió thổi rầu rĩ qua những tán cây rộng. Tóc Dài bảo:

- Tôi rất thích đi rừng vào ban đêm. Những lúc này chỉ có mình đối diện với mình. Thấy lòng yên tĩnh đủ để quên mọi thứ sầu muộn trong lòng.

Họ bước ra ngoài. Cô nhỏ ngửa mặt lên trời, hít căng một bầu không khí lạnh giá và trong lành. Tóc Dài bật lửa châm thuốc. Khói và mùi thuốc lá làm cô thấy khó chịu. Cô nói, không nhìn vào Tóc Dài:

- Thế là không ngửi được hương rừng rồi.

Tóc Dài không nói gì, dụi đầu thuốc xuống đất. Cậu ngắm cô nhỏ bước trên những lớp lá mục ướt đẫm sương. Ánh đèn pha như bao bọc cô trong một tấm lụa hồng trong suốt. Trông cô nhỏ bé và mong manh. Tưởng chỉ chút nữa thôi, cô sẽ mọc một đôi cánh trắng muốt và bay đi mất. Chưa bao giờ mình thấy ai dễ thương như vậy, Tóc Dài bối rối nghĩ thầm.Cô nhỏ cúi xuống lượm một cái lá phong đỏ sẫm, quay lại chỗ Tóc Dài đứng:

- Tôi rất thích những chiếc lá này. Khi nào về Việt Nam, chắc chắn tôi sẽ phải mang chúng theo. Như là lưu giữ những kỷ niệm đã có trong cuộc sống của tôi. Chứ nếu không, sẽ rất dễ quên.

Chẳng lẽ lại dễ quên đến thế? - Tóc Dài hỏi.

Cô nhỏ không nghe thấy câu hỏi. Cô đang mải phủi những bụi nước bám trên áo. Khi cô ngẩng lên,gương mặt cô kề sát mặt Tóc Dài. Trong ánh sáng xanh nhạt từ trăng và sương mù đang dâng lên cuồn cuộn, khuôn mặt cô nhỏ trắng lên như một miếng ngọc. Chỉ một thoáng thôi nhưng Tóc Dài đã kịp nhận ra đó chính là khuôn mặt dịu dàng vừa thân quen vừa xa lạ với đôi mắt to đẫm nước thường hiện lên trong giấc mơ của cậu. Tóc Dài lùi phắt lại, người hơi lảo đảo. Cô nhỏ hốt hoảng hỏi:

- Có gì đó?

- Không. Mình về thôi.

- Ờ, thì về. – Cô nhỏ luyến tiếc.

- Nếu thích, tối mai tụi mình lại đi. Tiếc gì.

Họ chui vào xe. Tóc Dài bật máy sưởi. Hơi ấm làm cô thấy buồn ngủ. Cô bảo, nửa đùa nửa thật

: - Tôi thấy anh cũng không đến nỗi nào. Hay tại ban ngày, trời sáng mới thấy rõ...

Chưa nói xong, cô đã ngoẹo đầu ngủ. Hàng lông mi dài khép chặt. Đôi môi chúm chím như đang sắp sửa nhoẻn thành một nụ cười. Hai bàn tay với những ngón thon dài của cô từ từ thả lỏng, tõe ra như những cánh hoa quỳnh. Chiếc lá đỏ thẫm từ tay cô rơi xuống sàn lúc nào chẳng biết.

*

Xe vào đến bãi rồi mà cô nhỏ vẫn chưa tỉnh dậy. Tóc Dài không nỡ đánh thức cô dậy, cứ để máy nổ rầm rĩ để sưởi ấm cho cô. Chỉ đến khi ngủ say quá, đầu đập vào thành cửa kính mới làm cô thức dậy được. Cô kêu lên:

- Ui da... Mình đang ở đâu vậy?

- Tới nhà nãy giờ rồi. Thấy cô ngủ ngon quá nên tôi không dám kêu dậy.

- Xin lỗi. Mấy giờ rồi?

- Ba giờ.

- Ôi, mai làm sao anh đi học được.

- Chuyện nhỏ.

Cô nhỏ nhảy xuống.Trước khi phóng xe đi, Tóc Dài nói thòng một câu:

- Cô biết không, lúc ngủ trông cô hiền dễ sợ.

Kèm theo một cái nhếch miệng cười quen thuộc khiến cô nhỏ không sao hiểu được anh ta muốn khen hay chế giễu mình. Lúc này cô mới sực nhớ ra một điều quên chưa nói với Tóc Dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play