Dĩ nhiên, lay động này, không phải là lay động ở trong hiện thực. Ngốc tử này tuy là ngây ngô,
cũng biết nương tử lúc này không thể chạm vào được, mà là, hắn dường như chạy vào trong mộng mình.
Nàng vốn định ngủ một giấc thật sâu,
nhưng mỗi khi tới một chỗ, mới nhắm mắt lại, ngốc tử này sẽ khóc tìm
được mình, vừa lắc, vừa khóc muốn nàng tỉnh lại. Nàng muốn quát hắn mắng hắn, trong miệng không tiếng động; muốn nhéo hắn, trên tay vô lực. Bất
đắc dĩ, trong tiếng khóc vang trời của ngốc tử, nàng đành mở mi mắt vừa
nặng, vừa cay: Ngốc tử này, sao lại không biết thương hương tiếc ngọc
như thế, không sửa trị hắn một trận là không được mà…… Ôi, thật đúng là
đau mà.
Bên má, có chút nhột nhạt, nàng khẽ lắc tay, mới biết
trên vai phải mình đang mang băng thật dày. Nghiêng đầu, khuôn mặt xinh
đẹp nhìn nghiêng của tướng công đột nhiên đập vào mắt, mới vừa chạm gò
má nàng nhồn nhột, là hai hàng mi thật dài. Lập tức sinh giận dỗi: ngốc
tử này, không để cho nàng ngủ ngon, mình lại tự tại như vậy. Vươn tay
trái, muốn véo lấy vành tai như khối vàng của hắn, nhưng những giọt lệ
trong suốt như những hạt châu từ rèm mi dài cong rơi xuống lại làm cho
nàng dừng lại. Chẳng lẽ mình ngủ mê mấy ngày, ngốc tử này đã khóc mấy
ngày?
Hai bóng người đột nhiên nhảy lên. Thì ra là La Đoạn cùng Hoàn Tố tất cả
nằm trên cái bàn tròn ở một bên ngủ, động tĩnh của nàng tuy nhỏ, nhưng
hai người vẫn nhanh chóng tỉnh lại, từ đầu đến cuối không hề ngủ say.
“A đi đà Phật, tiểu thư ngài rốt cục tỉnh rồi….” HoànTố vừa khóc vừa cười, “Ngài làm nô tỳ sợ suýt chết, đều là lỗi của nô tỳ, nếu có nô tỳ bên
cạnh ngài coi chừng, vậy hai tên súc sinh đó làm sao có thể đả thương
ngài….”
Nha đầu này, đầu óc giống như trẻ con, sao lại quên rót chén trà tới trước? La Chẩn ho khan một cái, “Nha đầu, trước….”
“Nước! Tỷ tỷ muốn uống nước đúng không?” La Đoạn bưng chén nước ở trên bàn
đến, “Tên ngốc mặt lạnh nói khi tỷ tỷ tỉnh lại, tốt nhất lấy nước trong
nhuận hầu, nước mật ong cùng nước trà phải kiêng cữ.”
Hoàn Tố cúi người tới đỡ, lại bị Chi Tâm nằm ở đầu giường ngăn trở, “Cô gia, tiểu thư…..”
“Để cho hắn ngủ.” La Chẩn chống tay trái, nghiêng người, tựa vào gối mềm Hoàn Tố vừa kê vào, nuốt xuống một ngụm nước.
Ngốc tử nào đó liền đột nhiên nhảy dựng lên kêu to: “Nương tử, nương tử,
Trân nhi, Trân nhi!”, dọa cho La Đoạn sợ đến ấm nước trong tay run lên,
nước vẩy lên áo ngủ hoa bằng gấm.
“Nương tử, nàng mau tỉnh lại, nàng đừng ngủ…. Nương tử?!”
La Chẩn nhất thời lại nổi lên cơn giận dỗi không tên: Thì ra tên ngốc này
quả nhiên là luôn hò hét bên tai nàng như vậy, kêu gọi như vậy, hèn chi
mình không thể nào ngủ được? “Ngốc tử, tới đây!”
“Nương tử….”
Đôi mắt đen trợn lên, vừa to vừa tròn, nhìn đôi mắt đẹp luôn nhắm nghiền của nương tử mấy ngày nay đang trừng với hắn, cẩn thận đến gần sát,
“Nương tử, nàng không ngủ sao?”
Tay trái La Chẩn vung lên nhéo vành tai ngốc tử đưa tới cửa này, “Có chàng ở bên cạnh ồn ào như thế, sao ta ngủ được?”
“Tiểu thư, ngài đã oan uổng Cô gia rồi. Cô gia mấy ngày nay trừ một bước cũng không chịu rời khỏi ngài, nhưng không hề ồn, không hề náo loạn, vẫn
lẳng lặng ở bên cạnh nhìn ngài. Còn nữa, ngài cũng khuyên nhủ Cô gia nên ăn chút gì đi, ngài ngủ mê man bảy tám ngày nay, Cô gia uống qua mấy
ngụm nước, ngay cả Phạm Trình mua cháo thịt đến cũng không ăn đó.”
“Thật sao?” Gương mặt thanh tú của La Chẩn trầm xuống, “Vì sao không ăn?”
Đôi môi mỏng của Chi Tâm cong cong, giống như là muốn khóc nhưng cố nén trở về, “Trân nhi đau, Chi Tâm cũng đau, Trân nhi thật là nhiều máu, Chi
Tâm đau thật là đau, Chi Tâm không muốn ăn.”
Ngốc tử này, sao
gầy thành bộ dáng này chứ? Dung nhan xinh đẹp như ngọc trước kia, nay đã trở nên tái nhợt, đôi môi mỏng đỏ bừng cũng trở nên tái mét, và đôi mắt có hai quầng thâm nồng đậm…. Aizzz, La Chẩn hôn nhẹ lên trán hắn một
cái, “Hiện tại, ta tốt lắm, có phải nên ăn chút gì hay không?”
“Ừ, nương tử cũng phải ăn đó.”
Mắt La Chẩn liếc sang hai người khác, “Chi Hành nói, ta có thể ăn cơm sao?”
“Có thể ăn chút cháo loãng. Vừa đúng lúc, cháo thịt mua cho Cô gia sáng hôm nay vẫn còn ở phòng bếp, vẫn còn nóng lắm, nô tỳ bưng tới cho ngài.”
Hoàn Tố vui vô cùng chạy đi.
“Nương tử, Chi Tâm ôm nương tử có được không?”
“Ừ?”
“Chỉ ôm nhẹ nhàng thôi….” Hắn muốn biết, hắn muốn ôm thân thể mềm mại ấm áp
của nương tử vào lòng, nương tử không có đi, nương tử còn không có bỏ
lại Chi Tâm đi đầu thai.
“Được, tháo giày, ngồi lên giường…”
“Được!” Chi Tâm theo lời, rồi sau đó đem thân thể nương tử nhẹ nhàng tựa vào trên người mình, rất cẩn thận, “Còn đau không?”
“….Không đau… Ủa?” Nói cũng kỳ quái, lúc mới tỉnh tới giờ, rõ ràng ngay lập tức
cảm giác một trận đau nhức, nhưng… lúc này thế nhưng chỉ có cảm giác khó chịu vì lớp băng vải thật dày trên vai, cảm giác đau…. hoàn toàn không
có?
“Ta thật sự chỉ ngủ có bảy tám ngày sao?” Vết thương đó, tuy mình không tận mắt nhìn thấy, thế nhưng lực đạo đủ để đánh nát đầu khớp xương, cũng có thể cảm nhận được, thương gân động cốt đâu rồi, sao có
khả năng chỉ mới bảy tám ngày đã tỉnh chứ?
“Thật lâu, thật lâu
nha, Chi Tâm thật gấp, Chi Tâm nói với Phong gia gia, nếu nương tử vẫn
chưa tỉnh lại, Chi Tâm sẽ không để ý đến hắn, Phong gia gia nói nương tử sẽ không đi, nhưng Chi Tâm vẫn thật gấp thật gấp…”
“Đau quá nha…. ai nha!” La Chẩn vờ đau khổ nhíu mặt: Ngốc tử này, nói những lời giật mình như vậy, muốn hù dọa người khác sao!
Quả nhiên, Chi Tâm thay đổi sắc mặt, “Nương tử đau sao? Chi Tâm thổi cho nương tử’phù phù’ nương tử liền hết đau…”
“Đứa ngốc, lừa gạt chàng thôi.” La Chẩn mỉm cười, “Mấy ngày nay, khóc sao?”
“….. Khóc một chút xíu đó.” Tròng mắt Chi Tâm thẹn thùng, “Chi Tâm trưởng
thành, Chi Tâm phải bảo vệ nương tử, Chi Tâm không khóc nữa.”
“Không khóc hay là khóc?”
“Chi Tâm thật là đau, Trân nhi bất tỉnh, Chi Tâm đau đến không chịu nổi….”
Tướng công khờ, tướng công ngốc. La Chẩn dùng tóc, cọ cọ lên cổ của hắn, rước lấy thanh âm ngốc tử cười khanh khách, “Nương tử, nhột mà….” vừa nói
nhột, lại ngẩng cao đầu mặc cho nương tử tới cọ, cười vô cùng vui vẻ.
La Đoạn nhìn cảnh tượng thân mật không coi ai ra gì kia, cảm thấy khó có
thể tin được. Tỷ tỷ hôn mê bảy tám ngày, nàng từng tìm cơ hội kéo cổ áo
Lương Chi Hành, hỏi hắn ban đầu vì sao mạo danh lừa gạt cưới, đến nỗi tỷ tỷ gả cho một tên ngốc làm vợ.
Lương Chi Hành giật tay nàng ra, lạnh lùng nói: “Đại tẩu bị thương, là vì những chú chó bị vứt bỏ được
đại ca thu dưỡng, ngươi cho rằng, có ai sẽ vì người mình không thương
làm chuyện như vậy không?”
Lúc ấy, Lương Chi Hành đang giúp tỷ
tỷ bó thuốc, nàng không có cách nào hỏi kỹ, lại bắt Hoàn Tố ép hỏi: “Tỷ
tỷ bị lừa gạt gả cho một kẻ ngốc, sao em không nói một lời? Lương gia đã mang ích lợi gì cho em hả?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàn Tố nghiêm túc:
“Nhị tiểu thư, ngài không thể nói Cô gia như thế, nếu tiểu thư nghe được,
tất nhiên sẽ mắng ngài. Tiểu thư không hề bị lừa gạt, mà là….. Tóm lại,
khi tiểu thư tỉnh lại, ngài hỏi tiểu thư thì tốt hơn, nô tỳ phải trông
chừng hai tên nô tài súc sinh kia, không bồi ngài nói chuyện….”
Nàng nhẫn, nàng chờ tỷ tỷ tỉnh lại. Nàng muốn hỏi đến tột cùng, sau đó, sau
đó nhất định sẽ giúp tỷ tỷ đòi lại món nợ này. Nữ nhi của La gia chưa
từng chịu ai khi dễ thế này? Tuy là tên Giang Bắc Hồng đáng chết ngàn
đao đó, trước khi sự việc xảy ra, hắn cũng đối với tỷ tỷ cũng hết mực
cưng chìu…. một côn đau đớn nhục nhã này, nàng nhất định phải giúp tỷ tỷ đòi lại!
Nhưng tỷ tỷ tỉnh lại, tại sao lại là như thế, “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
“Đoạn nhi?” La Chẩn tựa trên vai Chi Tâm ngửa đầu đẹp lên, thản nhiên cười,
“Tướng công, đây là Nhị muội Đoạn nhi của ta, các người chưa từng gặp
nhau? Đoạn nhi, còn không gọi tỷ phu?”
“Tỷ phu?”
Chi Tâm nở nụ cười ngây ngô, “Đoạn nhi, muội rất đẹp đó, nhưng không đẹp bằng nương tử của Chi Tâm.”
“Chuyện này… Tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì? Sao tỷ lại…..”
La Chẩn đón nhận ánh mắt kinh hoàng hồ nghi của muội muội, mỉm cười, “Tất
cả mọi chuyện, chờ tỷ khỏi, tỷ sẽ nhất nhất nói cho muội biết, nhưng vào lúc này, muội nhất định phải hứa với tỷ, không thổ lộ một chữ nào với
cha mẹ.”
“Bên ngoài đang ồn ào gì thế?” La Chẩn đang uống súp xương, nghe được thanh âm la hét ầm ĩ ngoài cửa sổ, cảm thấy bất ngờ.
Đã mấy ngày nay, vì để cho nàng dưỡng thương, cả trong viện vẫn luôn yên
lặng. Trừ ngốc tử luôn ở trước giường cùng mình dây dưa ra, ngay cả Đoạn nhi cũng sẽ hết sức tránh ra…. Dĩ nhiên, Đoạn nhi “tránh”, cũng có
nguyên nhân có thể hiểu được.
Hoàn Tố nhìn ngắm bộ y phục trên
tay, miệng đáp: “Là Cô gia muốn đem những mèo chó trong viện đưa ra
ngoài? Nô tỳ dường như nghe Cô gia nói thầm mấy ngày nay.”
Hả? La Chẩn ngẩn ra, “Vì sao phải đưa đi?”
“Cô gia nói A Hoàng A Hắc hại tiểu thư bị thương, Cô gia không muốn tiểu thư bị thương nữa.”
“Mời cô gia đến đây.”
Hoàn Tố bận rộn đập phía trước cửa sổ, “Phinh nhi, Thiếu phu nhân mời Cô gia….”
“Trân nhi. Trân nhi!” Lời của Hoàn Tố chưa dứt, người nào đó đã vọt vào,
“Trân nhi tìm Chi Tâm sao?” Gò má của nương tử hồng hồng, xem thật kỹ,
có phải nương tử đã không đau đau nữa hay không.
“Tại sao muốn đưa bọn A Hoàng, A Hắc, A Bạch đi?”
Gương mặt xinh đẹp của Chi Tâm nghiêm túc, bĩu môi nói: “Bọn chúng hại nương
tử bị thương, không nghe lời, chạy loạn khắp nơi, Chi Tâm không muốn
chúng nữa!”
“Đưa chúng nó đi, chàng không khó chịu sao?”
“… Khổ sở a…. Rất khổ sở….”
“Vậy sao còn muốn đưa đi?”
“Nhưng nương tử bị thương, Chi Tâm càng khổ sở hơn, thật là đau, trong mộng cũng đau….”
“Trân nhi.” Chi Tâm ngồi vào mép giường, nhẹ nhàng ôm nương tử, “Chi Tâm không để cho nương tử đau đau nữa….”
“Chúng nó không nghe lời, dạy dỗ chúng là được rồi, sao có thể không muốn nữa
chứ?” Tướng công vốn thiện lương như thế, đưa đám mèo chó kia đi, tất
nhiên sẽ khổ sở lắm.
“Chúng cũng giống như… như người nhà của
chúng ta, phạm sai lầm có thể mắng, cũng có thể đánh, nhưng lại không
thể nói không muốn cũng không cần, phải không?”
“Người nhà.” Đôi mắt to đen như ngọc của Chi Tâm sáng lên, “Nương tử, nàng thật tốt!”
“Tại sao?”
“Chi Tâm đem A Hoàng, A Hắc, A Bạch làm thành ca ca tỷ tỷ của Chi Tâm, nhưng mẹ thấy, lần nào cũng nói Chi Tâm ngốc, không cho Chi Tâm nói như vậy.
Nương tử lại xem bọn nó trở thành người trong gia đình, nương tử thật
tốt.”
“Nếu thật là như vậy, chàng còn muốn đưa chúng đi sao?”
“Nhưng bọn chúng….”
“Chàng đến nói với chúng nó, nương tử của chàng bị thương, chàng rất khổ sở,
cho nên mới có thể tức giận giả vờ muốn đưa chúng đi, chàng không phải
thật sự không cần chúng. Chàng không phải đã nói, chúng nó cũng sẽ khổ
sở, cũng sẽ thương tâm sao?”
“Đúng vậy.” Hai tay Chi Tâm nâng
lúm đồng tiền đẹp của nương tử lên, “Chi Tâm thích Trân nhi, Chi Tâm rất thích, rất thích Trân nhi, Chi Tâm thích Trân nhi, rất khác với việc
thích A Hoàng, A Hắc rất khác, rất khác….”
“Được rồi.” Gò má La Chẩn ửng hồng, “Còn không đi an ủi A Hoàng A Hắc đi? Nếu bọn họ khóc, chàng cũng không nên khóc nha.”
“Được.” Đôi mắt đen Chi Tâm quyến luyến nhìn chăm chú tỉ mỉ vào ngũ quan thanh
tú của nương tử. “Nương tử, Chi Tâm hôn nhẹ nương tử có được không? Hôn
rất nhẹ, rất nhẹ thôi…”
“Được.” La Chẩn cười một tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh, môi hồng rực rỡ, làm cho ngốc tử nào đó càng thêm yêu say đắm.
Đôi môi mỏng của Chi Tâm áp nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của nương tử, nhẹ nhàng chậm rãi. Nụ hôn này, không một chút gợi tình, nhưng lại thân mật trước nay chưa từng có. Trong gian phòng, luôn tràn đầy hơi thở ngọt ngào
thơm mát…
Hoàn Tố đứng canh bên ngoài cửa phòng, nhìn thấy La Đoạn đẩy cửa muốn vào, ngón trỏ đặt nhẹ trên môi, “Suỵt”
La Đoạn không hiểu, nhìn theo ngón tay của nàng, liếc nhìn vào bên trong
qua bức mành thêu gấm, một đôi uyên ương, má tựa vai kề, nhu tình tràn
ngập…. Hình ảnh kia, lại xinh đẹp đến mức gần như khiến người ta rơi
lệ…..
La Đoạn nắm lấy tay Hoàn Tố đến dưới gốc cây Hải đường, hỏi phủ đầu: “Tỷ tỷ ta, thật sự thích…. Công tử ngốc đó sao?”
“Không phải tiểu thư đã thấy rồi sao?” Hoàn Tố mím môi, nói:
“Nhị tiểu thư, nô tỳ lúc trước cũng nghĩ như ngài, bởi vì, chúng ta đều là
người phàm, cũng bị quan niệm thế tục này dạy bảo đã nhiều năm. Huống
chi, La gia chúng ta, người người đều là người thông minh tài trí, ngay
cả những gia nhân cũng đều cơ trí hơn người, làm sao chấp nhận một người kém trí như thế? Nhưng ngài có thể thấy được bất kỳ người nào xinh đẹp
như thế chưa? Coi như là….”
Nói đến đây, Hoàn Tố nuốt trở vào, tin tưởng Nhị tiểu thư sẽ hiểu điều nàng muốn nói.
Tỷ tỷ, thật sự yêu công tử ngốc của Lương gia? La Đoạn nhíu mày, tự nghĩ tự hỏi.
Chi Tâm đòi “Đường” ăn xong xuôi, mới chịu rời đi an ủi bọn mèo chó đang nức nở vì tủi thân. La Đoạn bước vào phòng của tỷ tỷ, hai tỷ muội ngồi
xuống bàn luận.
Hiểu rõ tất cả mọi chuyện, La Đoạn càng thêm
kinh ngạc, hẳn là vào lúc đó, tỷ tỷ liền đã thích? Hơn nữa, vì tỷ phu si ngốc đó, còn cùng Lương Chi Hành hợp mưu lừa cha mẹ?
“Muội
không ngại thì ở chỗ này lâu thêm vài ngày, qua một thời gian nữa, nếu
muội vẫn không hiểu vì sao tỷ tình nguyện lừa gạt cha mẹ cũng muốn gả
cho Chi Tâm, thì tỷ không lời nào để nói, sau khi muội trở về cứ đem hết ngọn nguồn thưa cùng cha mẹ.”
“…. Được.” La Đoạn gật đầu, từ
biệt tỷ tỷ, đi đến trongviện, thấy dưới một tán cây liễu râm mát, vị tỷ
phu ngốc nghếch kia đang ôm một con mèo trắng nói lẩm bẩm:
“A
bạch, ngươi không nên trách Chi Tâm nữa, Chi Tâm là quá yêu nương tử của Chi Tâm thôi… Ngươi hỏi Chi Tâm yêu bao nhiêu à? Yêu thật làyêu, lúc
nhìn thấy cả người nương tử toàn là máu, Chi Tâm đau đến muốn chết nha.
Nếu như nương tử không tỉnh lại, Chi Tâm cũng không muốn tỉnh, Chi Tâm
muốn ngủ cùng nương tử… Dù lúc đi đầu thai thì Chi Tâm thật khổ sở,
nhưng sẽ không chết đúng không? A Bạch, ngươi đừng tức giận nữa nha.”
Nụ cười đó, tinh khiết ngây ngô, đôi mắt đó, trong sáng không nhiễm chút
bụi trần. Rõ ràng là ở chỗ râm mát, nhưng cả người lại tựa như phát ra
vầng hào quang chói mắt chói mắt… Vẫn là, nàng đã có thể hiểu, một người thông minh tháo vát như tỷ tỷ vì sao có thể trao trọn cả tấm lòng cho
hắn?
Nếu như thế, nàng muốn vì tỷ tỷ làm một chuyện khác.
“Bá phụ, bá mẫu.” La Đoạn thi lễ, “Đoạn nhi thỉnh an hai bác.”
“Đoạn nhi, mau ngồi mau ngồi.” Phu thê Lương gia tươi cười rạng rỡ, sai bảo nha hoàn, “Mau lấy ghế mời La Nhị tiểu thư.”
“Không cần.” La Đoạn lắc tay, đem một bao vải đang ôm trong ngực lột ra từng
lớp một. “Đoạn nhi đến đây, không phải là tới uống trà….”
“Đây
là…” Phu thê Lương gia liếc mắt nhìn thấy vật vừa đặt lên trên bàn có
dính những vết màu đỏ sậm, sắc mặt khẽ biến, hiểu ngay lai lịch của vật
này.
“Đây là cây gậy lúc đó đã đánh vào người tỷ tỷ, trên đó
chính là máu của tỷ tỷ con, Đoạn nhi giữ lại nó, chính là muốn xin hai
bác xem qua.”
Một cây gậy to lớn cỡ khoảng cái chén ăn cơm, gần như bị nhuộm đầy máu, có thể tưởng tượng được, lúc ấy….
Rầm—! Lương Đức đem chung trà dằn mạnh ở trên bàn, râu rung động, lông mày
nổi thịnh nộ, “Những tên nô tài to gan lớn mật đó, lại có thể ác độc như thế! Người đâu! Đem hai nô tài kia nhốt ở phòng chứa củi lôi đến đây
cho ta!”
“Đừng vội, bá phụ à.” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của La Đoạn nghiêm túc nói:
“Ngài nên biết, nô dám lấn chủ, phải có nguyên nhân. Đoạn nhi tuy không tư
cách hỏi tới chuyện nhà của bá phụ, nhưng chuyện liên quan đến tỷ tỷ nhà con, Đoạn nhi lại không thể khoanh tay đứng nhìn. Không dối gạt bá phụ, nếu lần này không thể cho một câu trả lời chính xác, Đoạn nhi tất nhiên sẽ nghĩ cách mang tỷ tỷ trở về, cho dù ngài có dùng tất cả thế lực nhờ
Quốc quân ra mặt trách La gia vi phạm ước hẹn, Đoạn nhi cũng sẽ không để cho bất cứ ai khi dễ tỷ tỷ của mình.”
Chẳng trách sao La gia có thể có gia thế hiển hách như hôm nay, nữ nhi của La gia, không có ai là tiểu thư nhu nhược yếu đuối cả.— Vương Vân âm thầm khen ngợi, những mẹ
chồng khác đều thích có một đứa con dâu biết nhu thuận nghe lời, nhưng
bà thì lại thích những mỹ nhân biết cương nhu đúng cách chỉ tiếc, mình
chỉ có một đứa con trai…
À, còn Chi Hành? Nhưng xem con bé Đoạn
nhi này tất nhiên là cực kỳ hận nhà lão Nhị, sẽ không dễ dàng chấp nhận
một bà mẹ chồng như vậy đâu nhỉ?
Vào đêm, bên trong đại sảnh Lương gia ánh nến rực rỡ chói lọi, sáng như
ban ngày. Lương Đức, Vương Vân hai vợ chồng lên ngồi vị trí chủ vị, vợ
chồng Lương Thiện, Ngụy Thiền đứng hàng bên trái, Lương Chi Hành ngồi
phía bên phải. Mà La Đoạn lại ngồi trên vị trí khách quý, trên tay vẫn
còn mang theo cây gậy to kia.
Trước đại sảnh viện Lương gia,
toàn bộ người giúp việc trong phủ đứng đầy đó. Quản gia đến trước lão
gia, khom người bẩm: “Lão gia, người hầu hai viện đã đến đủ.”
Hai tròng mắt Lương Đức bắn ra tia sáng lấp lánh giống như đang cùng đối
thủ so chiêu trên chốn thương trường: “Mang hai nô tài đó lên!”
Phạm Trình kéo mạnh hai sợi dây thừng, lôi kéo hai tên gia nhân ra, giật
thật mạnh dây thừng, đem hai người ném ngã lăn quay trên mặt đất. Hai
tên gia nhân bị trói ngã lăn quay, lập tức dập đầu về hướng chủ nhân
liên tiếp xin tha thứ:
“Lão gia phu nhân tha mạng, lão gia phu nhân tha mạng!”
Lương Đức vỗ bàn gầm lên:
“Hai tên nô tài các ngươi, còn dám xin tha? Lương gia vì sao lại có loại ác
nô đến mức này như các ngươi, dám tập kích chủ tử? Lương gia có lỗi lầm
gì với các ngươi, hửm?”
Hai tên gia nhân đó từ lúc nhìn thấy
Thiếu phu nhân máu chảy đầm đìa dưới cây gậy của mình, biết ngay phiền
toái đã giáng xuống đầu. Nhưng bị nhốt mấy ngày nay, da thịt không hề bị hành hạ, đáy lòng liền vui vẻ, cho là Nhị phu nhân một tay che trời, đã thay mình giải vây rồi, cảnh cáo nhỏ thì có thể không thoát, nhưng bên
ngoài quan quyền thì nhất định sẽ không sao. Phải biết rằng, nô tài dám
tập kích chủ nhân, ở Hàng Hạ quốc là trọng tội, nhất định sẽ bị lưu đày
đến biên cương đó.
“Đại lão gia anh minh, nô tài tuyệt đối không phải cố ý, chúng tôi dù có mượn gan trời cũng không dám có ý bất kính
với chủ tử?” một tên gia nhân đập đầu trên mặt đất nói: “Các nô tài chỉ
là một lúc không đề phòng, ngộ thương Thiếu phu nhân mà thôi, mong Đại
lão gia minh xét?”
“Minh xét?” Vương Vân lạnh giọng, “Ngươi thật sự nghĩ rằng Lương gia đã đối xử với các ngươi quá tốt có phải không?
Lương gia thương yêu gia nhân, đó chính là thương yêu những gia nhân tận tâm trung thành với chủ nhân kìa, chứ không phải những tên ác nô xảo
quyệt thành tánh như các ngươi! Ngươi đi bên ngoài hỏi thăm thử xem,
đừng nói loại ác nô cố tình muốn tổn thương chủ nhân như các ngươi, cho
dù vô tình chạm đến sẽ bị trừng trị như thế nào!”
Hai tên gia
nhân đồng loạt run cầm cập, ngẩng đầu nhìn về hướng Nhị phu nhân khấu
đầu, “Nhị phu nhân, cứu mạng a, cứu tiểu nhân một mạng.”
“Cứu
các ngươi?” Hàng lông mi đài của Ngụy Thiền nhẹ nhếch lên, “Các ngươi
cũng nên nói xem, nguyên do vì sao hôm đó các ngươi lại đả thương Thiếu
phu nhân?”
Hai tên gia nhân phấn chấn tinh thần: Nhị phu nhân định ra tay giúp mình?
“Bẩm Nhị phu nhân, hôm đó, có hai con chó dữ xông vào khóa viện, làm đổ mấy
bồn dược thảo trân quý của Nhị thiếu gia, chúng nô tài tức quá nên mới
bủa lưới bắt chúng nó lại. Nhưng hai con súc sinh vẫn kháng cự vùng vẫy
ầm ĩ, chúng nô tài sợ bọn họ quấy rầy các chủ tử, liền muốn cầm gậy định nhẹ nhàng dạy đỗ chúng nó. Không ngờ lúc này, Thiếu phu nhân liền tới…”
Một người khác lưu loát tiếp miệng: “Thiếu phu nhân là chủ tử, nói gì chúng nô tài tất nhiên sẽ nghe theo, lúc này trong tay chúng nô tài vẫn còn
cầm gậy định hù dọa đám súc sinh trong lưới, nhưng bất ngờ Thiếu phu
nhân đột ngột vọt đến. Nô tài sợ hết hồn, làm rơi cây gậy trong tay, cứ
như vậy… ngộ thương Thiếu phu nhân….”
“Theo như lời các ngươi nói như vậy, là Thiếu phu nhân tự mình đụng vào đúng không?” Ngụy Thiền hỏi.
“… Nô… Nô tài đáng chết, nô tài không nên quá sợ hãi, nô tài nên cầm vững
cây gậy một chút, không ngờ…” Tên gia nhân ngập ngừng, mặt ra vẻ sợ hãi.
“Các ngươi dám nói, các ngươi trước đó không có chút ý tưởng bất kính vô lễ với chủ tử?”
“Không có, không có, không có !” Hai nam bộc gấp gáp kêu lên, “Nô tài có thể
thề, thân là nô tài, trời sanh chính là phục vụ chủ tử, sao dám đối với
chủ tử bất kính vô lễ…”
“Nói như thế…”
“Hừ.” có người, không khách khí chút nào phát ra một tiếng hừ lạnh, cắt đứt Ngụy Thiền đang ưu nhã giải vây.
Ngụy Thiền tất nhiên không vui, nghiêm mặt nhìn về phía tiềng hừ lạnh đó,
“La nhị tiểu thư, chẳng lẽ lệnh tôn lệnh đường không có nói cho tiểu thư biết, thốt ra tiếng bất nhã này quá mức tổn hại giáo dưỡng sao?”
“Giáo dưỡng của La gia ta, không cần phiền đến Lương Nhị phu nhân phí tâm.”
So sánh với tỷ tỷ, tính tình La Đoạn đanh đá chua ngoa hơn nhiều, nên
miệng lưỡi đương nhiên sẽ sắc bén hơn, “Ngược lại là các người, vừa hát
vừa diễn bài chủ tớ tình thâm thật là làm cho người ta kinh ngạc quá,
đáng tiếc bổn cô nương không có kiên nhẫn nghe các ngươi hát đến hết
được, hai bác có muốn xem tiếp không ạ?”
“Ngươi… Nha đầu mất dạy này!”
“So với người đàn bà dối trá ác độc mạnh hơn gấp trăm lần!”
Ngụy Thiền làm sao chịu để người ô nhục như vậy, “Ngươi cút ra ngoài! Cút ra khỏi phủ đệ Lương gia ta!”
“Yên tâm đi, lão bà à, nếu đây thực sự là phủ của bà, cho dù bà có ba quỳ
chín lạy xin bổn cô nương đến, bổn cô nương cũng sẽ không cho bà chút
mặt mũi nào đâu!”
“Ả lỗ mãng này…”
“Được rồi!” Vương Vân mắt thấy tình hình càng lúc càng kỳ cục, lên tiếng nói: “Nhị đệ muội,
đệ muội là Nhị phu nhân Lương gia, sao lại có thể ăn nói giống mấy người đàn bà chanh chua nơi góc chợ? Đoạn nhi, con cũng không đúng, có lời
muốn nói, có chuyện cần giải trình, sao lại có thể nói năng lỗ mãng
thế?”
La Đoạn nghiêng người xin lỗi, “Đoạn nhi thất lễ.”
Lương Đức khoát tay, “Ngồi xuống đi. Con nên hiểu, Chẩn nhi là tỷ tỷ của con, nhưng cũng là dâu cả của Lương gia chúng ta, Lương gia tất nhiên sẽ
không bỏ qua ác nô dám đả thương chủ tử
“Đoạn nhi mỏi mắt mong chờ.”
“Người đâu, đem hai tên ác nô này giải xuống, sáng mai đưa đến quan phủ
trị tội. Theo như luật lệ Hàng Hạ quốc ta, nô dám lấn chủ, lưu đày biên
cương…”
“Tha mạng a, Đại lão gia, ngài luôn luôn nhân từ nhất,
ngài mở cho chúng con một con đường sống. Chúng con thật sự là ngộ
thương Thiếu phu nhân, chúng con không dám lấn chủ đâu…”
“Không
dám lấn chủ?” La Đoạn cau mày, “Hôm đó, bổn tiểu thư có mặt tại nơi đó.
Các ngươi thấy Thiếu phu nhân các ngươi, vẻ bằng mặt không bằng lòng của các ngươi, có thể giấu giếm được ai chứ? Thiếu phu nhân ra lệnh các
ngươi bỏ qua cho hai con chó kia, các ngươi có tai như điếc, vung gậy
đánh xuống, rất uy phong mà.”
“Oan uổng a tiểu thư, chúng tôi
lúc đó không ngờ Thiếu phu nhân sẽ xông lên…. Hai con chó dữ đó chúng
tôi chỉ muốn hù dọa chúng thôi…”
“Đừng nói hai con chó dữ, trước mắt ta, hai người các người chuyện ác nào không làm, còn tệ hơn hai con chó đó nữa, Thiếu phu nhân lên tiếng lệnh cho các ngươi thả chó, các
ngươi không hề có chút vâng lời! Đừng nói đến…”
La Đoạn nghiêng người tựa vào ghế nâng gậy lên, nói:
“Cây gậy này to khoảng cái chén ăn, lấy thể lực các ngươi, khi giáng xuống
có thể nói nặng đến cả trăm cân, nếu giáng xuống người chúng nó, hai con chó kia đã trở thành đống thịt nát rồi, vậy mà các ngươi còn dám nói là hù dọa một chút? Chỉ hù dọa, đã có thể dính máu của tỷ tỷ ta nhiều như
thế này sao? Có thể đem xương của tỷ tỷ ta đánh vỡ nát như thế này sao?”
Ti…… Bên ngoài phòng, người ở ở bên trong, vang lên tiếng thở sâu kinh
hoàng. Bọn họ đều biết Thiếu phu nhân bị hai tên nô tài này gây thương
tích, lại, lại bị thương nặng như vậy.
“… Chúng tôi… nô tài đợi…” Hai tên gia nhân lúng túng, đồng loạt quăng ánh mắt cầu cứu nhìn về hướng chủ tử.
Ngụy Thiền thầm mắng hai tên này vô dụng, nhưng bất kể là vì mặt mũi, và
cũng vì mặt mũi địa vị sau này ở trong phủ này, bày tỏ rõ sự sắc sảo vẫn là vì địa vị trong phủ sau này, bà ta cần thiết hơi lộ phong mang, lập
tức nói:
“La nhị tiểu thư, ngươi chớ quên, đây chính là đại bàn của Lương gia ta, làm gì đến lượt ngươi nói chuyện!”
“Đoạn nhi, đối với trưởng bối không được thất lễ.”
“Tỷ tỷ!”
Dưới sự dìu dắt của Chi Tâm cùng Hoàn Tố, La Chẩn xuất
hiện ở cửa đại sảnh. Đoạn nhi vội bước đến, “Thương thế của tỷ chưa
lành, sao lại tới đây?”
“Chẩn nhi.” Vương Vân tiến lên, “Mau tới đây, lấy ghế nệm mềm nhất mời Thiếu Phu nhân ngồi.”
La Chẩn ngồi trên ghế nệm mềm mại, đẩy đẩy những người bên cạnh, “Tướng công, chàng đến bên kia ngồi xuống đi.”
“Không, Chi Tâm phải bảo vệ Trân nhi.” Chi Tâm mở đôi mắt to, vững vàng nhìn
chăm chú vào hai tên gia nhân đang quỳ trên mặt đất, “Chi Tâm ghét bọn
họ, Chi Tâm…”
“Tướng công.” La Chẩn sợ hắn dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người vận dụng dị năng, kéo tay của hắn, “Mau ngồi đi.”
Chi Tâm chẳng lẽ làm trái với lời thê tử, đành đứng ở bên người nương tử, nửa bước không rời.
Lương Đức áy náy nhìn con dâu, “Chẩn nhi, con yên tâm, Lương gia chúng ta tất nhiên sẽ có câu trả lời công bằng cho con.”
La Chẩn mỉm cười, “Cha, mẹ, nếu Chẩn nhi bay giờ là chủ sự của Lương gia,
có thể đem quyền xử trí chuyện này giao cho Chẩn nhi không?”
“Chuyện này….” Lương Đức nhìn về phía phu nhân, sau gật đầu, thích thú nói: “Được, hai tên nô tài này giao lại cho con xử lí.”
“Hai tên này nô tài không cần phí tâm, Chẩn nhi đã đem bọn họ bán cho Nghiêm lão bản mỏ Hắc Kim. Nghiêm lão bản gần đây mới phát hiện một mỏ Hắc
Kim, đang cần người trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng khai thác, để bọn họ
đến đó rèn luyện đôi chút đi thôi.”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người cùng ngạc nhiên.
Nếu nói “Hắc Kim”, là than đá đó. Ai cũng biết đó là một việc cực khổ như
thế nào, ai cũng biết đào mỏ móc than là con đường sống vô cùng bất đắc
dĩ, mà con đường sống đó trùng trùng nguy hiểm, sẽ chết bất cứ lúc nào…
Hai tên gia nhân hoảng sợ dập đầu, “Nhị phu nhân, cứu mạng, Nhị phu nhân, ngài cứu nô tài với…”
Ngụy Thiền cau mày nhìn La Chẩn, “Cháu dâu, con làm như thế, hiển nhiên là
quan báo tư thù, làm một Thiếu phu nhân, lại không có độ lượng như vậy,
không khỏi làm người ta chê cười…”
“Nếu thẩm thẩm cũng không sợ người khác mắng ngài xảo quyệt độc ác, cháu dâu sao lại có thể sợ người bên cạnh chê cười chứ?”
Sắc mặt Ngụy Thiền khẽ biến, tỷ muội La gia này thay nhau mắng bà, quả
nhiên là ghê tởm! “Hai người này là nô tài của ta, dù bọn họ coi như đã
phạm lỗi, theo đúng cũng nên do ta xử lí, sao con lại nói muốn chuyển
thì đã chuyển?”
“Hai người bọn họ, à, không chỉ riêng hai người này, tất cả gia nhân người
làm ở Nhị viện, giấy bán mình và khế ước đều nằm trong tay của cháu dâu, nói cách khác, cháu dâu bất cứ lúc nào cũng có thể bán, cho, tặng hay
mang bọn họ đến bất cứ chỗ nào, cho dù là kỹ viện, hầm mỏ, công trường
khai thác đá, muốn đưa đến nơi nào, bọn họ phải đi đến nơi đó….”
Tất cả ánh mắt mọi người ở Nhị viện dần dần đọng lại sợ hãi, La Chẩn cười
một tiếng, “Đương nhiên, cũng không phải là không có biện pháp giải
quyết, thẩm thẩm nếu nguyện ý dùng tiền mua bọn họ, cháu dâu liền không
hề hỏi tới nữa. Chẳng qua là hai tên nô tài dám đánh chủ đó, bởi vì tội
quá nặng nề, nên giá tiền mắc hơn gấp mấy lần so với bình thường. Nhưng
nếu là thẩm thẩm mua, cháu dâu vui lòng giảm giá, giảm đi linh linh toái toái, tổng cộng mười vạn lượng bạc, sẽ đem hai tên nô tài toàn bộ
chuyển cho thẩm thẩm, như thế nào?”
“Ngươi….”
“Ngoài ra, nếu như thẩm thẩm lấy tiền mua họ, vậy sau này tiền công hàng tháng của những người làm bên đó cũng do thẩm thẩm gánh chịu, như vậy cũng để răn đe cho bọn người hiểu mà lại giả bộ hồ đồ, không biết ai mới là chủ tử
của bọn họ.”
“Ngươi…”
Ngụy Thiền đến hôm nay, mới biết
cháu dâu gả cho tên si ngốc này khó đối phó đến mức nào. Lời nói không
nóng không lạnh đó, so sánh với miệng lưỡi bén nhọn của muội muội nàng
ta càng có thể giết người không thấy máu. Bà liếc mắt nhìn về phía hai
người đang ngồi chính giữa.
“Đại ca đại tẩu, Lương gia chúng ta
khi nào thì không có quy củ như vậy? Có thể mặc cho một tiểu bối vung
tay múa chân? Cho dù là quản sự, có đại ca đại tẩu ở đây, mọi chuyện bên trong phủ này cũng không nên để mặc cho một tiểu bối vênh mặt hất hàm
sai khiến chứ?”
Lương gia Nhị lão chưa kịp lên tiếng, đã có có
người nói: “Thẩm thẩm, thẩm đối với Chi Tâm không tốt, Chi Tâm cũng
không ghét thẩm, nhưng thẩm đối với nương tử không tốt, Chi Tâm chán
ghét thẩm, rất chán ghét thẩm! Thẩm bảo người ta đánh nương tử, thẩm rất đáng ghét!”
Ngay cả thằng ngốc cũng dám sẵng giọng với bà? Ngụy Thiền trợn mắt, “Ta bảo người ta đánh nương tử ngươi lúc nào?”
Nhưng, thường ngày Chi Tâm khi thấy mình giận dữ sẽ không dám lên tiếng nói
lời nào, hôm nay lại cứng rắn, nhìn thẳng vào đôi mắt hung tợn của bà,
nói du dương: “Chính là thẩm! Thẩm nói cho bọn hắn biết, bảo bọn hắn làm khó nương tử, xảy ra chuyện thẩm sẽ thay bọn họ chịu trách nhiệm! Thẩm
bảo bọn họ đánh chết A Hắc cùng A Hoàng, chính là vì muốn làm khó nương
tử, Chi Tâm ghét thẩm, chán ghét thẩm!”
“Con… con thật ngốc hết thuốc chữa mà, những lời này, chính tai con nghe ta nói sao? Hay là con nói cho ta biết, ai ở trước mặt con truyền bá
những lời bậy bạ này?”
“Là Phong….”
“Là ta.” Phạm Trình đứng ra.
“Phạm Phạm, ngươi nhớ….” lầm rồi. Hửm? Tay bị nương tử nắm một cái, vội vàng cúi đầu, “Nương tử, thế nào? Lại đau sao?”
La Chẩn cười, “Đúng vậy a, đứng gần chút, để cho ta dựa vào, sẽ không đau nữa.”
“Được.” Lời nói của nương tử chính là thánh chỉ, sao có thể làm trái được? Chi
Tâm nhích đến gần hai bước, để cho gò má mềm mại của nương tử tựa vào
thắt lưngmình, về phần những câu định nói, đã bị hắn ném sang nước khác
rồi.
“Ta không phải là nô tài.” Phạm Trình nhìn chằm chằm vào người đàn bà xấu
xa ích kỉ này. “Ta không hề lấy một đồng tiền công nào của ngươi, nên
ngươi không có quyền hô to gọi nhỏ với ta.”
Ngụy Thiền cười
lạnh, “Đại ca, đại tẩu, hiện tại, ngay cả một tên nô tài cũng dám khi dễ đệ muội phải không? Hay Đại ca cố ý muốn cho mọi người biết, khiến các
nô tài không biết nặng nhẹ đây?”
Nữ nhân này rõ là… – Phạm Trình khoanh tay, khóe mắt tràn đầy đùa cợt, “Ta có võ công nên có thể bay
tới bay đi, mỗi người các ngươi đều biết phải không? Mấy ngày trước đây, khí trời nóng bức, ta muốn tìm nóc nhà tránh nắng để ngủ trưa, vì vậy
đã nghe một ít lời nói nào đó của Nhị phu nhân. Những lời đó, từng lời
từng chữ ta đều ghi tạc vào trong đầu rồi, muốn ta lập lại tất cả một
lần không?”
Không đợi người bên cạnh lên tiếng, hắn đã nói: “Các ngươi nghe đây, các ngươi phải hiểu ai là chủ tử các ngươi! Hiện nay,
vị Tân thiếu phu nhân kia làm chủ nhân các ngươi không vui, các ngươi
cũng nên chia sẻ với chủ nhân các ngươi, ai có thể làm cho vị Thiếu phu
nhân kia cảm thấy nhục nhã, ta lập tức sẽ đề bạt người đó lên làm quản
sự Nhị viện!”
Cũng không biết tại sao, rõ ràng là từ miệng hắn
thốt ra, nhưng mọi người lại tựa như nghe được tiếng nói của Nhị phu
nhân. Tuy rằng bà ta đang hiện diện tại đây, nhưng âm thanh lại chính
xác đến mức y như chính bà ta vừa thốt lên.
Ngụy Thiền biến đổi
sắc mặt, xanh hồng lần lượt thay đổi, âm tình bất định. Bà đưa mắt liếc
về hướng trượng phu cùng con trai, “Lão gia, Chi Hành, các ngươi đồng ý
cho những những người khác dễ khi phu nhân cùng mẫu thân của các ngươi
phải không? Các ngươi không lên tiếng….”
“Thì ra là, Nhị phu
nhân sẽ cho rằng bá phụ cùng bá mẫu sẽ nghĩ rằng nô lấn chủ, chứ không
nghĩ rằng do bà xúi giục ở phía sau.” La Đoạn giấu tay áo cười một
tiếng, “Cái này thật đúng là vừa ăn cướp vừa la làng đây.”
“Đoạn nhi, không được vô lễ.” La Chẩn ôn nhu khẽ quát, chậm rãi xoay đầu nói:
“Thẩm thẩm, ngài rốt cuộc có nguyện ý bỏ tiền mua những gia nhân này hay
không? Hay thẩm định mua hai tên nô tài này trước? Nếu thẩm thẩm nguyện ý xuất ra hai vạn lượng bạc mua bọn chúng, cháu dâu nhất định sẽ không so đo những chuyện trước kia mà bọn chúng đã làm, hai người này cũng không cần phải đến khu mỏ Hắc Kim chịu khổ. Thẩm đừng quên nếu không phải bọn họ quá trung thành với thẩm, cũng sẽ không phạm phải tội lớn như vậy
đúng không? Hai người này đi hay ở, tất cả đều do thẩm thẩm quyết định.”
