Đang nói đến đoạn Chương Hóa,à nhầm,bị lây giọng Tạ Sư Vương rồi. Tây Cuồng Dương
Quá và Đoàn Dự sau khi tạm dừng góp ý,phàn nàn với Ban Tổ Chức thì lại
tiếp tục thi đấu. Hai người Dương,Đoàn sau một hồi khi nãy thi đấu thăm
dò,giờ bắt đầu bung sức chiến đấu. Đoàn Dự với chiến thuật du đấu sở
trường,sử dụng Lăng Ba Vi Bộ mà chạy quanh Dương Quá. Chàng vừa chạy vừa bắn Lục Mạch Thần Kiếm chủ động tấn công vào các yếu huyệt sơ hở trên
người họ Dương. Dương Quá cũng biết,nếu xét về khinh công thì chàng nào
có xứng là đối thủ của Đoàn Dự,nếu dốc sức đuổi theo,miễn cưỡng trong
một trăm vòng thì có thể ngang nhau,nhưng sau đó thế nào cũng rơi vào
tình trạng kiệt lực,suy giảm sức chiến đấu. Vậy nên chàng đứng tại
chỗ,Huyền Thiết Kiếm trong tay vũ lộng như gió,phòng thủ môn hộ chặt
chẽ. Đến lúc này chàng mới tiếc rằng mình thiệt thòi,chỉ còn một tay
thôi,chứ không phòng thủ chặt tay này,tay kia sử Đàn Chỉ Thần Thông mà
bắn lại thì khác gì nấp trong lô cốt mà bắn ra. Trận chiến giữa hai
chàng càng lúc càng kịch liệt. Cả khán đài đều lặng im,nín thở theo dõi
không ai kêu được tiếng nào. Chỉ có tiếng Huyền Thiết kiếm quạt gió ù
ù,tiếng chỉ phong xé gió tấn công,tiếng Dương Quá hô hoán chửi
đổng,tiếng Đoàn Dự nhả nhớt trêu đùa. Hai người,một công một thủ không
bên nào dám lơ là sơ hỏ. Phải biết,nếu Đoàn Dự chậm chân mà dừng lại ắt
sẽ bị Dương Quá áp sát tấn công,hoặc phản đòn mà khiến chàng phải lui về đón đỡ,khi đó sợ rằng muốn dứt ra mà chạy cũng khó có cơ hội. Phía bên
kia Dương Quá nếu chàng chỉ cần chậm tay xoay kiếm,lập tức sẽ bị kiếm
khí của Lục Mạch Thần Kiếm xuyên thủng lớp màn bảo vệ mà đánh trọng
thương. Uy lực của Lục Mạch Thần Kiếm năm xưa chàng xem phim đã thấy
nhiều nên nào có dám coi thường. Thế nhưng cứ phòng ngự thế này mãi cũng không phải là cách,phải tìm cơ hội phản đòn mới mong dành thắng lợi
được. Đấu võ không được thì đấu khẩu,Thần Điêu Đại Hiệp Dương Quá vốn
cũng nổi tiếng là tay mồm mép nhanh nhạy khi này quyết định dùng lời lẽ
mà công kích đối thủ:
- Đoàn công tử,khinh công quả là trác tuyệt,Lăng Ba Vi Bộ thực
danh bất hư truyền,công tử chạy vòng vòng từ nãy giờ có mệt lắm không?
Chẳng ngờ Đoàn Dự cũng nào có phải tay mơ trong ngạch đối đáp này,chân vẫn chạy,họ Đoàn lập tức đáp trả:
- Được Dương huynh quạt mát cho nãy giờ nên tại hạ cũng chẳng mệt
nhọc gì. Chỉ thương Dương huynh làm việc quá độ,tối về tay mỏi nhức lại
phiền Long phu nhân phải đấm bóp cho thôi. Haha!
Ái chà,đụng đến ai không đụng lại đụng đến vợ người ta,điều này vốn là
tối kỵ trong nghệ thuật đối đáp mà Đoàn Dự lại phạm vào. Y như rằng
Dương Quá lập tức nổi nóng quát lên:
- Ta và ngươi phen này phải quyết sinh tử một phen. Cô cô Long nào phải người mà ngươi muốn nhắc là nhắc tới? Chẳng phải Ngữ Yên cô nương
nhà ngươi tối nay phải thao thức vì lang quân gối chùn chân mỏi rồi sao? Hahaha! Thua chưa?
Đoàn Dự sầm mặt phản pháo:
- Dương Quá ngươi biết một mà chẳng biết hai. Lăng Ba Vi Bộ của ta càng chạy lại càng khỏe ra. Hehe. Ngươi quyết tử đi còn ta,ta quyết
sinh! Kekeke!
Thần Điêu Đại Hiệp định dùng tâm kế khích bác,tấn công người,nào ngờ lại gặp phải đối thủ,bị phản đòn đến mức á khẩu luôn,nhất thời không nghĩ
ra gì để nói,đành thở dài buông thong một câu:
Câu nói kiểu này khác chi Độc Cô kiếm pháp,lấy vô chiêu thắng hữu chiêu. Người hùng biện dù tài giỏi đến mấy,nếu gặp đứa trẻ lên ba,không hiểu
gã nói gì thì cũng bó tay chịu thua mà không thể thuyết phục được. Trảm
Phong thức tối thượng có lẽ là đây,Dương Quá vô tình mà xuất được ra kỳ
chiêu này đúng thời điểm quả thực chỉ có thể giải thích được bằng hai từ duyên số.
Lại nói chuyện Đoàn Dự vốn đã dự phòng dăm bảy câu đối đáp để tiếp tục
khẩu chiến,nhưng chẳng ngờ Dương Quá lại buông xuôi,thốt ra một câu
không ai ngờ như vậy thì lập tức tâm tình bấn loạn,não bộ xoay vòng vòng tìm lới ứng đáp. Chàng phân tâm mất tập trung,y như rằng chân lỡ bước
sai bộ pháp,tay lỏng quên tấn công. Dương Quá vốn tinh ý,thấy cơ hội đã
đến nào có chịu bỏ lỡ,liền lập tức từ phòng thủ chuyển sang phản công
nhanh. Họ Dương dùng kiếm thay bổng xuất ra Đả Cẩu Bổng Pháp uy chấn võ lâm tấn công Đoàn Dự. Hay cho chiêu Bát Cẩu Triều Thiên,một đòn xử ra
kiếm quang như một tấm màn khóa chặt mọi đường tiến lui và khả năng biến hóa của Lăng Ba Vi Bộ.
Đoàn Dự lúc này có tự trách mình mải mê khẩu chiến mà quên mất rằng hai
bên đang quyền cước giao tranh thì cũng không kịp nữa rồi,chàng đành rút trong túi áo ra một viên bồ hòn bỏ vào miệng ngậm cho ngọt rồi tận lực
công phá màn kiếm ảnh kia. Nào là Thiếu trạch,Thiếu xung kiếm âm nhu mềm mại,nào là Trung Xung,Thương Dương kiếm cương mãnh vô bì ào ạt liên tục bắn ra. Kiếm khí và Trọng kiếm va chạm với nhau phát ra những âm thanh
lụp bụp liên hồi.
Dương Quá cũng bị kình lực của Lục Mạch thần kiếm làm cánh tay tê chồn.
Biết chẳng thể duy trì được thế trận này lâu,chàng quyết định đánh cược
một phen. Chàng vận kình khí cuốn ống tay áo đang phất phơ của mình miễn cưỡng tiếp tục duy trì màn kiếm ảnh. Tay kia dốc toàn lực xuất ra đòn
tối thượng trong Ám Nhiên Tiêu Hồn chưởng là Ngai Nhược Mộc Kê,lại mượn
thế Thái Sơn Áp Đỉnh mà công tới họ Đoàn. Chưởng này uy mãnh bá đạo vô
cùng,thế đánh tới như bài sơn đảo hải. Không khí xung quanh bị kình khí
làm cho đặc quánh lại khiến họ Đoàn hít thở cũng thấy khó khăn vô cùng.
Thời khắc sinh tử đã tới,Đoàn Dự đã cảm nhận thấy điều này, Màn kiếm
quang vẫn bao bọc xung quanh khiến chàng chẳng thể tránh né,đành vận
toàn lực mà đỡ lấy một chiêu tất sát của họ Dương. Tay phải chàng xử
Thương Dương kiếm,từ ngón trỏ xuất ra một đạo kiếm khí thuần dương cương bắn thẳng vào chưởng Dương Quá. Tay trái chàng vận Thiếu Thương Kiếm,từ ngón cái xuất ra một luồng kiếm khí âm nhu tấn công vào điểm trung tâm
của màn kiếm quang. Một cương một nhu cùng lúc xuất ra chứa đựng cả càn
khôn,cũng như vạn vật có âm có dương tương hỗ lẫn nhau vậy.
Chỉ nghe đánh “Ầm!” một tiếng,chưởng kiếm giao kích,bụi đất mịt mờ khiến không ai thấy được diễn biến trận đấu lúc này ra làm sao. Chỉ thấy
Huyền Thiết trọng kiếm vốn nặng nề là vậy bị bắn văng lên cao rồi rơi
xuống,cắm vào mặt đất cái sụt,lực quá mạnh khiến chuôi kiếm không ngừng
rung động.
Bụi đất dần lắng xuống,hiện rõ hai bóng người đang lom khom,ôm ngực mà
ho khù khụ bước ra. Dương Quá nhìn tay áo khi nãy xử kiếm giờ đã rách
nát tơi bời lắc đầu chẹp miệng:
- Lục Mạch Thần Kiếm uy lực quả thực thần sầu quỷ khốc. Cũng may
cánh tay này năm xưa đã bị chặt cụt,nếu không tại hạ ắt đã trọng thương
rồi.
Đoàn Dự vừa phủi quần áo,vừa chùi vệt máu cam đang rỉ ra từ mũi nghe vậy cũng vội đáp lời:
- Ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng do Dương huynh sáng tạo ra,quả là kỳ
công tuyệt thế. Vừa rồi tiểu đệ nếu không dốc sức liều mạng một phen thì chắc không còn đứng ở đây mà nói chuyện với huynh nữa. – Chàng lại quệt mũi,máu cam vẫn ồng ộc chảy ra không ngừng - Ái chà,pha giao đấu trực
diện vừa rồi khiến tiểu đệ đây thọ nội thương không nhẹ rồi,không tĩnh
dưỡng dăm bữa nửa tháng mà cố gắng đánh tiếp thì có may mắn thủ thắng
Dương huynh,cũng chẳng thể tiến sâu hơn được.
Dương Quá nghe vậy cả cười mà rằng:
- Cao thủ giao tranh,thắng bại chỉ cách nhau trong đường tơ kẽ
tóc. Vừa rồi ta cũng chỉ nhân lúc Đoàn huynh lơ là mà chiếm được chút
tiện nghi. Thương thế của ta chắc cũng vì thế mà nhẹ hơn huynh một chút. Trận đấu có lẽ nên dừng ở đây thôi nhỉ!
Đoàn Dự gật đầu đoạn mặc máu mũi tèm lem chảy xuống miệng,chắp tay hướng về phía Ban Tổ Chức và khán giả mà xướng to lên rằng:
- Tại hạ Đại Lý Đoàn Dự xin chịu thua Dương huynh trận này!
Khán đài lập tức chia thành hai phe. Một phe hô hoán chửi bới ầm ĩ:
- Sao đã chịu thua vậy Đoàn Dự,ta đặt cả cái xe cho cửa nhà ngươi. Nói thôi là thôi sao,đánh nữa đi! Con bà nó là con gấu! Đánh tiếp đi!
Phe còn lại chắc không cờ bạc đặt cửa cho bên nào mà chỉ đơn thuần tới
đây xem nhiệt náo cho vui thì đứng dạy vỗ tay rào rào ca ngợi tinh thần
thượng võ của hai bên. Phe này chiếm tới tám phần mười thế nên tiếng la ó của phe cờ bạc lập tức bị lấn át,chìm sâu vào quên lãng. Đoàn Dự cười
khổ,hướng về phía Dương Quá mà thi lễ: