Ngồi trên sô-pha, Bách bấm số gọi cho Gia Tú, rồi đặt chiếc điện thoại xuống trước mặt mình. Anh ôm lấy guitar, cất giọng ấm áp:
"Hứa với anh, em sẽ không khóc trong giấc mơ một mình.
Nước mắt em, anh sẽ chẳng có thể hong khô được đâu.
Hứa với anh, em sẽ không đớn đau dù chỉ trong mộng.
Em biết không, anh sẽ luôn mãi mãi dõi theo nhìn em.
Hát ru từng đêm, cho mi em khép chặt.
Giấc mơ của anh, hãy ngủ ngoan, em nhé!
…
Anh sẽ luôn dõi theo con đường em đi, dẫu những ngón tay không chạm…
Anh sẽ luôn khẽ hôn vào làn môi em, dù biết em không nhận ra…
Xin đừng mang bóng anh vào trong cơn mơ,
Giấc mơ mãi không là thật…
Cho anh lặng đứng bên cuộc đời em thôi,
Để canh gác cho những giấc mơ…
…
Anh sẽ luôn dõi theo con đường em đi, dẫu những ngón tay không chạm…
Anh sẽ luôn khẽ hôn vào làn môi em, dù biết em không nhận ra…"
Bài hát chấm dứt. Bách nhẹ nhàng áp điện thoại vào tai. Bên kia ngặt không
một âm thanh, không cả tiếng thở, nhưng anh lại cảm nhận được Gia Tú
đang cười. Nàng đang áp điện thoại vào tai và mỉm cười. Anh khẽ khàng
đặt điện thoại trở xuống bàn, cố gắng không gây ra tiếng động, rồi đứng
dậy. Anh không muốn dập máy khi nàng vẫn đang mỉm cười ở đầu dây bên
kia. Anh muốn nàng được tiếp tục mỉm cười. Bài hát mới của anh sẽ làm
nàng được tiếp tục mỉm cười. Bài hát mới của anh sẽ làm nàng mỉm cười
trong rất lâu sau – anh tin như thế. Nhưng anh phải tách mình khỏi chiếc điện thoại, khỏi cái cám dỗ đang gào thét trong lòng "Cầm điện thoại
lên và bắt chuyện với cô ấy."
Bách nhốt mình trong phòng tắm, đứng chôn thân dưới làn nước lạnh buốt bắn
mạnh ra từ vòi sen. Anh đang cố gỡ bản thân ra khỏi lưới ảnh hưởng ma mị của Gia Tú. Chờ anh phía trước là những ngày tươi đẹp, là những nấc
thang cuộc sống khác để leo lên. Vì nàng và vì chính mình, anh phải
quyết tâm dứt bản thân khỏi nàng, khỏi những suy tưởng vô vọng về nàng.
Cũng chẳng còn lâu nữa. Chỉ cần chờ cho đến khi chiếc điện thoại hết pin và tự tắt, rồi anh sẽ phá hủy nó, cắt đứt mọi nguồn liên lạc với nàng.
***
Ở phía bên kia cuộc gọi, Gia Tú đứng sững bên bàn làm việc, hai tay bấu
cứng vào cạnh bàn, ánh mắt co quắp bám vào chiếc di động nằm trên đấy.
Môi nàng mấp máy: "Xin đừng mang bóng anh vào trong cơn mơ... Giấc mơ
mãi không là thật…" Chưa kịp nghe hết bài hát, nàng đã buông điện thoại
xuống bàn, rồi đứng bất động nhìn nó. Giọng hát của Bách. Giai điệu của
Bách.
Gia Tú không dám nghe hết bài hát. Nàng sợ khi nó chấm dứt, mình sẽ không
biết nói gì với Bách. Nàng cũng sợ phải nghe anh nói gì đó với mình.
Nàng đã lao vào một cuộc sống mới. Nàng chẳng thể mãi hao tâm phí sức
cho quá khứ, cho những tưởng tượng không đầu không đuôi về anh.
Bỗng Gia Tú nhen nhóm nghi hoặc: chỉ chưa đầy một tuần sau cuộc nói chuyện
của nàng với Nhã Lan, Bách đã cho nàng nghe sáng tác mới toanh. Phải
chăng Nhã Lan đã tâu báo tất cả chuyện xảy ra đêm hôm ấy? Nếu yêu anh,
Nhã Lan sẽ không làm thế. Hay chuyện của anh và Nhã Lan chẳng qua là một màn kịch chiều lòng công chúng? Hay… hôm ấy, căn phòng tối đen và người đối diện nàng suốt buổi không thốt ra lời nào. Đó biết đâu lại là Bách?
Gia Tú toan cầm chiếc điện thoại áp vào tai, nhưng nàng đã kịp rụt lại. Dù
lý do Bách muốn hát cho nàng nghe là gì, cũng đâu còn quan trọng. Nàng
nên cười vì anh đã lại sáng tác. Từ nay, nàng đã có thể nhẹ nhõm và toàn vẹn ngồi trên ngai vàng – Con đường này nàng không chọn, nhưng nàng đã
chấp nhận đi thì phải hoàn thành thật xuất sắc. Nàng đứng nhìn chằm chặp vào chiếc điện thoại cho đến lúc nó hết pin và tự tắt.
Suốt đêm hôm ấy, nằm yên trên giường, nhưng cả phần hồn và phần xác Gia Tú chỉ chăm chỉ nhún nhảy trong một nỗi nhớ da diết…
Có lúc tim nàng lắc lư trong giai điệu "ba ba ba ba ba…" nửa quen nửa lạ.
Giai điệu Bách viết vào cái đêm của bốn năm trước, chỉ vài giờ trước lúc nàng đột ngột và lặng lẽ rời bỏ anh như tan vào không khí. Giai điệu
cho nàng và anh.
Có lúc tim nàng lả lơi theo nhịp môi nàng mấp máy "Anh sẽ luôn dõi theo
con đường em đi, dẫu những ngón tay không chạm… Anh sẽ luôn khẽ hôn vào
làn môi em, dù biết em không nhận ra…". Bài hát cuối cùng cho nàng và
anh.
Ngày hôm sau, Gia Tú cho phá hủy chiếc điện thoại, cắt đứt chiếc cầu nối hữu hình duy nhất còn lại với Bách. Nàng biết chắc sau này sẽ có lúc mình
hối hận, nhưng nàng phải đặt bản thân vào sự đã rồi. Trong tương lai,
sau vài chục, trăm, ngàn, vạn lần chặc lưỡi tiếc nuối, tự mắng chửi hành vì bốc đồng của mình, nàng sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi mối ràng buộc của quá khứ. Nàng phải làm thế, vì nàng không muốn và không thể để
những căn nhà huy hoàng hôm nay hóa thành nát rữa mai sau. Nàng phải làm thế, vì một người yêu thương nàng ngàn vạn lần hơn Bách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT