Mười giờ sáng, Nha Bảo bước vào phòng làm việc, trên bàn xuất
hiện một gói bánh, cô nhíu mày suy nghĩ, không biết là của ai.
- Quà chị Ngọc
Lan phó giám đốc đi Mỹ về cho nhân viên đó. - Một đồng nghiệp trong phòng kế hoạch
vô tình đi ngang qua nói cho cô biết.
- À, cuối cùng
em cũng được diện kiến sếp phó. - Nha Bảo cười hì hì.
Đang tính mở gói bánh ra thì vai phải cô bị một bàn tay
không mạnh không nhẹ vỗ một phát, Nha Bảo giật mình xoay người lại, đối diện với
cô lúc này là một cô gái rất xinh đẹp với nụ cười thật duyên dáng trên môi. Nha
Bảo chớp mắt, nuốt nước bọt, quả thật trên đời có nhiều người đẹp, ngoài cô dâu
Vân An ra thì đây có lẽ là mỹ nữ thứ hai đời thường mà cô được diện kiến, ngẫm
lại thấy tủi cho cái thân mình, đã xấu còn tròn nữa.
- Làm gì mà em
nhìn chị đến si ngốc thế hử? - Ngọc Lan nheo nheo mắt, vẻ mặt vô cùng hứng thú
nghiên cứu.
- A! Em…! -
Nha Bảo không biết nói gì, chẳng lẽ lại thốt lên rằng “em bị sắc đẹp của chị
thu phục”.
- Xin chào, chị
là Ngọc Lan, chắc em nghe mọi người nói rồi. - Ngọc Lan nhanh chóng chìa bàn
tay trắng trẻo xinh đẹp của mình ra.
Thấy thế Nha Bảo vội vàng đưa hai tay nắm lấy, rồi toét miệng
cười:
- Nghe mọi người
khen ngợi em nhiều lắm, nhất là Khánh Toàn nên chị phải đích thân đến chiêm ngưỡng
dung nhan nhân viên mới phòng kế hoạch.
- Hơ, em… - Mặt
của Nha Bảo thoáng đỏ - Chị cứ chọc em!
- Hì! Hôm nay
em có làm gì không? Nếu không bận thì đi lượn phố với chị. - Ngọc Lan nháy mắt.
- Dạ, cũng
không bận lắm. - Nha Bảo thoáng chút suy nghĩ, dù gì cô cũng mới hoàn thành nhiệm
vụ với Nam Group, cũng chưa nhận kế hoạch mới.
- Ok! Vậy lấy
giỏ xách rồi theo chị, à, em có mũ bảo hiểm đúng không?
- Dạ, có!
- Ok, vậy chị
em mình đi.
Thì ra lượn phố mà Ngọc Lan nói chính là đi mua dụng cụ,
nguyên liệu trang trí, khảo giá các vật liệu. Vừa nhìn theo tay Ngọc Lan chọn
hoa ly, Nha Bảo liền hỏi:
- Ủa chị, em
tưởng việc này bên mình có nhà cung cấp hết rồi chứ?
Ngọc Lan chìa cành hoa Ly vàng lên trước mặt, xem xét kỹ lưỡng,
mắt vẫn không rời cành hoa, đáp:
- Tất nhiên là
có nhà cung cấp, tuy nhiên thỉnh thoảng chúng ta vẫn phải đi khảo giá, tìm kiếm
nhà cung cấp mới với giá ưu đãi, nguyên vật liệu mới chứ.
- Thường thì
việc này là phòng kế hoạch với đội kỹ thuật sẽ đi mà, chị là phó giám đốc lại
phải đích thân ra tay? - Nha Bảo càng tò mò.
- Ừm, thật ra
trước đây quy mô công ty chúng ta cũng khá nhỏ, tất cả các bộ phận chưa rõ ràng
như bây giờ, hồi ấy, chị vừa lên kế hoạch, vừa đi khảo sát thị trường, tìm kiếm
địa điểm, từ a tới z chị làm hết, riết nên quen, lâu lâu chị lại lượn phố xem
tình hình thế nào ấy mà. - Trả lời Nha Bảo xong, Ngọc Lan quay sang người bán
hoa, ra hiệu gói hai cành hoa ly lại.
Mặt trời cũng đã lên cao, rời khỏi tiệm hoa, Ngọc Lan kéo
tay Nha Bảo đi vào quán bánh cuốn cách đó không xa.
Vừa chọn một cái bàn ngồi xuống, Ngọc Lan đã hỏi:
- Em ăn đầy đủ
được chứ?
- Dạ được!
- Chị ơi, hai
dĩa đầy đủ nha! - Ngọc Lan nói xong với chủ quán lại chỉ tay ra phía sau lưng
Nha Bảo nói - Chút nữa ăn xong chị em mình ăn bánh flan rau câu ở phía đối diện,
ngon tuyệt cú mèo!
- Giờ em mới
biết chị cũng là chúa ăn hàng. - Nha Bảo cười hì hì.
- Hà hà… chứ
em không thấy chị xách bánh về đó à.
Ngọc Lan cười thoải mái, cô bắt đầu khoái cô bé Nha Bảo này
rồi đó nha. Tính tình rất thoải mái, không câu nệ, nịnh hót sếp, thẳng thắn đặt
câu hỏi, nói chuyện với Nha Bảo, Ngọc Lan cảm thấy không phải gò bó chính mình.
“Chà chà, có vẻ thú vị rồi đây” Ngọc Lan nhủ thầm, khóe miệng chúm chím cười.
Về tới công ty, Nha Bảo thả người nằm dài trên bàn làm việc,
đầu ngẹo sang bên trái, mắt nhắm lại bắt đầu công cuộc ngủ trưa.
Buổi chiều, sau khi lưu lại bản kế hoạch mẫu đang viết dở,
Nha Bảo tắt máy tính rời khỏi văn phòng khi kim đồng hồ gần chỉ sáu giờ.
Bước ra khỏi thang máy, đi đến vị trí để xe của mình, Nha Bảo
bắt đầu suy nghĩ phải chăng cô đang bước vào thời kì lão hóa. Một ngày bắt đầu
bằng việc thức dậy, đánh răng rửa mặt tắm rửa thay đồ, sau đó vác túi xách rời
khỏi nhà đến công ty thì bận tối mắt, hết giờ tan ca về nhà lại vùi đầu vào máy
tính lướt web xem phim, cuộc đời cứ như vậy mà qua ngày. Thật là nhàm chán hết
sức! Phải kiếm gì đó giải khuây thôi, Nha Bảo đảo mắt lộn vòng tròn, à đã có
sáng kiến, làm nông dân thôi!
Tám giờ tối, sau khi dắt chiếc xe vào phòng trọ, Nha Bảo chốt
cửa phía trong, mở cửa sổ thông gió rồi lôi hai chậu cây sen đá cô mới rinh về
từ tiệm hoa cảnh trên đường Thành Thái. Nhìn hai em cây nhỏ xinh xinh trên cửa
sổ phòng trọ, Nha Bảo mỉm cười khoan khoái bước vào nhà tắm.
Sáng ra, trên bàn làm việc của mình, Nha Bảo trang trí thêm
một chậu sen đá nhỏ, lại nhận được vô số lời khen từ đồng nghiệp. Hứng chí chụp
một tấm hình rồi đăng lên Facebook cá nhân của mình với dòng chú thích “Cho
ngày mới thêm xanh” lại nhận được hơn mười cái like của bạn bè.
Buổi trưa, đang chuẩn bị rời khỏi ghế đi kiếm gì bỏ bụng thì
Nha Bảo thấy vẻ mặt kì lạ của Ngọc Lan cứ đi đi lại lại trước phòng Giám đốc.
Nếu ở công ty khác thì có lẽ Nha Bảo khó thấy được cảnh tượng
này, nhưng ở tại Romance thì cả công ty đều được thiết kế mở. Toàn bộ công ty
chiếm hết tầng mười hai của tòa nhà. Từ hai cánh cửa thủy tinh lớn phía ngoài sẽ
nhìn thấy phòng hành chính gồm ba cái bàn làm việc. Tiếp đến sẽ thấy toàn bộ
nhân lực của phòng kế hoạch với tám thành viên ngồi thành hai hàng đối mặt. Bên
phải của dãy bàn phòng kế hoạch chính là dãy bàn của phòng kinh doanh gồm sáu
nhân viên. Đội kỹ thuật và thu mua được ưu ái cho hai phòng làm việc cạnh nhau
kiêm kho chứa nguyên vật liệu, dụng cụ, máy móc ở góc cuối cùng. Tất nhiên,
trong cùng là dãy văn phòng của Giám đốc, phó giám đốc và phòng họp. Tất cả các
phòng đều là kính thủy tinh trong suốt, khi muốn bàn bạc bí mật nội bộ chỉ việc
kéo rèm, chính kiểu thiết kế này khiến Nha Bảo rất thích thú, cảm giác văn
phòng thật ấm cúng.
Quay trở lại với cảnh tượng trước cửa phòng giám đốc, Nha Bảo
thoáng chút suy nghĩ, cô cất tiếng hỏi:
- Chị Lan cần
gặp Giám đốc à?
- Ủa! Em chưa
đi ăn à? - Ngọc Lan không trả lời câu hỏi của cô.
- Em chuẩn bị
đi nè! - Nha Bảo xoay người hướng phía cửa.
- Chờ chị đi với.
- Ngọc Lan chạy theo Nha Bảo, hai chị em tung tăng ra khỏi tòa nhà.
Trong lúc chờ hai phần thức ăn được mang lên, Ngọc Lan nhìn
chằm chằm Nha Bảo, khóe miệng cười lém lỉnh hỏi:
- Nha Bảo, em
đã có người yêu chưa?
- Ặc…!
Câu hỏi của Ngọc Lan khiến Nha Bảo đang uống nước liền bị sặc,
cô vội vàng lấy khăn giấy lau miệng, cười như mếu trả lời:
- Em đây vẫn
là độc thân cao giá!
- Haha… con bé
này! - Ngọc Lan cười lớn, chợt điện thoại đổ chuông, cô tắt nụ cười, tay cầm điện
thoại, thoáng nhíu mày, trượt trên màn hình rồi trả lời điện thoại- Đang đi ăn!
- Xong, sau đó cúp máy.
Nha Bảo im lặng, tiếp tục uống nước.
Sau khi hai chị em chinh chiến xong phần mì ý tôm và cơm gà
xối mỡ, đang chuẩn bị tính tiền ra về Nha Bảo lại thấy Ngọc Lan gọi thêm một phần
cơm gà xối mỡ mang về.
Ra khỏi cửa hàng ăn, Ngọc Lan nhìn Nha Bảo cười:
- Sếp lớn nhờ
chị mua!
- Chả trách
lúc nãy chị đi lại trước phòng sếp, hóa ra là chờ nhận lệnh cơm trưa. - Nha Bảo
gật gù.
Ngọc Lan chỉ cười cười cũng không nói thêm gì, hai chị em cứ
thế về tới văn phòng.
Vừa bước tới bàn làm việc, Nha Bảo đã thoáng thấy cánh cửa
phòng giám đốc mở ra, Khánh Toàn nở một nụ cười rực rỡ trên môi, bước lại đón lấy
phần cơm từ tay Ngọc Lan. Nha Bảo thoáng nhíu mày, cô cứ thấy cử chỉ hai người
sếp là lạ, nhưng mà cũng không suy nghĩ nhiều, việc mình cần lo bây giờ là
thăng thôi, nhìn hướng cửa phòng họp đã thấy các anh chị khác chen chúc trong
đó ngã người ra ghế ngủ. Nha Bảo cũng kéo ghế nằm dài trên bài làm việc, ngủ tư
thế ngồi theo kiểu văn phòng đã được cô luyện mấy tháng nên rất thành thục.
Buổi chiều, vừa tới giờ tan ca, Nha Bảo đang loay hoay sắp xếp
lại bàn làm việc lại được chứng kiến cảnh phó giám đốc mở cửa phòng ung dung đi
về, đi ngang qua dãy bàn còn vẫy tay với tất cả nhân viên. Tiếp đó giám đốc
cũng mở cửa, tay xách theo cặp táp bước đi vô cùng vội vã như đuổi theo ai đó,
mi mắt Nha Bảo nhướng lên, nhìn theo bóng dáng hai người. Văn phòng sau khung cảnh
đó hoạt động lại bình thường, mọi người lại lục tục kéo nhau đi về.
Bước vào thang máy, Nha Bảo im lặng lắng nghe mọi người nói
chuyện.
- Xem ra ngày mai văn phòng sếp sẽ có mưa vừa
và mưa to. - Chị Kim vừa tựa lưng vào thành thang máy vừa nói.
- Chắc hôm nay
lại không đi ăn trưa với sếp phó rồi. - Chị Mai Tiên lên tiếng, mọi người trong
thang máy đồng loạt gật đầu.
Nha Bao vẫn im lặng từ nãy giờ, nghe thì cũng đoán đoán được
vài phần.
Trưa hôm sau, đang lúc Nha Bảo tính đứng dậy đi ăn trưa thì
thấy Ngọc Lan đứng bên cạnh bàn làm việc, nở một nụ cười rồi nói:
- Đi, chị em
mình ăn trưa, hôm nay chị phát hiện ra quán này cách công ty không xa lắm.
Nha Bảo cười như mếu, cô không muốn bị Giám Đốc để ý vì tội
ngang nhiên chiếm dụng giờ ăn trưa tình nhân với sếp phó đâu.
- Sao vậy? Em
không khỏe ở đâu hả? - Ngọc Lan nhìn nụ cười yếu ớt của cô, nghi vấn hỏi.
- Dạ, không không! Em… - Nha Bảo vội xua tay,
cô đang kiếm một lý do.
- Sao hai chị
em còn chưa đi ăn? - Giọng Khánh Toàn vang lên từ phía sau khiến Nha Bảo quay
người lại.
- Đang chờ Nha
Bảo nè, hình như em ấy không khỏe? - Ngọc Lan lên tiếng.
- Em không khỏe
hả? Có cần anh cho nghỉ buổi chiều đi khám bệnh không? - Khánh Toàn quay sang
Nha Bảo, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Hờ… Anh chị
hiểu lầm rồi, em vẫn khỏe, chỉ là… - Nha Bảo cắn môi.
- Hay là đi ăn
với anh và Vũ Huy luôn đi. - Khánh Toàn nhìn Ngọc Lan đề nghị.
- Các anh hôm
nay bàn chuyện làm ăn mà. - Ngọc Lan có vẻ không thích.
- Đâu có, công
việc xong rồi, anh với Vũ Huy tính qua cái quán gần công ty mình ăn trưa thôi.
- Khánh Toàn nắm tay Ngọc Lan kéo đi.
- Đi thôi Nha
Bảo. - Ngọc Lan cũng lên tiếng thúc Nha Bảo đang đứng chôn chân tại chỗ.
- Dạ! - Nha Bảo
cầm ví bước theo, mồ hôi chảy một đường bên thái dương.
Ba người vừa bước tới cửa quán ăn cũng vừa lúc Vũ Huy đi tới.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với quần tây
màu xám tro, nút ống tay áo hai bên đều gài càng khiến vẻ lịch lãm của anh được
tôn thêm.
Nha Bảo nuốt nước bọt, sao lại biến cô thành kẻ phá đám chứ,
lại còn gặp hắn ta.
Ngọc Lan và Khánh Toàn nắm tay nhau vui vẻ bước vào quán ăn,
Nha Bảo hai tay cầm ví bước theo sau, đầu cô cúi xuống sau khi nở một nụ cười
đau khổ chào hỏi Vũ Huy.
Anh bước song song với cô, cúi người nói nhỏ bên tai cô:
- Gặp tôi cô
không thích hả?
Nha Bảo chẳng thèm trả lời anh, cô chỉ liếc anh một cái.
- Nếu vậy, tôi
đi về nhé! Sợ cô thấy tôi lại ăn không ngon. - Vũ Huy nói tiếp.
- Sao lại đi về?
Người ta nói là một xíu sẽ có bàn mà. - Ngọc Lan xoay người nhìn hai người trước
mặt.
Nha Bảo lúc này đang cúi đầu xuống nên Ngọc Lan không thấy
được biểu hiện lúc này, còn Vũ Huy đang đút tay trong túi quần cười cười nhìn
Nha Bảo.
Dù sao cũng đã đến đây, Nha Bảo thở dài, ngẩng đầu lên nhìn,
quán giờ ăn trưa quả thật đông khách, chẳng còn cái bàn nào trống cho một người
ngồi nói chi là bốn người bọn họ.
- A! Có bàn rồi
kìa! - Ngọc Lan lên tiếng reo vui.
- Chúng ta qua
đó đi. - Khánh Toàn chỉ tay theo hướng nhân viên phục vụ.
Nha Bảo cùng Vũ Huy lại đi song song với nhau phía sau, cô
giật giật áo anh, khẽ nói:
- Tôi với anh
sao lại làm kỳ đà cản mũi thế này?
- Kỳ đà cản
mũi? - Vũ Huy ngờ vực hỏi lại.
Thấy thế, Nha Bảo trề môi, kéo tay áo anh giật giật, ý bảo
anh cúi xuống cho cô nói nhỏ, ai kêu anh cao hơn cô quá làm chi, người đâu mà
dài thế.
Dáng vẻ bí mật của Nha Bảo khiến Vũ Huy nhếch nhẹ khóe môi,
anh cúi người xuống.
- Hai người bọn
họ đi ăn trưa tình yêu, tôi với anh không phải kỳ đà cản mũi chứ còn gì!
- Ăn trưa tình
yêu! - Vũ Huy nhướng mày, nụ cười trên môi anh càng hiện rõ, chẳng hiểu cô gái
này đang suy nghĩ cái gì trong đầu nữa đây.
Vũ Huy không nói gì, anh mỉm cười, lịch sự kéo ghế mời Nha Bảo
ngồi, sau đó cũng ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô.
Menu được đưa ra, cô cầm bắt đầu soi món ăn, Vũ Huy cũng lật
menu, Khánh Toàn và Ngọc Lan chụm đầu vào nhau tình tứ xem chung một cuốn menu.
Nha Bảo chẳng dám nhìn đôi tình nhân phía đối diện.
Sau khi chọn món ăn xong, trong lúc chờ đồ ăn, Khánh Toàn và
Ngọc Lan lại cùng nhau đi rửa tay. Vừa thấy bóng hai người kia đi khuất, Nha Bảo
đã quay sang Vũ Huy nói:
- Anh thấy
chưa, hai người họ chẳng phải là tình nhân đi ăn là gì, đến rửa tay cũng đi
chung!
Vũ Huy không nhịn được nữa, anh cười đến rung cả người. Nha
Bảo thấy biểu hiện của anh, chỉ cắn môi và trợn mắt, cứ như cô đang diễn hài kịch
trước mặt hắn ta vậy.
Để chặn ánh nhìn như muốn giết anh của Nha Bảo, Vũ Huy cố gắng
nín cười, khẽ ho khan hai tiếng lấy giọng, đợi “đôi tình nhân” ổn định vị trí
xong mới lên tiếng:
- Tớ với Nha Bảo
có làm kỳ đà cản mũi đôi tình nhân các cậu đi ăn trưa tình yêu không vậy?
- Cái gì mà
làm kỳ đà cản mũi? - Khánh Toàn nhướng mắt, vẻ ngạc nhiên.
Ngọc Lan nghe thế thì phì cười, còn Nha Bảo cắn chặt môi,
ném ánh nhìn muốn nhào đến cắn xé Vũ Huy.
Vẫn là Ngọc Lan nhanh chóng hiểu ra vấn đề, quay sang nhìn
Nha Bảo hỏi một cách thẳng thắn:
- Em lại nghe
mọi người trong công ty nói linh tinh cái gì rồi?
- Em…! - Nha Bảo
ấp úng, lúc này chỉ hận không quay sang bóp cổ Vũ Huy được thôi.
Khánh Toàn cũng nhận ra vấn đề, vội lên tiếng:
- Anh với Ngọc
Lan kết hôn được hai năm rồi, còn tình nhân cái gì nữa, vợ chồng son thì cũng
quá già, thôi thì tạm gọi là vợ chồng trẻ vậy, haha!
- Hai người kết
hôn rồi! - Nha Bảo há hốc.
Lần này tới lượt cô bị bất ngờ, hèn chi mà hắn ta cười như
xem hài kịch. Mà cũng tại cô thôi, chưa rõ tình hình đã phán đoán lung tung,
cũng may là hậu quả không quá lớn.
Sau khi ăn trưa xong, cô lại song song với Vũ Huy đi sau
lưng cặp đôi ra về. Vác cái bụng no căng, bước đi chầm chậm, nhịp thở đều đặn,
mắt Nha Bảo nheo nheo lại vì nắng.
- Nhìn cô đi cứ
y như mấy bà bầu. - Vũ Huy nén cười nhìn cô nói.
- Tôi?! Bà bầu?!
- Nha Bảo cảm thấy da đầu tê rần, nóng quá, nóng quá, có ai chỉ cho cô chỗ phát
tác không? - Con mắt nào của anh thấy tôi đang mang bầu?
- Cô nhìn lại
mình đi, bụng tròn lẳng, tay đặt trước bụng, bước đi lững thững, mắt híp lại, nếu
cô mặc một cái đầm rộng rộng nữa thì sẽ y chang bà bầu. - Vũ Huy nhún vai, hai
hàng chân mày hướng lên, khuôn mặt tràn đầy ý cười vui vẻ.
Nhìn bộ dạng của Vũ Huy, Nha Bảo tức anh ách, chẳng qua cô
nhịn, không muốn thất thố giữa đường, với lại cái dáng vẻ đẹp trai khi cười của
anh hiếm khi cô được chiêm ngưỡng. Âm thầm cúi đầu bước đi tiếp, Nha Bảo lẩm bẩm
trong miệng “mê trai cũng là một cái tội, chẳng qua là mê trai đẹp mà thôi”.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vũ Huy rút điện thoại ra,
vừa trả lời vừa ra hiệu vẫy tay chào ba người, anh tiến lại vạch trắng dành cho
người đi bộ, băng qua đường.
Lúc về tới văn phòng, Nha Bảo đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của Ngọc Lan, phản xạ tự
nhiên, Nha Bảo rụt người lại, rùng mình một cái.
- Nói cho chị
nghe mọi người ở công ty nói gì về bọn chị?
- Dạ?
- Không được bỏ
xót một chi tiết nhỏ nào! - Ngọc Lan híp mắt, giọng điệu nghiêm trọng nhìn Nha
Bảo.
- Thật ra thì
cũng không có gì… em chỉ nghe mọi người nói có “mưa vừa và mưa to” ở văn phòng
sếp thôi! - Nha Bảo đi lại hong khô tay, tiếng ồ ồ phát ra từ máy khiến Nha Bảo
thở nhẹ một hơi.
Ngọc Lan thở dài, cô tự nhủ phải tiết chế tính nóng nẩy của
mình lại. Chẳng qua cô nghe Vân An khoe ăn cơm trưa tình yêu với Hải Đăng khiến
cô cảm thấy ghen tỵ. Cô cùng Khánh Toàn lấy nhau cũng đã hai năm, nhưng số lần
đi ăn trưa cùng nhau quả thật ít ỏi dù hai người làm chung một công ty, công việc
luôn quấn lấy cô và anh. Vân An và Hải Đăng có nhiều bệnh nhân như vậy nhưng vẫn
ăn trưa cùng nhau được thì vợ chồng cô cũng phải làm được. Cô nhanh chóng hẹn
Khánh Toàn đi ăn trưa cùng nhưng lần nào anh cũng ra trễ, mà cô không thể lấy
việc tư bắt ép việc công nên đành nén giận đi ăn với Nha Bảo. Làm ra vẻ giận dỗi
một chút với ông xã của cô, nhưng mà hình như làm hơi quá rồi, dù gì thì ông xã
vẫn là giám đốc, thân là vợ cũng là sếp, cô phải tiết chế tính nóng nẩy của
mình lại thôi. Dặn lòng, có gì thì về nhà xử, nói cho cùng, cũng nhờ có Nha Bảo
cô mới biết mình làm xấu hình ảnh của ông xã trong công ty, phải chỉnh đốn lại.
Có như thế mới biết con thầy, vợ bạn, gái công ty.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT