Rời khỏi đồn cảnh sát, Bảo đi trước còn Nhi Hoa đi sau. Phải, là hắn
đang giận, giận vì nàng cứ luôn làm theo ý mình, không kể nguy hiểm gì
cả. làm hại hắn lo đến sợ muốn chết. Hơn nữa hắn cũng giận chính bản
thân mình, bởi vì hắn chả giúp gì được cho Nhi Hoa cả, chỉ biết hành
động sau.
Người ta nói là con trai ai cũng có lòng tự trọng, Bảo
cũng có lòng tự trọng của chính hắn, ấy thế mà hôm nay bất lực nhìn
người yêu lao vào đánh nhau, rồi lao xuống sông cứu người, hắn lại cứ
như rô bốt, không làm được gì cả.
“Con trai”.
Tiếng nói thân thuộc vang lên sau tai khiến Bảo phải quay lại nhìn.
“Mẹ”.
Bảo hét lớn, hắn tuy đã “cao tuổi” nhưng vì xa nhà nên mỗi lần về gặp được
ba mẹ anh chị thì tính tình hắn lại trở nên trẻ con vô cùng.
“Con bé sao rồi?”
Bà Trang- mẹ Bảo hỏi.
“Con bé nào hả mẹ?”
Bảo hỏi.
“Thì con bé đi cùng con ý, nó sao rồi?”
“Cô ấy kia”.
Bảo chỉ tay sang Nhi Hoa ở sau lưng mẹ hắn.
“Con chào cô”.
Nhi Hoa lễ phép chào, còn Bảo thì nhìn mà tức đến ói máu, mới đây còn xông
xáo đánh nhau hùng hùng hổ hổ, thế mà giờ lại nói năng hiền lành đến
thế. Ghét.
“Con có sao không?”.
Ba hắn, ông Hùng hỏi.
“Dạ, con không sao, nhưng mà anh Bảo thì có đó chú”.
Nhi Hoa tủm tỉm cười.
“Bảo, con sao thế? Có bị nặng không? Cần đi bệnh viện không?”
Bà Trang cuống quýt hỏi.
“Con không sao”.
“Anh ấy nói dối đó cô, anh ấy là đang nóng trong người”.
Nhi Hoa nói xong thì phì cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT