Ba thằng nằm ườn trên sàn. Con mèo lông xám rón rén đến gần từng đứa rồi đợi mọi người vô ý, nó lại lè cái lưỡi nhám ri ra liếm lấy liếm để tay của họ. Nhạc đang chơi một bản không lời, rất êm dịu. Số Không đột nhiên ngẩng lên bảo:

- Tụi mày nói coi, có bao giờ có tình yêu sét đánh không?

Tao đọc sách thấy có đó! - Số Một trả lời - Là giây phút đầu tiên gặp nhau, có một tia chớp từ người này xẹt qua người kia làm trái tim cả hai rụng mất tiêu.

- Ờ, ờ, chắc là vậy. Trái tim tao thì chắc là rụng rồi đó. Nhưng còn trái tim nàng, làm sao mình biết nó rụng hay chưa?

Thì kiểm tra - Tóc Đinh và Số Một cùng kêu lên.

- Ê, đừng nói bậy nhe mấy cha nội.

- Tao nói nghiêm túc đó - Tóc Đinh bảo - Mày phải dò la coi ý nàng ta ra sao.

Bằng cách nào? - Mặt Số Không nghệt ra. - Bằng hành động. Tao nghĩ mày nên tặng nàng sô cô la để cho nàng biết tình yêu của mày ngọt ngào cỡ nào - Tóc Đinh nói vẻ rất nghiêm túc- Tao thấy sô cô la rất hợp với mày đó mập.

Vớ vẩn! - Số Một bảo - Tao đọc sách thấy người ta nói là hãy mời người yêu của bạn tới một nhà hàng thật sang trọng có ánh nến lung linh và tiếng nhạc du dương. Hai người đang ngồi nhâm nhi những món ăn cực ngon thì hấp, một người bồi bàn mang tới một bó hồng thật lớn cho nàng. Vừa bất ngờ vừa lãng mạn. - Mắt Số Một mơ màng - Tao là người con gái đó, chắc tao phải chết vì sung sướng quá.

- Mày thì lúc nào cũng chỉ sách với vở - Tóc Đinh trề môi - Đó là dành cho bọn quí tộc.

- Yêu thì không sợ tốn...

Cánh cửa mở ra đột ngột ngắt ngang câu nói của Số Một. Cả bọn nhổm phắt dậy. Cô nhỏ bước vào phòng, mắt môi sáng lên rạng rỡ. Cô lên tiếng:

- A, chào cả nhà. Mọi người về sớm thế.

- Chào! - Ba thằng đồng thanh nói. Rồi Tóc Đinh hỏi - Hôm nay chị đi xem được nhiều bảo tàng không?

- Không nhiều. Vì anh ta đến đón chị rất muộn.

Cô nhỏ cởi áo. Bây giờ cô mới sực nhớ mình vẫn còn quàng chiếc khăn len của Tóc Dài, một chiếc khăn len thật ấm áp. Tóc Đinh nhận ra điều đó nhưng không nói gì. Cậu bảo:

- Tụi em định tối nay chiêu đãi chị một bữa bít tết kiểu Mỹ.

Thịt bò của nó cực mềm và nước sốt cực thơm - Số Không thêm vào. Cô nhỏ cảm thấy sung sướng với lời mời. Đơn giản là cô không phải vào bếp để rồi lại nấu một bữa cơm dở tệ nữa.

Cả bọn đi bằng xe của Số Không. Cô nhỏ đợi mãi nhưng không thấy bọn họ có ý định rủ Tóc Dài đi cùng. Cô không lý giải được vì sao mình lại nghĩ rằng nếu có Tóc Dài, bữa ăn chắc chắn sẽ vui hơn, nên khi đi được hơn nửa đoạn đường, cô vờ như vô tình quay sang Tóc Đinh bảo:

- Có rủ Tóc Dài đi không? Chị quên cảm ơn anh ta đã giúp chị hôm nay.

- Chị yên tâm đi, làm gì thiếu nó được. Còn chuyện giúp chị ấy à? Nó còn phải giúp chị dài dài. Tuần sau bọn em bắt đầu thi mà.

- Thế anh ta không thi à?

- Nó ấy mà, cực thông minh nhưng gàn lắm! - Tóc Đinh chỉ trả lời một câu gọn lỏn như vậy.

Xe đi qua một vùng tối. Không ai nhìn thấy cô nhỏ đang nhoẻn miệng cười. Cô ấp tay lên má, nói khẽ để không ai nghe thấy: “Trời, mình điên mất rồi”.

Không khí trong quán “Con bò tót” ấm sực. Mùi thức ăn thơm ngào ngạt làm bụng cô nhỏ sôi lên òng ọc. May nhờ quán ồn ào nên không ai nghe thấy cái tiếng động đó. Họ chọn ngồi một cái bàn kê sát cửa sổ bằng kính có vẽ những đường kỷ hà bằng màu rất ngộ. Họ kêu đồ ăn. Anh chàng hầu bàn tên Rodney có cái bụng bia chỉ chực nhảy bổ ra khỏi thắt lưng, nhìn cô nhỏ chăm chú rồi quay sang hỏi Số Một:

- Người mới hả?

- Mới ở Việt Nam qua đó.

- Cô ấy rất xinh - Rodney nhận xét - Con gái Việt Nam thật xinh.

Cô nhỏ hơi đỏ mặt. Tóc Đinh cười, bảo:

- Rodney nó nói thật lòng đó. Bọn Mỹ thẳng tính, xấu nói xấu liền, không có tế nhị như người Châu Á mình đâu.

- Cần gì Rodney, tao cũng thấy vậy mà! - Số Một bảo - Con gái Việt Nam thùy mị, dịu dàng, thanh thoát. Cách gì tao cũng phải lấy con gái Việt Nam làm vợ.

- Nói trước sao được? – Tóc Đinh bảo - Đùng cái có một con tóc vàng mắt xanh cứ nằng nặc đòi theo ở với mày, mày tính sao. Như thằng Lâm với con Cindy đó, chạy đằng trời nhé.

Cô nhỏ không tham gia câu chuyện. Cô nghĩ, người ở đây nghĩ được như vậy nhưng người ở nhà lại nghĩ khác. Biết bao nhiêu người chỉ mong được lấy vợ hoặc chồng ngoại kiều để sang đây. Họ muốn đổi đời.Họ mơ một cuộc sống giàu sang sung sướng nhưng chẳng ai biết được thiên đường địa ngục chỉ cách nhau trong gang tấc. Sảy chân một cái, chẳng biết rồi sẽ đi đến đâu. Nhưng như Tóc Đinh nói cũng đúng, chuyện tình yêu,làm sao biết trước được ngày mai sẽ ra sao.

*

Đến giữa bữa, Tóc Dài mới đến nơi. Tóc Đinh huýt một tiếng sáo chói tai:

- Cha, thằng này hôm nay ăn mặc lịch sự ghê ta.

- Mày mới đóng đôi giày ở đâu vậy?Coi quần nó kìa, dám cạo râu cũng được nữa đó.

Cả bọn ồ lên chọc ghẹo Tóc Dài nhưng cậu ta vẫn tỉnh bơ. Bây giờ cô nhỏ mới để ý Tóc Dài mặc một chiếc áo len màu lông chuột, áo khoác da màu đen và chiếc quần ủi li thẳng tắp.Đặc biệt, Tóc Dài đi đôi giày Tây bằng da đen nom rất điệu. Khác hẳn hôm qua, loẹt quẹt trong đôi dép lê với hai gót chân đen xì bám đầy đất. Tóc Dài như lột xác.

Tóc Dài không nói cũng không chào cô nhỏ một lần nào. Cái cách xa lạ như người dưng của Tóc Dài làm cô vừa ngạc nhiên vừa tự ái. Chẳng phải chiều nay hai người đã đi dạo với nhau bên bờ sông, đã nói biết bao chuyện về Việt Nam, về nước Mỹ, về tranh ảnh... đó sao? Lúc đó cô đã nghĩ anh ta thật là người cởi mở, dễ mến. Còn bây giờ... mình thật lầm. Anh ta quả là quái nhân. Cô nhỏ vừa bực tức nghĩ, vừa cố gồng tay lên cắt miếng thịt. Chiếc dao bị trượt ra khỏi miếng thịt, nảy lên rồi rơi đánh keng xuống dĩa. Mọi người chẳng ai để ý. Chỉ duy Tóc dài ngẩng lên, nhìn cô nhỏ một cái rất nhanh, rồi lại cắm mặt xuống dĩa thức ăn trước khi bảo:

- Coi chừng bể dĩa của người ta là cô phải đền đó.

Câu nói làm cô nhỏ tức nghẹn họng. Chắc anh ta nghĩ cô là chúa đoảng vị đây. Cô cố ghìm giọng xuống:

Liên quan gì đến anh chứ. Bể thì tôi đền chứ có phải anh đâu mà anh lo. Tóc Dài lầm bầm:

- Là tôi tiếc cho cô thôi.

Ăn xong đã mười giờ đêm. Tóc Đinh xoa bụng hỏi Tóc Dài:

- Về chỗ tụi tao chơi không? Làm vài ván cờ.

- Tao bận rồi. – Tóc Dài trả lời rồi đứng dậy mặc áo khoác.

Số Không nói với theo:

- Lại có hẹn với ghệ hả? Đứa nào đó?

Bí mật! - Tóc Dài vừa nói vừa đi một nước ra cửa.

Chắc là có hẹn với Củ Cà Rốt. Cô nhỏ cố nghĩ một cách thật thờ ơ. Củ Cà Rốt là người yêu.Chỉ có hẹn với bạn gái người ta mới phải vội vã như thế, mà quên mất thói lịch sự tối thiểu là phải chào tạm biệt người ngồi ăn chung bàn như mình. của anh ta.Nhưng suy cho cùng, mình có vẻ chẳng có ấn tượng gì với anh ta cả. Ý nghĩ này làm cô thấy hơi chạnh lòng.

*

Bốn người ngồi xem phim. Một cái phim rất vớ vẩn trên truyền hình với những pha chọc cười như “Trong nhà ngoài phố”.Số Không và Tóc Đinh ôm bụng cười ngặt nghẽo, còn Số Một chúi đầu vào một cuốn sách dày cộp, thỉnh thoảng lại nhếch miệng cười không biết vì cuốn sách hay vì những lời thoại trên tivi. Đột nhiên Số Một hỏi:

Cô ăn da-ua nhá? Hay uống sữa không? Sách nói những thứ đó rất bổ cho sức khỏe

. - Có, có. Tao ăn. - Tóc Đinh kêu lên.

- Mày ăn thì đi mà lấy. Tao chỉ phục vụ cho các quí bà thôi.

Số Một tất tả đi vô bếp. Tóc Đinh lẩm bẩm: “Cái thằng lười hôm nay bày đặt siêng. Trời chắc có mưa quá!”. Số Không cũng vào hùa:

- Ờ, cái thằng đó nó lười lắm. Nếu cần gì cô cứ kêu tôi.

Số Một nói vọng từ bếp ra:

- Nè, bọn mày nói xấu gì tao đó?

Có tiếng chuông reng. Tóc Đinh ra mở cửa.Cô nhỏ nghe thấy tiếng con gái nói một tràng tiếng Anh. Tiếng Tóc Đinh cười khúc khích. Lại thêm một tràng tiếng Anh và cô gái đó bước vào. Một cô gái có đôi chân dài lênh khênh, thò ra khỏi chiếc váy da ngắn cũn như đôi cẳng sếu. (Ta sẽ gọi tạm tên cô là Cẳng Sếu). Tóc Cẳng Sếu cột thành chùm trên đầu, nhuộm vàng như một bó rơm. Nhưng dù sao nó vẫn còn hài hòa với chiếc áo vải thô màu mận chín,chít ngang eo bằng một sợi dây đăng ten nhỏ và chiếc áo khoác cổ bằng lông chồn. Trông cô ngộ nghĩnh như một con búp bê Mỹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play