Quay trở lại phía Đông Lôi Đài,Quách Tỉnh và Kiều Phong sau một hồi húp trứng và
uống Red Bull để bồi dưỡng,phục hồi công lực giờ đã quay trở lại sân
đấu. Tiêu Phong khi này đã cởi phăng áo ngoài,để lộ hình xăm chó cưng
Husky đang thè lưỡi vì trời nóng trước ngực. Quách Tỉnh thấy vậy cũng
nào chịu kém cạnh liền xé toạc trường bào,chỉ mặc độc một chiếc quần
ngắn mà khoe hình mười lăm rồng cuốn khắp châu thân. Con nào con nấy nhe nanh múa vuốt trông rất hung dữ,sống động. Nếu chẳng phải có đôi chỗ bị mồ hôi làm nhòe thì chắc mọi người đều nghĩ rằng đó là hình xăm thật.
Kiều Phong là một trong số đó,chàng thấy hình của đối phương,khí thế lấn át mình vậy thì cũng hơi giật mình tái mặt. Thế nhưng thân là cao thủ
nhất đẳng nên dù sợ hãi chàng cũng đâu có để lộ ra ngoài. Chỉ thấy Kiều
Phong giơ ngón tay giữa hướng về Quách Tỉnh mà khen:
- Hình đẹp đó bro! Tý nữa đánh xong cho xin cái địa chỉ quan hệ nhé!
Quách Tỉnh chập hai ngón cái và giữa khum khum thành hình bầu dục giơ lên trước mặt mà kêu:
- Ô khê khê!
Hai người sau màn đối đáp chào hỏi xã giao thì cũng hết trò để câu giờ,
lập tức xuất chiêu giao chiến. Kiều Phong vốn tính cương trực nóng nảy
liền xuất thập ngũ thức trong Giáng Long chưởng là Long Chiến Vu Dã,tay
phải một chưởng,tay trái một trảo,cùng lúc tấn công vào thượng và hạ bàn của họ Quách. Bắc Hiệp chẳng phải tay vừa,chiêu này gã cũng đã thuộc
nằm lòng nên lập tức xuất chiêu Song Long Xuất Hải đón đỡ. Bốn cánh
tay,bốn luồng kình lực như bốn con rồng lập tức giao phong. Sấm
rung,chớp giật,bụi đất bốc lên vây kín hai người.
Kiều Phong nhân khi đã áp sát được đối phương liền biến chiêu. Khen cho
một đòn Kháng Long Hữu Hối toàn lực phóng ra,thế chưởng như rời non lấp
bể công thẳng vào ngực đối phương. Họ Quách chẳng hề nao núng lập tức sử thế Phi Long Tại Thiên mà tung người lên không,khi người còn lơ lửng,gã lại lăng không hoán khí lộn một vòng. Đoạn lấy chân tả đạp vào chân hữu mượn đà xoay một trăm tám mươi độ tròn mà xuất kỳ chiêu Thần Long Bài
Vĩ. Thức này biến hóa vô cùng ảo diệu,trước vừa tránh được thế côn của
Kiều Phong,sau lại tung cước phản đòn. Cước này thế nặng nghìn cân,đối
thủ trúng phải ắt sẽ thọ thương không nhẹ.
Thế nhưng đối thủ của Bắc Hiệp trận này lại là Bắc Kiều Phong,tiếng tăm
lừng lẫy trước gã đến mấy chục đời chẳng phải là kẻ hữu danh vô thực.
Kiều Phong thế chưởng đang tới,bỗng đánh hụt vào khoảng không,lại thấy
đối phương biến chiêu phản công liền biết rằng mình đang rơi vào thế bất lợi. Chưởng đang đánh ngang đột nhiên chuyển thẳng xuống đất,mượn lực
phản chấn mà tung người đá ngược lên trên. Đây chẳng phải là chiêu Thần
Long Bài Vĩ hay sao? Nguyên gốc chiêu này người sử dụng từ dưới dùng
chưởng đánh thốc lên trên,nhưng nay Kiều Phong trong lúc nguy nan bèn
đảo ngược thế dùng cước thay chưởng mà ra đòn. Lúc sinh tử giao tranh
vẫn có thể mềm dẻo,linh hoạt mà ứng phó. Vị trí hạt giống số ba của giải dành cho chàng quả thực vô cùng xứng đáng.
Lại nói chuyện Quách Tỉnh đang xoay người đá cắt kéo trên không thấy
Kiều Phong cải tiến chiêu thức đá thốc ngược từ dưới lên vào chỗ hiểm
của mình,lòng thầm kêu nguy hiểm. Biết cước này không thể tránh né nên
gã vận toàn lực vào cước của mình mà đôi công với cú đá của họ Tiêu.
Lại một tiếng “Bùng!” vang lên do kình khí giao kích. Chỉ thấy sau cú va chạm kinh hoàng đó,Quách Tỉnh sử thế Đại Bàng Triển Dực (Đại bàng dang
cánh) dang rộng hai cánh,lộn trên không một vòng rồi hạ xuống đất lộn
thêm ba bốn vòng rất đẹp mắt. Lăn lộn chán chê xong xuôi,gã lập tức bật
dạy đưa tay xoa mông mà xuýt xoa đau đớn. Phía bên kia chỉ thấy Kiều
Phong sau cú đá thần sầu thì lộn ngược một vòng về sau,sử thế Kim Kê Độc Lập (gà đứng một chân),tay ôm ống đồng,mặt mũi nhăn nhó.
Độc Cô Cầu Bại và Vương Trùng Dương chứng kiến pha va chạm kinh hoàng vừa rồi,cùng lúc quay sang nhau đồng thanh:
- Biến hóa như Jindo – Đường dẫn đến khung thành!
Hai lão nói xong,thấy tâm ý tương thông thì đều cả cười. Vương lão vuốt râu mà rằng:
- Pha vừa rồi quả thật nguy hiểm quá. Nếu Quách Tỉnh không mau lẹ ứng biến,có lẽ hắn đã thất bại rồi.
Độc Cô Cầu Bại cũng gật gù:
- Cú đá ngược của Tiêu Phong vào chỗ hiểm thật độc quá. May cho họ Quách kịp thời dùng chân đấu chân đẩy chệch một cước đó ra mông đít.
Nếu không e rằng Tịch Tà Kiếm Pháp lại có thêm một môn đồ bất đắc dĩ.
Vương lão mỉm cười tỏ ý đồng tình,nói tiếp:
- Hai người này võ công,tài trí bên tám lạng người nửa cân. Lại
đều sử dụng cùng một môn thần công cái thế là Giáng Long Chưởng. Lão Độc Cô ngươi nến giao đấu với một trong hai người họ liệu nắm được bao
nhiêu phần chắc thắng?
Trầm tư mất năm giây,lão Kiếm Ma mới trả lời:
- Nếu là võ công khi xưa sợ rằng ta chỉ có ba bốn phầ cơ hội. Nay
có thêm Tiên Thiên chân khí lão Vương ngươi truyền cho,thì có thể lên
được năm sáu phần. Độc Cô Cửu Kiếm của ta cũng có Phá Chưởng Thức,chuyên để đối phó với đối thủ dùng quyền cước,chưởng,trảo. Thế nhưng thức kiếm đó chỉ để đối phó với võ công thông thường thì được,chứ Giáng Long
chưởng oai lực vô bì,lại có thể kết hợp biến hóa thế này thì hơi khó nói trước.
Vương lão vỗ vai hảo hữu cười:
- Là Độc Cô Cầu Bại ngươi khiêm tốn quá đó thôi. Ngươi thông minh
tuyệt đỉnh,nghĩ ra chín thức kiếm phá giải võ công bách gia trong thiên
hạ,lại thêm thức thứ mười chuyên dùng để công tâm giải hận. Khả năng mềm dẻo biến hóa trong thời điểm khó khăn của ngươi tuyệt thiên hạ này khó
ai có thể bì được. Cao thủ giao đấu chỉ hơn nhau một chiêu,nửa thức là
phân thắng bại rồi. Đến thời điểm này,ta tuyệt nhiên tin tưởng ngươi sẽ
vô địch đó!
Độc Cô lão nhìn Vương Trùng Dương với ánh mắt như muốn nói:
- Lão này điên hay sao? Nói gì mà nhảm quá vậy trời!
Lão định lên tiếng phân bua tranh luận tiếp thế nhưng Vương lão đã quay
xuống theo dõi trận đấu. Lời chưa ra khỏi môi,Kiếm Ma đành nuốt lại vậy.
Khi này Quách và Tiêu hai người chắc đã bớt đau,đã có thể đứng lại ở tư
thế bình thường. Gương mặt đôi bên đều lộ rõ vẻ cẩn trọng xen lẫn ưu tư. Chắc chắn câu hỏi trong đầu bọn họ lúc này cùng là: “Làm thế nào để
đánh gục nó bây giờ?”
Tiêu Phong vẫn là người không nhẫn nại mà ra tay trước lần này. Múa may
quay cuồng một hồi,chàng xuất chưởng tấn công,vẫn là một thức của Giáng
Long Chưởng. Thấy chiêu này,trên mặt Quách Tỉnh lập tức lộ vẻ ngạc nhiên hoảng hốt. Gã phẫn uất chỉ tay vào họ Tiêu mà kêu lên:
- Cuồng Long Giáng Thế?
Lạ thay Tiêu Phong nghe thấy Quách Tỉnh hô hoán lên như vậy,thì cũng lập tức thu chưởng về mà hỏi lại luôn một tràng?
- Cuồng Long Giáng Thế? Là chiêu gì vây? Đây là chiêu Dực Long Tại Uyên mà,ngươi nhầm hả?
Quách Tỉnh gãi đầu cười trừ:
- Thì ra là chiêu này. Năm xưa Hồng sư phụ truyền cho tại hạ chỉ
có mười lăm chiêu,thiếu mất ba chiêu mới tròn thập bát. Hôm nay lần đầu
thấy Tiêu huynh dùng chiêu này nên mới ngạc nhiên như vậy. Mười lăm con
rồng trên người tại hạ đây chính là ứng vào chuyện đó vậy. – Gã ngưng
chút rồi nói tiếp – Cuồng Long Giáng Thế,cái này chỉ là cách nói tránh
mỹ miều của cụm từ CLGT mà giới trẻ ngày nay hay dùng. Trong lúc bối rối tại hạ buột miệng nói ra. Xin Tiêu huynh chớ chê cười.
Tiêu Phong nghe gã giải thích một hồi thì đã hiểu ra,trong đầu chợt nảy
sinh một ý. Chàng tươi cười chắp tay sau đít tạo dáng tôn sư võ học
trước máy quay mà cất lời rằng:
- Hồng Thất Công à,hà hà,xét vai vế trong Cái Bang có lẽ hắn còn
dưới ta cả mười mấy bậc ấy chứ. Giáng Long Chưởng tới lúc gã truyền cho
ngươi chỉ còn mười lăm chiêu thôi sao?
Quách Tỉnh vẫn chưa hiểu vị Tiêu bang chủ trước mặt đây định nói gì,nhưng vẫn gật đầu trả lời:
- Chính xác là vậy đó ợ!
Tiêu Phong cười cười:
- Ngươi kể tên mười lăm chiêu đã học cho ta nghe xem còn thiếu chiêu gì?
Quách Tỉnh vốn thật thà,lập tức đọc một lèo danh sách các thế Hàng Long đã được học. Tiêu Phong nghe xong,gục gặc đầu nói:
- Năm xưa chuẩn của nó là Giáng Long nhị thập bát chưởng. Đến đời
của ta,vì thấy có khá nhiều chiêu trùng lặp,giống nhau và không có tác
dụng nên ta đã cải biên rút gọn thành Giáng Long thập bát chưởng,lấy
theo tên mười tám quẻ Dịch số. Như ngươi vừa nói thì ngươi còn thiếu ba
chiêu là Dực Long Tại Uyên,Bái Nhiên Hữu Vũ và Tốn Tắc Hữu Phu. Ba chiêu này vô cùng lợi hại,lợi hại bằng mười mấy lần mười lăm chiêu kia í chứ. Chẹp! Ta có một ý này,ngươi muốn nghe không?
- Vậy lại đây,ta nói thầm. Việc này không tiết lộ ra ngoài được.
Đoạn họ Tiêu ghé tai họ Quách thì thầm một hồi. Chi tiết câu chuyện thế
nào,không ai nghe rõ. Chỉ biết mặt Quách Tỉnh thoáng mừng rỡ,rồi lại
thoáng phân vân,rồi lại che miệng khúc khích cười,đoạn gã gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Khi hai người rời nhau ra,Tiêu Phong hít sâu một hơi không
khí trong lành,đoạn thở phào ra rồi cất giọng nói lớn:
- Ngươi đúng là phải rửa tai theo nghĩa đen thật ý. Tai ngươi có mùi gì í khó chịu quá.
Quách Tỉnh nghe vậy trợn mắt kêu to:
- Vợ có lý!
- Ngươi nói gì vậy? Ai là vợ ngươi? – Tiêu Phong ngạc nhiên hỏi lại.
Quách Tỉnh xua tay:
- Ái chà,tại hạ lại lỡ mồm rồi. Vợ có lý là VCL ấy mà. Ở nhà tiện
nội nói gì mà tại hạ không vừa ý thì đều dùng ám ngữ vậy để khỏi gây
hiềm khích,mất đoàn kết nội bộ ợ!
Nói xem là xem,nói xuất là xuất. Tiếng quát vừa dứt,Tiêu Phong lập tức
xuất ra một chưởng không hiểu là chưởng pháp gì,nhìn rất quen mà lại rất lạ. Chưởng này nhìn đơn giản nhưng thực chất là rất bình thường,tốc độ
cũng chẳng nhanh mà kình lực cũng chẳng lấy gì làm mạnh. Quách Tỉnh cũng xoạc chân xuống tấn,đẩy ra một quyền đón đỡ. Khán đài lập tức Ồ lên!
Xuất rồi! Xuất rồi! Cuối cùng Không Minh quyền pháp đã xuất rồi! Chỉ
thấy quyền chưởng còn chưa chạm nhau,bóng Quách Tỉnh bỗng bay lên như
diều đứt dây văng tít ra phía sau mười mấy bước. Gã đã bị văng ra khỏi
sàn đấu! Họ Quách kêu toáng lên:
- Trời,chưởng phong bá đạo ghê gớm quá. Tại hạ xin thua cuộc!
Cả khán đài bị tình huống làm cho ngỡ ngàng,sững sờ mất cả phút đồng hồ. Rồi sau đó,khán giả đồng loạt đứng dạy la ó ầm ĩ. Kẻ chửi Quách Tỉnh
đóng kịch diễn trò vụng,kẻ mắng Tiêu Phong mua độ rõ ràng không xứng
hàng cao thủ. Thì ra vừa rồi Tiêu Phong dùng ba chiêu Giáng Long chưởng
mua chuộc Quách Tỉnh thả độ,định rằng hai bên giả vờ đấu đá một lúc nữa
rồi họ Quách nhận thua. Ai dè,Bắc Hiệp tính vốn thật thà,ngay một chiêu
đầu đã diễn màn bị đánh văng khỏi võ đài,khiến khán giả một phen tức
giận vô cùng. Tiêu Phong cũng nào ngờ thằng kia khờ thế,sau khi Ban Tổ
Chức công nhận chàng thắng cuộc thì cũng vội kéo Quách Tỉnh mà lủi ngay
vào bên trong mà lánh nạn.
Hai lão Độc Cô và Trùng Dương cũng hùa theo số đông mà thóa mạ chửi bới
một hồi. Tới khi cơn giận đã vơi vơi, Độc Cô lão mới nói giọng ức chế:
- Ức con bà nó chế thế! Tiêu bang chủ danh nổi như cồn vậy mà chơi bẩn quá nhỉ. Nếu tiếp tục chiến đấu chắc gì hắn đã thua Quách Tỉnh mà
phải chơi vậy chứ?
Vương lão làm bộ suy nghĩ lung lắm rồi mới trả lời:
- Nếu tiếp tục đánh,Quách Tỉnh chắc chắn sẽ thua thôi. Vừa rồi gã
khờ đó tự dưng thú nhận hết thực lực bản thân,khiến Tiêu Phong nắm được
điểm yếu trong võ công của gã rồi. Với lại họ Tiêu vẫn còn chưa bung hết thực lực đâu. Đả Cẩu Bổng Pháp của gã quả không thể coi thường. Ngươi
xem,Dương Quá học được mấy chiêu, khi nãy sử dụng đã uy lực đến vậy rồi.
Độc Cô lão cãi:
- Nhưng vẫn phải đánh chứ,thắng bại phải phân trên võ đài mới xứng mặt anh hùng. Quách Tỉnh cũng còn Không Minh quyền pháp chưa sử dụng
đến nữa mà. Hừm! Ta vẫn không hiểu sao chúng có thể vô sỉ hành động như
vậy?
Vương lão tiếp tục phân bua hộ tác giả:
- Ai chẳng biết vậy,nhưng giấy mực có hạn. Cứ đánh vậy thì tác giả biết miêu tả đến tận bao giờ. Rồi hai cha kia hai rồng đánh nhau thế
nào cũng có kẻ chết kẻ trọng thương. Chẳng thà hai người bắt tay cùng có lợi như vây. Tiêu Phong thì vào vòng trong và bảo toàn được thực
lực,còn Quách Tỉnh được truyền dạy nốt cho ba chiêu chưởng pháp. Không
ai bị thương cả,mọi người đều được vui vẻ,chúng ta được dịp chửi bới
thóa mạ cho sướng mồm còn gì. Ngươi thử lật trái lật phải xem,cách này
không phải cũng rất tốt sao?
- Tốt như vậy nhưng ta không phục!- Độc Cô lão nói với giọng bất phục nhưng vẫn phải phục.
Vương lão cười khổ lắc đầu:
- Ngươi không phục ta cũng hết cách rồi. Ai bảo chúng ta rơi vào
tay tên tác giả trơ trẽn lật lọng đổi trắng thay đen thì phải chịu thôi. Hehe. Thôi chúng ta tiếp tục theo dõi đi nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT