Mặt hồ phẳng
lặng và xanh đều một màu ngọc bích, như viên cẩm thạch vĩ đại nằm hiên
ngang giữa đất trời. Những đóa hoa muôn sắc điểm xuyết li ti diễm lệ vào tòa cảnh quan yêu kiều. Gió du dương trong khúc hoan ca của riêng mình. Ánh dương vàng sẫm của buổi hoàng hôn chạm khẽ xuống mặt đất, nhưng
chẳng đủ sức đượm nét u muộn vào không gian. Phảng phất tiếng chim rả
rích. Thoang thoảng tiếng bướm vỗ cánh…
Đứng bên hồ, Duy Thức lướt mắt trên mặt nước, mở rộng hồn đón nhận cảm giác êm ái mà thiên nhiên ban tặng.
- Quái vật của hồ bắt mất hồn anh rồi!
Duy Thức quay lại, thấy Nhã Lan đang ngồi trên chiếc ghế gỗ sau mình. Cô
đội một chiếc nón vành tròn to rộng, đeo kính kín che nửa khuôn mặt.
- Quanh đây đã được bảo vệ nghiêm ngặt, không có tay săn ảnh đâu. Hãy gỡ kính ra, cho anh được nhìn trọn vẹn khuôn mặt em.
- Ừ nhỉ, em quên là nếu bị bắt gặp, anh còn chịu nhiều phiền toái hơn em. Hôn phu của Nữ Hoàng!
Nhã Lan gỡ kính ra, phe phẩy trên tay. Cô tựa mình vào thành ghế, đầu hơi
nghiêng, ánh mắt lãng đãng ve vuốt khung cảnh tuyệt mỹ trước mặt. Duy
Thức nhìn cô, lòng vẹn nguyên nỗi cảm động của lần đầu tiên gặp gỡ. Nỗi
cảm động của bất cứ nam nhân nào khi đối diện một tiên nữ giáng trần.
Làn da trắng bóng không tì vết, tưởng được quét sáp. Đôi mắt to, tinh
khiết và lung linh như đôi giọt sương sớm. Chiếc mũi cao thon nuột nà,
thanh tú như túi mật treo. Làn môi trái tim rõ nét trong lớp son đỏ mịn
màng và đắt giá. Chiếc cằm không nhọn, không tròn, gọn gàng hoàn hảo…
Nhã Lan chợt đưa mắt nhìn thẳng vào Duy Thức. Anh nhìn thẳng vào mắt cô
đáp trả. Nhiều giây trôi qua, cô quay mặt sang hướng khác và anh lại
phóng tầm mắt vào mặt hồ thu phẳng lặng.
Duy Thức bước đến gần mép hồ. Một lát sau, Nhã Lan đến vòng tay ôm quanh
người anh từ phía sau, tựa đầu vào vai anh. Anh hít mạnh, nâng lồng ngực cao lên, có ý muốn đẩy ra nhưng cô đã ghì lại, siết chặt vòng tay,
giọng thiết tha và mềm mại:
- Để yên thế này, một lúc thôi.
Nhã Lan nhắm mắt, áp mặt vào làn áo Duy Thức, tận hưởng mùi nước hoa sắc
lạnh của anh. Cô đếm số nhịp tim anh đập: 66 lần/phút. Một nhịp tim bình thường. Cô buông tay, bước lên ngang hàng anh, đối diện với hồ nước
tĩnh lặng.
- Tiền em đã nhận đủ, cớ gì anh còn muốn gặp mặt? Em phải ký chứng nhận gì sao?
- Các ngôi sao ký cả chứng nhận cho chuyện đời tư của mình ư?
- Nếu tiền có thể trả cho bất cứ thứ gì, thì giấy tờ cũng có thể chứng cho bất cứ điều gì.
- Em còn có thể yêu Bách được thêm bao lâu?
- Đến khi anh còn có thể trả đủ.
Nhã Lan quay sang nhìn Duy Thức bằng ánh mắt sắc cạnh. Anh không thể đọc
được nét mặt cô. Hoặc cô nén tâm tình mình quá giỏi. Hoặc cô thật chẳng
đang cảm nhận gì, những lời cô rất đơn giản và rõ ràng: đến khi nào anh
còn trả tiền, cô sẽ còn tiếp tục đóng vai người yêu Bách.
***
Bốn năm trước.
Duy Thức sãi bước trên thảm cỏ xanh rì tiến đến chiếc ghế gỗ trên bờ hồ thơ mộng. Ngồi tựa hẳn vai vào thành ghế, anh thu gom khung cảnh mượt mà
cùng mặt nước hồ thu phẳng lặng vào tầm mắt. Trời trong vắt. Gió mơn
man. Hương thơm tinh khiết của hoa cỏ. Tiếng những chiếc lá rời cành đậu trên đất.
Gỡ giày ra để những bước chân không gây lạo xạo, Nhã Lan khẽ khàng từng
bước trên thảm cỏ xanh rì đến bên Duy Thức. Cô dịu dàng vòng đôi tay
thanh mảnh choàng ôm ngang vai anh từ phía sau. Cô hôn nhanh lên má anh, rồi tựa cằm trên vai anh, áp làn má mát mịn vào má anh. Cả hai yên lặng tận hưởng đất trời duyên dáng.
Trời sập tối. Nhã Lan nép sát bên Duy Thức trên chiếc ghế gỗ, thi thoảng cô
dụi dụi đầu vào ngực anh, mắt nhắm nghiền mắt hít hà mùi nước hoa sắc
lạnh của anh. Anh luồn tay vào tóc cô, khẽ vuốt.
- Chúng ta còn phải bí mật gặp nhau đến khi nào? – Nhã Lan thỏ thẻ.
- …
- Nếu người ấy phát hiện ra thì sao?
- Chúng ta sẽ luôn khéo léo.
- Nếu người ấy muốn cưới em thì sao?
- …
- Anh có yêu em không?
- …
- Anh có yêu em không? – Giọng Nhã Lan run run.
- Người ấy yêu em.
- Anh có yêu em không? – Nhã Lan thả trôi một giọt nước mắt.
- …
Trong tíc tắc, tất cả tinh thần Nhã Lan rút nhanh khỏi cơ thể. Cô thậm chí
còn không đủ sức để buông Duy Thức ra, cứ áp mặt vào lòng anh mà khóc.
Cô biết mình ngu, đang cố gắng tìm chút an ủi từ chính người làm mình
đau. Cô biết mình ngu, nhưng không dừng được. Rúc trong lòng anh, cô
nhận ra tình yêu đáng sợ đến thế nào.
Vẫn khóc, Nhã Lan khẽ di chuyển đầu mình để tai áp vào ngực trái Duy Thức.
Cô thầm đếm nhịp tim anh: 66 lần/phút. Một nhịp tim bình thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT