Hôm nay Hoài Bảo về nhà rất sớm, nét mặt lại hầm hầm đầy vẻ khó chịu. Thấy Quế Lâm đang đi từ nhà bếp lên, tấm tạp dề còn quấn phía trước vì cô đang làm bếp, Hoài Bảo rít giọng:

− Cô ngồi xuống đây!

Quế Lâm hết sức ngạc nhiên khi thấy cử chỉ của Hoài Bảo hôm nay. Cô không biết mình đã làm điều gì sai khiến gương mặt của anh trông dễ sợ đến như vậy. Thắc mắc nhưng cô vẫn nhẹ nhàng ngồi xuống phía đối diện với anh.

Giọng Hoài Bảo chua chát:

− Cô muốn gì thì cứ nói thẳng với tôi, đừng có lén lút mà đi làm những chuyện tồi tệ như vậy. Tôi đối xử với cô càng tốt bao nhiêu thì khi biết được chuyện này, tôi càng cảm thấy hối hận bấy nhiêu.

Nghe Hoài Bảo nói như vậy, Quế Lâm ngạc nhiên vô cùng. Cô nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra rằng mình đã làm chuyện gì sai trái nghiêm trọng đến như vậy. Cô liền hỏi anh:

− Em nhớ là em đâu có làm gì sai đâu. Đi học về là em chỉ ở nhà thôi. Em cũng đâu chơi thân với ai, đâu có la cà đi đâu mà xảy ra chuyện gì khiến anh nổi giận?

Nhìn gương mặt bình thản, vô tội của Quế Lâm, Hoài Bảo cố tình nhắc nhở:

− Cô có nhớ những ngày đi Vũng Tàu hay không?

Quế Lâm ngẩn ngơ:

− Có! Nhưng em đâu có đi chơi với ai đâu. Em chỉ tắm biển với đám bạn thôi mà.

Hoài Bảo lại gằn giọng:

− Tắm biển sao không ý tứ gì hết, để cho người ta chụp hình lén mình chứ.

Nói xong, anh lấy từ trong cặp táp ra một xấp ảnh chụp, quẳng lên bàn với nét mặt khó đăm đăm.

Quế Lâm chầm chậm lấy xấp ảnh trên bàn xem từng tấm, càng xem mặt càng biến sắc. Đây là những tấm ảnh chụp cô với Chí Văn, tấm thì Chí Văn nhìn cô cười đùa thân mật, có tấm thì Chí Văn bám vào phao bơi của cô như một đôi tình nhân, còn tấm khác thì Chí Văn đang đẩy phao của cô, lại còn những tấm ảnh chụp hai người đang từ dưới biển đi lên làm Quế Lâm hoa cả mặt. Cô lẩm bẩm:

− Thế này là thế nào? Em không hiểu!

Hoài Bảo cười khan:

− Dễ hiểu quá mà! Em thân mật với người khác, đẹp đôi quá nên người ta chụp lại làm kỷ niệm mà – Với đôi mày chau, anh nói tiếp – Cô thử nghĩ xem, cô đã là một cô gái có chồng, làm như thế này là đúng hay sai chứ?

Oan ức quá mà không có cách bày tỏ, nước mắt Quế Lâm đã tràn khỏi mi:

− Em không cố ý làm thế. Em nhớ là khi em đang tắm chung với đám bạn thì thầy Chí Văn đến, rồi tự nhiên đám bạn em bỏ đi. Vì không biết bơi nên em đành phải ở lại trên chiếc phao. Thầy Văn ở lại, em làm sao cản được.

Cầm những tấm ảnh lên xem lại, Hoài Bảo cười mỉa mai:

− Thân mật đến thế này thì còn viện lý do gì bào chữa nữa?

Rồi như không dằn được sự tức tối trong lòng, Hoài Bảo ném mạnh những tấm ảnh khiến chúng bay tung tóe trong không trung, giọng gai góc:

− Nếu mẹ tôi mà thấy được những tấm ảnh này thì bà sẽ nghĩ gì đây chứ? Bà làm sao sống nổi đây. Cô nói đi! Cô nói đi!

Quế Lâm chỉ còn biết ngồi yên nghe anh la thét với những tiếng nấc nghẹn ngào. Cô không biết ai đã hại mình một cách tàn nhẫn, cay độc đến thế. Họ muốn gì thì cứ nói thẳng với cô, sao lại ở trong bóng tối làm những chuyện hèn hạ như vậy chứ?

Những tấm hình kia đã là bằng chứng quá rõ ràng rồi, cô có biện minh thì chắc cũng chẳng ai tin. Quế Lâm tự bảo với lòng đành phải cố gắng chấp nhận mối oan này thôi, hy vọng một ngày mọi người sẽ hiểu ra sự trong sạch của cô.

Nước mắt lăn dài trên má, Quế Lâm nghẹn ngào:

− Nếu anh đã nghĩ là em phạm lỗi, em không thể nào bào chữa cho mình với những chứng cớ rành rành như thế này, nhưng em có thể nói với anh một câu, em không phải là hạng người như vậy.

Hoài Bảo nhếch mép:

− Cô tự cho mình là thanh cao, là trong trắng, đúng không? Điều đó thì tôi chưa xác định được, bởi vì tôi chưa biết gì về cô cả – Rồi anh cười gằn – Nói đúng hơn, tôi là một thằng chồng ngu!

Những lời mỉa mai của Hoài Bảo khiến Quế Lâm giận muốn điên lên được, cô cũng nói liều theo:

− Anh cho rằng tôi là một người đàn bà không tốt, không đáng tin cậy phải không? Vậy anh muốn xử trí tôi thế nào thì cứ làm đi. Anh giết tôi thì tôi cũng không than van, trách móc gì đâu.

Nghe Quế Lâm thách đố, máu trong người Hoài Bảo như càng sôi thêm lên, anh nói lẫy:

− Giết cô để làm gì? Để tôi phải vào tù sống à? Tôi không khờ dại mà giết chết cuộc đời mình như thế đâu. Bên cạnh tôi còn biết bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp, tương lai tôi xán lạn như thế, tôi muốn gì mà không được, chỉ vì kiếp trước dường như tôi mắc nợ cô nên kiếp này phải trả cho xong.

Quế Lâm càng đau đớn hơn khi nghe Hoài Bảo nói như vậy. Thà rằng anh đánh đập, la mắng cô còn cảm thấy dễ chịu hơn là nghe anh mỉa mai mình, cô không thể nào chấp nhận những lời nhục mạ như thế. Nghĩ vậy nên Quế Lâm ngẩng cao đầu nói:

− Anh không thiếu nợ tôi gì hết. Anh đừng lo cho tôi nữa. Từ bây giờ, tôi sẽ không nhận một đồng một cắc nào của anh nữa. Tôi sẽ cố gắng làm việc để trả cho anh những món tiền mà từ trước đến nay anh đã dùng để lo lắng cho tôi.

Cảm thấy hơi hụt hẫng trước cá tính cứng rắn của Quế Lâm, nhưng cơn ghen trong lòng vẫn như ngọn lửa còn nghi ngút, Hoài Bảo cười gằn:

− Cô đã ra trường, đã đủ lông đủ cánh rồi, bây giờ muốn làm gì mà không được. Đồng tiền của tôi, sự lo lắng của tôi đâu còn ý nghĩa gì với cô nữa, phải không?

Gương mặt Quế Lâm không còn vẻ chịu đựng nãy giờ nữa, nét mặt cô lộ vẻ quyết tâm:

− Dù gì thì tôi cũng cám ơn lòng tốt của anh đã dành cho tôi bao nhiêu ngày tháng qua, vì có nó tôi mới được như ngày hôm nay. Nhưng tôi nghĩ mình phải tạo cho mình một cuộc sống tự lập thì sau này sẽ không bị người khác khinh khi nữa.

Những lời nói từ đáy lòng của Quế Lâm khiến cơn giận trong lòng của Hoài Bảo nguội đi một chút. Nhưng không vì thế mà anh có thể bỏ qua chuyện những tấm ảnh đó một cách dễ dàng được. Những tấm ảnh này đã làm anh đau khổ không biết bao nhiêu mà kể khi anh vừa nhận được nó. Dường như nó đã bóp nghẹt quả tim vừa biết đập những nhịp yêu thương của anh dành cho cô, nhưng Quế Lâm nào hay biết.

Muốn làm sáng tỏ nỗi oan của mình, Quế Lâm đành hạ giọng hỏi Hoài Bảo về nguồn gốc của những tấm ảnh:

− Những tấm hình này từ đâu anh có?

Hoài Bảo chán chường nhớ lại:

− Người phát thư của bưu điện gởi cho văn thư của công ty rồi cô ấy đem vào cho tôi. Nhưng cô hỏi chuyện đó làm gì? Chẳng lẽ cô cho rằng tôi đặt chuyện để hại cô hay sao?

Quế Lâm cũng cảm thấy nguôi ngoai, cô nhẹ giọng:

− Tôi chỉ muốn tìm ra nguồn gốc của những tấm ảnh này thôi.

Hoài Bảo lại cười khẩy:

− Tôi khuyên cô đừng nên tìm hiểu để làm gì. Chẳng lẽ cô không thấy những tấm ảnh này hoàn toàn là hình thật cả sao.

Quế Lâm minh oan:

− Nhưng bản chất của những tấm ảnh này vốn không phải là như vậy. Tôi và thầy Chí Văn không có tình cảm gì với nhau ngoài tình cảm thầy trò cả.

Hoài Bảo không muốn tiếp tục câu chuyện nữa, anh buông gọn:

− Không ai có thể chứng minh được. Chuyện trong lòng cô chỉ có cô biết, hắn biết mà thôi.

Nói xong, anh đi thẳng về phòng mình, bỏ lại Quế Lâm ngồi một mình trong phòng, ánh mắt xa vời vợi.

***

Quế Lâm cùng bà Khoa đi siêu thị và dạo một vòng quanh các shop thời trang đến hết cả buổi sáng, cô vẫn vui vẻ đi bên bà.

Tay xách lỉnh kỉnh những túi đồ vào phòng mẹ chồng, Quế Lâm từ tốn:

− Con rót nước cho mẹ uống nhé!

Bà Khoa gật đầu. Quế Lâm đi về phía tủ lạnh, rót cho bà một ly nước suối.

Cầm ly nước trên tay, bà Khoa nói với Quế Lâm:

− Con có muốn đi làm không? Hay con chỉ muốn ở nhà làm cho tốt vai trò của một người vợ hiền thôi?

Quế Lâm lặng lẽ nuốt nỗi nghẹn ngào mà cô đã chịu đựng vào lòng, miệng cố nở nụ cười gượng gạo:

− Ở nhà buồn lắm, chắc con xin đi làm cho vui. Từ khi ra trường đến nay, con đã nghỉ ở nhà cũng hơn một tháng rồi mẹ à.

Bà Khoa tỏ vẻ thông cảm:

− Nếu con muốn đi làm thì chốc nữa khi thằng Bảo ghé đây, mẹ sẽ bảo nó thu xếp cho con vào làm trong công ty nhà luôn. Nó sẽ đưa đón con đi làm cho tiện, có vợ có chồng.

Sợ nói ra ý định của mình làm bà Khoa phật lòng, Quế Lâm dọ hỏi mẹ chồng:

− Mẹ à! Con có quen một người bạn đang làm ở Ngân hàng, nó kêu con đến xin làm chung với nó, mẹ thấy có được không?

Bà Khoa với suy nghĩ mình là một người mẹ thật sự của Quế Lâm, lý lẽ:

− Con đừng bao giờ có suy nghĩ như vậy nhé. Thằng Bảo nó mà nghe được thì con không yên với nó đâu. Con thử nghĩ xem, con là vợ của một giám đốc, chẳng lẽ lại phải đi làm nhân viên của người khác, như thế coi sao được. Vả lại, con còn trẻ đẹp thế này, cho ra ngoài nó không yên tâm đâu.

Quế Lâm biết những suy nghĩ của bà Khoa là rất đúng, nhưng đó là với bao đôi vợ chồng trẻ khác. Còn cô và Hoài Bảo hiện nay nào phải vợ chồng gì, cô với anh không khác gì mặt trời với mặt trăng, làm sao có thể làm việc một cách hòa bình trong công ty được chớ. Nhưng nếu nói sự thật cho bà Khoa biết thì cô không có can đảm mở lời, mà ngay cả Hoài Bảo cũng giống cô thôi. Vậy là tạm thời cô đành chấp nhận làm theo ý muốn của bà. Cô hy vọng sau này Hoài Bảo và cô có thể tìm ra một hướng đi khác thích hợp hơn cho cả hai người.

Nhìn Quế Lâm với vẻ quan tâm, bà Khoa hỏi:

− Mẹ thấy lúc này con gầy lắm đó Quế Lâm. Hay là con đã có tin vui?

Quế Lâm rất hiểu tâm sự của mẹ chồng, cô biết bà rất mong có cháu nội bồng ẵm nhưng cô không biết phải giải thích với bà như thế nào, đành đổ lỗi cho mình:

− Thưa mẹ, trong người con không có gì thay đổi cả, chỉ vì con thấy không được khỏe cho lắm.

Bà Khoa khuyên nhủ:

− Vậy con nên đi khám bác sĩ đi, chứ để như thế này lâu ngày không tốt đâu.

Rồi bà nói luôn nhận định của mình:

− Mà mẹ thấy dạo này thằng Bảo cũng gầy đi nhiều nữa. Mẹ nghĩ hay là hai đứa con thu xếp đi du lịch Đà Lạt một tuần để nghỉ ngơi thư giãn đi.

Quế Lâm cố từ chối:

− Công ty bận nhiều việc lắm mẹ à. Con nghĩ anh Bảo không rảnh đâu, chắc phải đợi dịp gần Tết mới đi được.

Bà Khoa cao giọng:

− Lúc này mà không đi, để đến Tết làm sao mà rảnh được. Lúc đó là thời cao điểm của du lịch mà, con quên sao.

Rồi bà khoát tay:

− Mẹ đợi một chút thằng Bảo đến rồi bàn chuyện này luôn. Con không cần phải lo lắng gì hết, ráng lo ăn uống tẩm bổ cho khỏe mạnh rồi sanh cho mẹ một đứa cháu nội là được rồi.

Nói vậy nhưng khi thấy Quế Lâm dường như đang mang nặng một nỗi niềm riêng tư nào đó không muốn nói nên bà gặng hỏi:

− Mẹ hỏi thật con, chứ con với thằng Bảo có gì giấu mẹ hay không?

Quế Lâm vội lắc đầu:

− Chúng con có chuyện gì phải giấu mẹ đâu chứ.

Bà Khoa gặng hỏi thêm:

− Thằng Bảo nó có thường đi chơi đêm hay không?

Quế Lâm đáp ngay:

− Dạ không đâu. Hết giờ làm việc là ảnh về nhà ngay, không có đi chơi đâu hết ạ.

Tỏ vẻ không tin, bà lý lẽ:

− Chẳng lẽ nó không có tiếp khách ngoài giờ, hoặc quan hệ với ai sao?

Quế Lâm ngần ngừ:

− Dạ cũng có. Nhưng rất hiếm mẹ à.

Nhìn vẻ mặt Quế Lâm dường như không thật cho lắm, nhưng không tiện gặng hỏi nên bà đành gác lại. Lát nữa, chờ Hoài Bảo về đây, bà sẽ điều tra tiếp.

Thấy Quế Lâm vẫn ngồi yên đó, bà Khoa nhẹ nhàng bảo:

− Con cứ về phòng nghỉ một chút đi, đừng lo cho mẹ. Chờ chút nữa thằng Bảo về rồi mình cùng ăn cơm luôn.

Quế Lâm đứng lên:

− Vậy mẹ nghỉ đi, con về phòng. Bao giờ anh Bảo về, con sẽ sang gọi mẹ.

Bà Khoa ngả lưng xuống giường một cách thoải mái rồi từ tốn nói:

− Ừ. Chừng nào thằng Bảo về thì sang gọi mẹ.

Quế Lâm vừa đi ra cửa vừa đáp lời bà:

− Vâng.

Cánh cửa phòng vừa khép lại, bà Khoa không nghỉ mà nằm suy nghĩ về khoảng thời gian vừa qua. Ít khi thấy Hoài Bảo và Quế Lâm cùng về thăm bà. Chẳng hạn như hôm nay, cô tự đi xe đến đây, rồi đến chiều hai đứa lại đi riêng xe về, thật đáng để bà nghi ngờ lắm.

Nghe tiếng chân người ngoài hành lang, bà biết ngay là Hoài Bảo. Anh đang đẩy cửa thật nhẹ bước thật êm vào, chắc là Bảo nghĩ bà đang ngủ.

Thấy mẹ vẫn còn thức, Hoài Bảo đến bên giường, ngồi bên cạnh bà rồi hỏi với giọng quan tâm:

− Mẹ vẫn khỏe chứ ạ?

Bà Khoa cười hiền:

− Mẹ vẫn khỏe. Con mới đi làm về à?

Hoài Bảo bóp bóp nhẹ đôi chân của bà:

− Dạ, con mới về đến.

Bà Khoa dò hỏi:

− Con có sang phòng vợ con chưa?

Hoài Bảo thủng thẳng đáp:

− Con vừa về đến là đến thăm mẹ ngay ạ.

Bà Khoa vừa nói vừa chú ý nét mặt của con trai:

− Mẹ và Quế Lâm đi siêu thị cả buổi sáng nay. Đi chung với nó, mẹ thấy nó không được khỏe lắm. Con có chở vợ con đi khám bác sĩ hay không vậy con?

Hoài Bảo đặt chuyện:

− Con có nhắc Quế Lâm chớ. Nhưng vợ con nói là không có bệnh, nên không chịu đi khám mẹ à.

Bà Khoa hỏi tiếp:

− Vậy con có định cho nó đi làm hay không?

Hoài Bảo thoải mái:

− Tùy Quế Lâm thôi mẹ à. Bao giờ cổ muốn đi làm cũng được con không ép cổ.

Thật ra thì từ hôm xảy ra chuyện những tấm ảnh cho đến nay, Hoài Bảo ít khi nói chuyện với Quế Lâm. Anh đi làm từ sáng cho đến chín mười giờ tối mới về để tránh gặp mặt cô, cho dù trong lòng anh cũng ray rứt lắm. Tiền anh đưa cô chi dụng cô cũng không nhận. Đúng là một cô vợ bướng bỉnh.

Bà Khoa nhắc lại:

− Con là chồng nó, có nhiều chuyện con phải quyết định thay nó chứ. Con nói chuyện cứ như con và Quế Lâm không có quan hệ gì cả vậy.

Hoài Bảo tự bào chữa cho mình:

− Con nói vậy là do con tôn trọng sự lựa chọn của Quế Lâm đấy ạ. Con không muốn ép buộc cô ấy.

Bà Khoa bắt bẻ:

− Cưới nhau lâu rồi mà con vẫn gọi vợ mình là cô ấy, vậy mà nghe được sao?

Hoài Bảo cười cầu hòa:

− Tại con nói chuyện với mấy cô nhân viên trong công ty quen với cách xưng hô như vậy rồi nên đôi khi con quên. Mẹ nhắc rồi con sẽ nhớ.

Thấy cử chỉ và cách trả lời lưu loát của Hoài Bảo, bà Khoa thấy hơi yên tâm hơn. Bà nói nhỏ với con trai:

− Con có để ý đến Quế Lâm không? Mẹ cảm thấy dạo gần đây hình như nó có chuyện gì đó buồn buồn. Mẹ muốn con cho nó đi làm ngay đi, không chừng tại vì nó thích đi làm mà không dám nói với con.

Nghe mẹ nói như vậy, Hoài Bảo hứa hẹn:

− Dạ được. Có thể thứ hai đầu tuần sau con sẽ sắp xếp cho Quế Lâm đi làm.

Như nhớ lại, bà Khoa nói luôn:

− Quế Lâm có nói với mẹ là nó có một người bạn rủ nó vào làm chung trong ngân hàng. Mẹ nói chắc là con không đồng ý đâu. Rồi nó cũng bỏ qua ý định đó luôn.

Hoài Bảo thầm hiểu Quế Lâm có suy nghĩ như thế cũng đúng, vì như vậy anh và cô đỡ gặp mặt nhau hơn, mọi chuyện cũng đỡ khó xử hơn. Nhưng chuyện này đúng là không thể nào thực hiện được vì giữa anh và cô còn có mẹ anh, bà sẽ chẳng bỏ qua cho một chuyện đáng ngờ như thế đâu. chắc chắn bà sẽ tìm hiểu và biết tất cả. Chắc anh phải chủ động nói chuyện với cô, bảo cô đến làm chung với anh thôi. Đó là hướng giải quyết tốt nhất khi anh và cô còn chưa ly dị.

Nãy giờ mãi nói về Quế Lâm, giờ bà Khoa mới quan tâm đến con trai:

− Lúc này chuyện công ty có vất vả lắm không con?

Hoài Bảo gật đầu:

− Dạ, công việc cũng nhiều.

Bà Khoa nắm lấy tay con, trìu mến như anh còn nhỏ lắm:

− Dạo này trông con cũng gầy lắm. Mẹ nghĩ hay là con và vợ con nên đi Đà Lạt nghỉ mát một vài ngày cho thay đổi không khí đi con.

Hoài Bảo lắc đầu:

− Con biết mẹ lo cho tụi con, nhưng ngay lúc này con chưa thể đi được đâu mẹ ạ. Chắc có lẽ vài tháng nữa con mới đi chơi được.

Bà Khoa có vẻ hơi buồn:

− Mẹ biết thế nào con cũng từ chối, nhưng mẹ cứ nói. Mẹ không muốn con phí sức. Cả Quế Lâm cũng vậy, nó cũng nói như con.

Hoài Bảo an ủi mẹ:

− Con đã lớn rồi con tự biết lo cho mình mà, mẹ an tâm nhé mẹ – Rồi anh nói như lúc còn bé xíu – Con đói lắm rồi mình đi ăn cơm chứ mẹ.

Bà Khoa tỏ ý bằng lòng rồi bà nhắc nhở:

− Con sang gọi vợ con đi,mẹ sẽ xuống ngay.

Hoài Bảo cảm thấy khó chịu khi sang phòng Quế Lâm, nhưng anh cố mỉm cười để che giấu:

− Mẹ khỏi nhắc con cũng nhớ đó là nhiệm vụ của con mà.

Nói xong, anh đứng lên đi sang phòng Quế Lâm. Vài phút sau mọi người quây quần bên nhau trong phòng ăn, với bầu không khí ấm áp và hạnh phúc, có pha lẫn sự bắt buộc, chẳng thật lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play