Hôm nay mọi người trong thành phố náo nức hẳn lên vì đây là ngày cưới của giám đốc công ty Du lịch Rạng Đông, một gia đình nổi tiếng trong giới thượng lưu. Khách mời đông hơn ngàn người, chiêu đãi ngay tại nhà hàng nằm trong hệ thống của công ty Rạng Đông.

Tiệc tan, bà Khoa, Hoài Bảo cùng Quế Lâm trở về nhà. Với gương mặt mãn nguyện, bà Khoa thăm dò con trai:

− Con có mệt lắm không Bảo

Trong bộ đồ vest màu kem trang nhã và sang trọng, đóa hoa chú rể còn cài trên ngực áo, nhưng trông Hoài Bảo thật khó hiểu, nét mặt anh chẳng lộ vẻ vui cũng chẳng buồn. Anh chỉ trả lời mẹ thật đơn giản:

− Con vẫn bình thường.

Yên tâm về con trai, bà Khoa quay sang hỏi Quế Lâm:

− Còn con thì sao? Chắc là mệt lắm hả Quế Lâm?

Quế Lâm cảm thấy mỏi đến muốn rụng cả đôi chân vì đôi giày gót quá cao của cô, cùng với chuyện phải đi chào khắp cả trăm bàn tiệc với Hoài Bảo trong chiếc áo soirée thít sát vòng eo thon nhỏ của cô càng làm Quế Lâm cảm thấy khó chịu hơn. Nhưng vì không muốn để mẹ chồng lo lắng, Quế Lâm từ tốn đáp:

− Con chỉ mệt một chút thôi mẹ à.

Bà Khoa hỏi tiếp:

− Con có dự định đi hưởng tuần trăng mật ở đâu chưa Bảo?

Hoài Bảo vừa đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt cho dễ thở, vừa trả lời mẹ:

− Ở công ty còn nhiều việc cần con giải quyết. Con định để thư thả rồi hẵng đưa Quế Lâm đi chơi. Lúc này đang rất bận, đi cũng không yên tâm, mẹ à.

Bà Khoa không đồng tình:

− Thì cũng phải có một tuần để kỷ niệm chứ. Chuyện của công ty con cứ để mẹ lo.

Hoài Bảo từ chối khéo:

− Con đã về đây rồi, con không muốn mẹ vất vả thêm nữa.

Quế Lâm cũng đồng tình:

− Anh Bảo nói cũng đúng mẹ à. Chúng con còn trẻ, vẫn còn nhiều thời gian để đi du lịch. Chuyện của công ty quan trọng hơn. Trong thời buổi cạnh tranh như thế này, dù đã đứng vững trên thị trường nhưng chúng ta vẫn không thể lơ là được mẹ à.

Nghe Quế Lâm nói cũng có lý, bà Khoa cười hạnh phúc:

− Hai đứa bây thật là hợp tánh nhau. Mẹ chịu thua luôn!

Bà vừa nói dứt lời thì xe đã dừng trước cổng nhà. Bà Khoa bước xuống dặn dò Quế Lâm và Hoài Bảo:

− Hai đứa về đến nhà thì gọi điện thoại cho mẹ biết nhé.

Hoài Bảo cũng bước ra khỏi xe chào mẹ:

− Mẹ vào nghỉ sớm cho khỏe. Khi nào đến nhà bên ấy, chúng con sẽ gọi điện cho mẹ.

Trước khi tổ chức đám cưới cho Hoài Bảo và Quế Lâm, bà Khoa đã mua thêm một căn nhà tuy không rộng lắm nhưng đầy đủ tiện nghi cho đôi vợ chồng mới cưới. Bà không muốn ở chung vì không muốn làm hai trẻ không tự nhiên. Bà quyết định như vậy dù cho Hoài Bảo và Quế Lâm phản đối, cuối cùng hai người đành chiều theo ý của bà.

Thấy mẹ vẫn còn đứng đó, Hoài Bảo nhắc:

− Mẹ vào nhà đi. Tụi con về nhé!

Bà Khoa mỉm cười đi vào nhà với một tâm trạng rất phấn chấn.

Còn lại Hoài Bảo với Quế Lâm, trên đường về không ai nói với ai một lời. Quế Lâm đã nguyện với lòng, dù bây giờ có là hạnh phúc hay đau khổ thì cô cũng sẵn lòng chấp nhận. Cô không thể làm gì khác được nữa.

Khi bước vào căn phòng tân hôn toàn màu hồng trang nhã, nhưng không hiểu sao Quế Lâm có cảm giác lạc lõng dù Hoài Bảo đang đứng bên cạnh cô. Cô nói với anh:

− Anh đi tắm trước đi anh Bảo!

Hoài Bảo nhẹ nhàng:

− Em cũng mệt lắm rồi, em đi tắm trước đi. Anh đi gọi điện cho mẹ đã.

Nói xong, anh cầm điện thoại lên gọi cho bà Khoa.

Quế Lâm tắm xong cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn trong chiếc áo ngủ màu hồng nhạt. Cô thấy Hoài Bảo nhìn cô bằng ánh mắt là lạ nhưng rồi anh không nói gì, đi vào toilet.

Ngồi trước bàn trang điểm, Quế Lâm chầm chậm tháo từng chiếc bông tai, sợi dây chuyền rồi đến những chiếc nhẫn đắt tiền. Cô nhớ lại ánh mắt thán phục của bao nhiêu người khi cô đi bên Hoài Bảo. Nếu hai người thật sự yêu nhau thì chắc cô sẽ hạnh phúc lắm sau đám cưới này. Chợt nhớ đến mẹ, cô lặng lẽ thì thầm:

− Mẹ ơi! Mẹ có vui không khi thấy con gái của mẹ rạng rỡ trong ngày cưới như thế này? Chắc là mẹ đã mãn nguyện rồi phải không mẹ?

Quế Lâm nhẹ nhàng xếp hết đồ trang sức vào một chiếc hộp nhỏ, đây là thói quen thường ngày của cô vì cô không quen đeo trang sức khi ngủ.

Điện thoại di động của Hoài Bảo chợt vang lên từng hồi. Quế Lâm cứ ngỡ là mẹ chồng gọi nên cô cầm máy lên:

− Alô.

Đầu dây bên kia là một cô gái:

− Xin lỗi cho tôi gặp Hoài Bảo.

Quế Lâm nhẹ nhàng trả lời:

− Anh ấy đang tắm. Chị có cần gì không, tôi nhắn lại!

Vừa lúc ấy Hoài Bảo từ phòng tắm bước ra, Quế Lâm liền đưa điện thoại cho anh . Cô lịch sự đi ra hành lang, không muốn nghe câu chuyện của hai người.

Hoài Bảo cầm điện thoại:

− Alô. Tôi, Hoài Bảo nghe đây.

Giọng một cô gái nghe rất gấp:

− Anh Bảo đấy à? Bách Điệp nó vừa bị tai nạn giao thông, tôi vừa mang nó vào bệnh viện… Anh đến ngay nhé.

Hoài Bảo vội đáp với nét mặt lo lắng:

− Vâng, tôi sẽ đến ngay.

Rồi anh cúp máy, mặc vội bộ âu phục vào người. Đưa mắt tìm Quế lâm. Không thấy cô trong phòng, anh vừa đi vừa gọi:

− Quế Lâm ơi! Quế Lâm!

Quế Lâm ngạc nhiên khi thấy Hoài Bảo ăn mặc tươm tất. Cô hỏi:

− Anh định đi đâu vậy?

Với nét mặt lo lắng, Hoài Bảo đáp:

− Bạn anh vừa bị tai nạn giao thông, anh phải đến bệnh viện xem tình hình cô ấy như thế nào ngay.

Vừa nói anh vừa đi luôn ra cửa. Quế Lâm nhìn theo bóng anh, trong đầu lấp lửng một câu hỏi:

“Cô ấy? Chẳng lẽ lại là Bách Điệp? Nếu cô ấy bị tai nạn xe cộ ảnh hưởng đến tính mạng thì thật là đau xót”.

Nghĩ đến đó, tự dưng trong lòng Quế Lâm cảm thấy bất nhẫn vô cùng. Cô nghĩ đến bao nhiêu đau khổ mà cô mang đến cho họ, cô nghĩ đó hoàn toàn là lỗi của mình. Quên cả đêm nay là đêm tân hôn của cô và Hoài Bảo, cô chỉ biết nằm lo lắng cho Bách Điệp mà thôi. Quế Lâm đưa mắt nhìn lên những vì sao trên trời, thầm khấn nguyện:

− Lạy trời cho Bách Điệp được bình an. Mọi đau khổ xin hãy để cho con gánh chịu thay, vì đó là lỗi của con.

Cứ thế, Quế Lâm cầu nguyện thật lâu, thật lâu.

Đêm tân hôn chỉ có một mình cô.

Hoài Bảo ngồi trên giường bệnh nắm tay của Bách Điệp, giọng thật dịu ngọt:

− Tại sao em lại vô ý đến nỗi chạy xe tông vào thằng bé như vậy chứ. Cũng may là em chỉ bị thương nhẹ ở chân thôi. Nếu chẳng may em có mệnh hệ nào, chắc là anh ân hận đến suốt đời.

Bách Điệp đáp lời Hoài Bảo với nét mặt mệt mỏi:

− Biết hôm nay là đám cưới của anh, em chỉ muốn chết đi cho xong. Em còn sống làm gì khi cuộc đời không còn ý nghĩa gì đối với em nữa cả.

Hoài Bảo nhắc lại:

− Em đã hứa với anh những gì, giờ em quên hết rồi sao?

− Em không quên. Nhưng em không thể thực hiện được vì em quá yêu anh.

Nói xong, Bách Điệp ngả đầu lên vai Hoài Bảo, gương mặt như rất mãn nguyện khi được ở bên anh. Rồi Bách Điệp cố tình hỏi anh:

− Đêm nay là đêm tân hôn mà anh lại bỏ ra đây, có phiền cho anh không?

Tuy ngoài miệng hỏi thế nhưng trong lòng cô đang thầm thỏa mãn khi nghĩ đến việc vì cô mà Hoài Bảo bỏ rơi cô vợ mới cưới ngay trong đêm tân hôn. Cô đang có anh, còn cô dâu mới thì đang cô đơn một mình một bóng, đó chính là cái giá mà cô gái kia phải trả khi dám chiếm đoạt tình yêu của cô.

Thấy Hoài Bảo vẫn im lặng không trả lời, Bách Điệp nhắc lại:

− Đêm nay anh ở lại đây được không?

Hoài Bảo vuốt nhẹ tóc cô:

− Em như thế này làm sao anh đành lòng bỏ em một mình trong bệnh viện chứ.

Bách Điệp hỏi thêm:

− Nếu có người thân của em ở đây thì chắc là anh đã về với cô ấy rồi, đúng không?

Hoài Bảo lắc đầu:

− Anh cũng không nỡ bỏ về trước khi chưa biết tình trạng của em như thế nào đâu. Dù gì lỗi này cũng có một phần là do anh gây ra, làm sao anh yên tâm về được chứ.

Bách Điệp làm ra vẻ cao thượng:

− Em không sao đâu, anh đừng lo. Em chỉ bị chấn thương nhẹ ở đôi chân thôi. Bác sĩ đã nói như thế rồi, giờ anh nên trở về với cô ấy đi. Em mong là mọi việc sẽ được tốt đẹp.

Hoài Bảo tỏ vẻ khó chịu:

− Anh đã nói là không đành lòng nhìn thấy em nằm một mình ở đây. Em cứ mặc kệ anh, anh muốn ở lại đây với em đêm nay. Anh muốn chuộc lại phần nào lỗi lầm của mình.

Bách Điệp nghe Hoài Bảo nói như vậy thì thầm mỉm cười đắc ý. Cố tạo cho mình một nét mặt lo lắng, cô hỏi anh:

− Rồi vợ anh, cô ấy sẽ nghĩ gì đây khi biết suốt đêm tân hôn, chồng mình lại ở bên cạnh một cô gái khác chứ?

Hoài Bảo chân thật:

− Quế Lâm rất hiểu chuyện. Cô ấy sẽ thông cảm cho anh và không suy nghĩ gì khác đâu. Quế Lâm là một cô gái rất hiền ngoan và đầy lòng độ lượng.

Bách Điệp chợt nghe như có sự ganh tỵ trào dâng trong lòng khi nghe Hoài Bảo không ngớt lời khen ngợi Quế Lâm. Chưa gì mà anh đã mê con bé ấy rồi. Nếu cô không dùng thủ đoạn thì chắc anh đã bỏ mặc cô lâu rồi. Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt, Bách Điệp lại tỏ vẻ đau khổ:

− Em không muốn Quế Lâm hiểu lầm anh và em một khi mà anh ở lại đây. Em không muốn cô ấy nghĩ em là một người tranh đoạt tình yêu. Em đã từ bỏ tình yêu của mình để giúp anh giữ tròn chữ hiếu, thì đêm nay em có ở một mình cũng chẳng sao.

Hoài Bảo đưa tay vuốt tóc Bách Điệp, giọng an ủi:

− Em đừng quá lo lắng, không khéo lại ảnh hưởng đến vết thương. Chuyện của Quế Lâm hãy để sau này anh giải thích với cô ấy. Nhưng anh tin Quế Lâm sẽ không ăn nói bừa bãi đâu Bách Điệp ạ.

Cơn ghen trong lòng Bách Điệp lại một lần nữa bùng lên. Không ngờ anh lại luôn miệng bênh vực nó. Chắc là lòng anh đã say mê nó lắm rồi. Cũng phải thôi, vợ anh quá xinh đẹp lại dịu dàng nhu mì. Nghĩ đến đây, Bách Điệp lại nhớ cảnh lúc trưa khi Quế Lâm và Hoài Bảo cùng nhau bước từ xe hoa xuống, lúc đó cô đứng bên lề đường, cố tình để Hoài Bảo trông thấy cô nhưng anh chẳng nhìn ai khác cả. Dường như trong mắt anh chỉ còn lại hình dáng xinh xắn dễ thương của cô dâu mà thôi. Hai người tay trong tay đi xuống trong tiếng vỗ tay chúc tụng của bao người.

Thấy Bách Điệp lặng thinh, tưởng cô buồn, anh hỏi:

− Em đang nghĩ gì vậy?

Tạo cho mình một nét mặt đau khổ, Bách Điệp nói:

− Em đang ước gì mình là cô dâu đứng bên cạnh chú rể là anh. Nếu được một lần như vậy, dù có chết em cũng cam tâm tình nguyện.

Hoài Bảo đưa tay bịt miệng cô:

− Em đừng có khờ dại như vậy. Cuộc đời em còn dài, còn cả một tương lai tươi sáng phía trước. Đừng nói bậy bạ như thế nữa nhé em.

Với vẻ mặt đau khổ hơn, cô nói thêm:

− Em chán lắm rồi. Thôi, anh về đi. Em không cần ai an ủi em nữa đâu.

Thấy Bách Điệp như thế, lòng Hoài Bảo xót xa thêm, anh năn nỉ:

− Anh sẽ chăm sóc em. Lúc này anh sẽ không bỏ em một mình đâu. Em hãy vui lên đi Bách Điệp!

Bách Điệp lắc đầu:

− Em không muốn mang tiếng là người phá hoại gia đình người khác. Anh hãy để cho em yên đi anh Bảo!

− Em lại nói bậy nữa rồi! Nếu nói đến trước sau, em mới là người đến trước chứ em có giành giật gì với ai đâu. Em đừng mang mặc cảm như thế!

Bách Điệp nói giọng trách hờn:

− Nhưng làm sao em dám tiếp tục sánh bước cùng anh chứ? Không lẽ em lại qua lại với anh một cách không rõ ràng, minh bạch sao? Thế thì thiệt thòi cho em quá.

Đôi mắt Hoài Bảo ánh lên bao điều suy nghĩ và khó xử. Rồi anh nói với giọng rất nhỏ:

− Thật lòng anh chỉ yêu có mỗi một mình em thôi. Anh chỉ xem Quế Lâm như một người em gái. Nhưng chỉ vì chiều theo ý mẹ mà anh buộc lòng phải kết hôn với Quế Lâm. Nếu không có tình yêu thì anh nghĩ cuộc hôn nhân giữa anh với Quế Lâm cũng không được hạnh phúc đâu. Vì vậy, em hãy cố chờ anh thêm một thời gian nữa. Khi anh đã chứng minh được cho mẹ anh thấy giữa anh và Quế lâm không có hạnh phúc thì lúc đó, mẹ anh sẽ không có phản đối gì về tình yêu của chúng ta nữa.

Bách Điệp nói với vẻ chịu đựng:

− Em không muốn phá vỡ cuộc hôn nhân của anh, tùy anh quyết định vậy.

Tuy ngoài mặt nói như vậy nhưng trong lòng Bách Điệp rộn ràng những niềm vui và hy vọng. Rồi cô nói tiếp với một vẻ cam chịu:

− Những gì anh đã nói với em, em không có ý kiến gì. Nhưng bây giờ em khuyên anh nên trở về bên Quế Lâm đi. Dù gì hôm nay cũng là ngày cưới của hai người. Anh đừng để cô ấy bị tổn thương.

Hoài Bảo vuốt nhẹ cằm cô, nói giọng yêu thương:

− Em khôn lắm, trời sáng hẳn rồi em mới đuổi anh về – Rồi nhìn cô bằng ánh mắt tinh nghịch – Em giỏi lắm, dám bắt cóc chú rể trong đêm tân hôn.

Hoài Bảo vừa nói đến đây thì chuông điện thoại của anh reo vang. Bấm máy anh nói:

− Alô.

Đầu dây bên kia là giọng của Quế Lâm:

− Anh Bảo phải không? Em là Quế Lâm đây. Anh à! Chị Điệp có sao không vậy anh?

Hoài Bảo giữ giọng bình thường:

− Bách Điệp chỉ bị thương ở chân thôi, chắc là không sao đâu. Anh cúp máy nhé. Chút nữa về, anh sẽ giải thích với em sau.

Giọng Quế Lâm vẫn nhẹ nhàng:

− Khoan đã anh Bảo! Em gọi điện cho anh chỉ muốn hỏi thăm tình trạng của chị Bách Điệp có nghiêm trọng hay không thôi chứ không có ý gì đâu. Mẹ mới gọi điện sang, bảo là sáng nay mẹ sẽ đến ăn sáng chung với chúng mình nên em nghĩ anh nên về sớm, đừng để mẹ biết mọi chuyện. Em chỉ muốn nói vậy thôi chứ em không có ý gì khác cả đâu, anh không cần phải giải thích với em.

Nói xong, Quế Lâm cúp máy, để lại cho Hoài Bảo ray rứt với ý nghĩ mình đã quá hồ đồ, quá nhỏ mọn trước một người cao thượng như Quế Lâm.

Thấy Hoài Bảo có vẻ sốt ruột, Bách Điệp hỏi ngay:

− Quế Lâm cằn nhằn anh à?

Hoài Bảo cười buồn:

− Quế Lâm chỉ hỏi thăm bệnh của em và cho anh hay là mẹ sẽ đến ăn sáng cùng với tụi anh trong một tiếng nữa. Quế Lâm cho anh hay để anh về kịp, không để mẹ biết chuyện anh ở đây đêm qua mà thôi.

Nghe Hoài Bảo nói như vậy, Bách Điệp thầm nghĩ: nếu để mẹ Hoài Bảo biết đêm qua anh ở đây với cô thì bà ta sẽ chẳng để yên cho cô đâu. Tốt nhất là cô nên để mọi chuyện từ từ anh dàn xếp như anh đã nói với cô. Nghĩ như vậy rồi, Bách Điệp nói với Hoài Bảo:

− Vậy thì anh nên về đi, đừng để mẹ anh biết mọi chuyện thì càng thêm rắc rối.

Hoài Bảo dợm bước đi, nhưng anh còn dừng lại dặn dò:

− Em nằm nghỉ cho khỏe. Chiều, anh sẽ ghé lại thăm em.

Bách Điệp gật đầu ngoan ngoãn:

− Vâng. Anh cứ về đi. Em biết lo cho mình mà.

Hoài Bảo đi rồi Bách Điệp nằm suy nghĩ mông lung. Cô phải làm gì để cô và anh có thể ở bên nhau mãi mãi đây? Chợt nhớ đến Hồng Loan là người tối hôm qua đã đưa cô vào đây và gọi điện thoại cho Hoài Bảo. Vì muốn tránh mặt Hoài Bảo nên Hồng Loan đã về trước và cô có hứa sáng nay cô sẽ đến.

Ngồi chờ đợi nhỏ bạn lắm mưu nhiều kế của mình, Bách Điệp có vẻ sốt ruột lắm. Cô nhấc điện thoại định gọi cho Hồng Loan thì chợt cửa phòng xịch mở, Hồng Loan bước vào với nụ cười tươi:

− Đêm qua chắc anh ta ở đây suốt đêm phải không?

Bách Điệp gật đầu. Nhưng rồi gương mặt cô chợt lộ vẻ lo lắng:

− Mình định gọi điện thoại cho bạn mấy lần rồi, vì mình cảm thấy bạn có thể làm quân sư giúp mình được.

Hồng Loan nhanh trí:

− Về chuyện của bạn và Hoài Bảo à?

− Ừ. Anh Bảo có nói là ảnh chỉ yêu có một mình mình thôi. Còn Quế Lâm, ảnh chỉ xem cổ như một người em gái. Ảnh nói mình hãy chờ ảnh thêm một thời gian, để ảnh chứng minh với mẹ ảnh thấy rằng cuộc hôn nhân giữa ảnh và Quế Lâm không hạnh phúc. Đến lúc đó, mẹ ảnh sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của ảnh nữa.

Hồng Loan gạn hỏi:

− Anh Bảo nói như vậy, bạn có tin hay không?

Bách Điệp gật đầu:

− Tin chứ! Mình tin là anh Bảo nói thật.

Hồng Loan cứng cỏi nói:

− Tin thì cũng được nhưng bạn cũng phải tìm một cách nào đó để níu kéo ảnh đến với bạn thường xuyên, như vậy thì ảnh mới không bị lạc lòng bởi Quế Lâm.

Bách Điệp nói với vẻ mặt suy tính:

− Không lẽ mình phải có con với ảnh sao? Không được đâu, Hồng Loan ơi! Vì anh Bảo rất đứng đắn, luôn luôn giữ đúng giới hạn. Trong tình cảm, ảnh không bao giờ buông thả. Mặt khác, còn gia đình mình nữa, ba mẹ mình chắc sẽ từ mình mất thôi, nếu mình trở nên hư đốn như vậy.

Nghe Bách Điệp than thở như thế, Hồng Loan suy nghĩ tìm cách giúp bạn. Chợt đôi mắt cô sáng ngời lên với một ý nghĩ táo bạo vừa hình thành trong đầu:

− Hay là bạn tạm thời ngồi trên xe lăn một thời gian xem sao. Nếu bạn chấp nhận chịu khổ như vậy, mình bảo đảm là anh Bảo sẽ không nỡ xa rời bạn nửa bước.

Bách Điệp nghi ngờ hỏi lại:

− Có nghĩa là bạn bảo mình giả vờ do bị thương mà không đi lại được để anh ấy ở bên cạnh mình săn sóc phải không?

Hồng Loan gật đầu:

− Ừ. Kế hoạch là như vậy đó. Bạn có thể chịu đựng được hay không?

Bách Điệp cười thích thú:

− Khi nào có anh ấy thì mình sẽ ngồi trên xe lăn mãi. Còn khi anh ấy đi rồi thì mình có thể được tự do mà.

Hồng Loan thấy bạn hiểu ý mình thì thích thú:

− Bạn thông minh lắm! Vậy thì ngay hôm nay, mình bắt đầu hành động chứ?

Có vẻ lưỡng lự, Bách Điệp nói:

− Mình sợ anh Bảo sẽ không tin câu chuyện bịa đặt này.

Hồng Loan gạt phăng:

− Không cần thiết! Bạn chỉ cần nói là bạn chán đời, không muốn điều trị. Bạn muốn sống một cuộc đời tàn phế – Rồi Hồng Loan mỉm cười nói tiếp – Bạn chỉ đồng ý điều trị với một điều kiện, là anh ấy chấp nhận cưới bạn thôi.

Đôi mắt Bách Điệp long lanh vẻ thích thú:

− Bạn giỏi lắm! Mình nhất định sẽ nghe theo kế hoạch của bạn.

Hồng Loan nhanh nhẹn:

− Nếu vậy thì bây giờ chúng ta hãy trốn viện trước, ra ngoài đi tìm mua một chiếc xe lăn.

Bách Điệp ngẩn ngơ:

− Mình không làm giấy xuất viện hay sao?

Hồng Loan gạt phăng:

− Để làm gì! Mình tự động bỏ về sẽ làm cho anh Bảo lo lắng hơn. Khi đến đây mà nghe tin bạn trốn viện thì ảnh nhất định sẽ tìm đến nhà bạn. Ngay lúc đó, bạn có thể mặc tình đày đọa ảnh khi bạn ngồi trên chiếc xe lăn.

Rồi Hồng Loan hối thúc:

− Còn sớm, chỉ có cô y tá ngồi trực ở đây thôi. Mình đi càng nhanh càng tốt hơn.

Bách Điệp ngần ngừ nói:

− Để mình thay bộ đồ của bệnh viện ra chứ. Mặc như thế này ra ngoài làm sao tiện.

Hồng Loan nhìn quanh quất rồi nói:

− Ừ, thay nhanh đi! Đừng để người khác bắt gặp thì quê lắm đấy.

Hồng Loan vừa nói xong thì Bách Điệp cũng vừa thay nhanh bộ đồ với hai đầu gối chẳng được nguyên vẹn sau vụ đụng xe tối qua. Vì vậy, Hồng Loan cố gắng dìu Bách Điệp đi dần ra khỏi bệnh viện trong nỗi hồi hộp và lo âu. Đến khi chiếc xe nổ máy rồi thì hai người mới nhẹ nhõm thở ra, miệng nở một nụ cười nham hiểm và đắc ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play