“Lương gia không hề tách riêng ra, nên thu chi của hai viện đều do bên đại
viện này chi trả thì có gì không đúng? Về phần tên nô tài họ Phạm này
làm chứng giả mạo, bổn phu nhân cũng lười so đo. Hai tên nô tài này trêu chọc ngươi, ngươi cũng cứ việc tùy ý xử trí bọn chúng, sao lại đổ hết
lên đầu bổn phu nhân chứ?”
“Như vậy phải không?” La Chẩn nhướng mày, nói với hai người bên ngoài phòng:
“Nghe rõ rồi chứ? Không phải là bản Thiếu phu nhân không mở cho các ngươi một con đường, thật sự là do chủ nhân mà các ngươi hết mực trung thành ủng
hộ không thương không tiếc hai nô tài các ngươi. Ngày mai, Nghiêm lão
bản sẽ tới đây dẫn người, các ngươi ngoan ngoãn theo hắn đi thôi. Trong
thời gian này, nếu các ngươi biểu hiện tốt, khế ước bán thân ta sẽ
chuyển sang cho Nghiêm lão bản, nếu không, chuyển sang cho những quặng
mỏ khác không phải là không có khả năng.”
“Nhị phu nhân!” một nô tài sợ hãi kêu, “Ngài cứu mạng a, một vạn lượng bạc, đối với ngài mà
nói, là một hạt cát nhỏ, van ngài cứu nô tài….”
“Đúng vậy a, Nhị phu nhân.” một nô tài khác khóc lóc nỉ non, “Các nô tài đích xác là
nghe mệnh lệnh của ngài làm việc, đến khi khẩn cấp trước mắt này, ngài
không thể không quan tâm đến nô tài a…..”
Xoảng!!!— Một bình hoa quý bị ném xuống sàn nhà bằng đá xanh cẩn hoa. Người ném đó chính là
Lương Đại lão gia bình thường nâng niu như trân bảo. Mọi người thấy Đại
lão gia bất chợt đứng bật dậy, trên khuôn mặt hiền từ hòa ái đó bây giờ
đã giận đến tái xanh:
“Chẩn nhi, chuyện lớn nhỏ bên trong phủ này, con đều có quyền quản lí, kế tiếp xử trí như thế nào, mặc con làm chủ!”
“À, nhớ a, lúc Chi Tâm cùng Chi Hành đi chơi, nhìn thấy rất nhiều Tiểu
Hồng, Tiểu Lam, Tiểu Bạch…. Rất nhiều tỷ tỷ… Chi Tâm đã để cho các tỷ tỷ sang bên đó chơi, sau đó đi tìm thêm các tỷ tỷ khác về cho các tỷ ấy
vui nha…”
Tóm lại, tướng công nhà nàng luôn lấy tên những cục
cưng để đặt cho tên người, lại cố ý dùng tên màu sắc đặt tên cho các hoa cỏ? Hay sử dụng cho bọn “họ”.
“Ta mua miếng đất cách vách Bách
Thảo Viên làm ruộng thuốc, chàng muốn các nàng sang bên đó chơi có được
không? Cứ như vậy, gần nhau, tướng công có thể thường nhìn thấy các nàng có phải không?” Tài năng tự nhiên của tướng công, nương tử đương nhiên
phải sử dụng rồi, nhưng tâm địa tướng công tinh khiết, nàng cũng sẽ
không làm ô nhiễm. Hắn vốn tinh khiết chí thiện, nàng cũng sẽ được hưởng phúc lây nha.
“Được, Chi Tâm sẽ đi nói ngay cho các tỷ tỷ…”
“Trời quá nóng rồi, chờ chàng nghỉ ngơi một lát hẵng đi.” Bộ dáng môi hồng
răng trắng này của tướng công, thật làm cho người ta muốn cắn một cái
nha, “Nhất định phải kêu Phạm Trình đi cùng chàng.”
“Nương tử, nàng muốn hôn Chi Tâm phải không?”
“…..”
“Mỗi khi nàng nhìn Chi Tâm như vậy thì sẽ tới hôn Chi Tâm….”
La Chẩn vô hạn nguy hiểm trợn mắt nhìn ba người nín cười bên cạnh, lại ôn
nhu vô hạn nhìn về gương mặt tuấn mỹ hiếm có trước mắt, nheo mắt lại,
“Tướng công, chàng nhìn sai rồi.”
“Không có nha, Chi Tâm nhớ mà, một lần trước ở nhà Thủy tạ, Trân nhi nhìn Chi Tâm như vậy, liền hôn
Chi Tâm; sau đó nha, ở dưới bóng cây trong nhà Hoa tỷ tỷ, Trân nhi cũng
nhìn Chi Tâm như vậy, cũng hôn Chi….”
“Chàng, Nhớ, Sai, Rồi.” La Chẩn cắn răng nghiến lợi. Thối tướng công, thành thật nói huỵch toẹt ra như thế, nàng không thương nữa!
“Không có mà, Chi Tâm không có
nhớ lầm, nương tử….” Chi Tâm rất ủy khuất: Chi Tâm không hề nhớ lầm, mỗi khi nương tử ôn nhu mềm mại nhìn Chi Tâm như thế, đều muốn hôn Chi Tâm
nha….
“Ha ha ha…..” La Đoạn ôm bụng, té xuống ghế, “Tỷ tỷ, tỷ
phải để cho tỷ phu hôn thôi, hai người có thể xem chúng ta là đầu gỗ, có mắt không tròng nha…”
Đầu gỗ? La Chẩn đột nhiên nhớ lại, thối
tướng công có thể không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác, người
bên cạnh có thể xem ra là một đoạn đầu gỗ, một bụi hoa cỏ sự vật, theo ý hắn, đều có thể làm “Người”. Sau này, trừ khi hai người ở trong phòng,
nàng đành phải nhịn.
“….. Tướng công chàng không có nhớ lầm, nhưng nương tử ta đã quên.”
“Nương tử không nên quên nha, suy nghĩ một chút đi, nàng hôn Chi Tâm như…..”
Ngốc tử này!
“Tỷ tỷ, ta đã hiểu, vì sao tỷ lại chọn tỷ phu rồi. Lần này trở về, ta sẽ
không đem chuyện này nói lại với cha mẹ. Chờ tỷ tỷ cho rằng thời cơ đã
chín mùi, sẽ tự tỷ tỷ trình bày với cha mẹ.”
Khi La nhị tiểu thư rời khỏi Hàng Hạ quốc đã nói với tỷ tỷ như thế.
La Chẩn gật đầu. Tính toán của nàng đó là, đợi khi mình sinh hạ một đứa
bé, lúc trở về nước thăm song thân sẽ thẳng thắn tất cả. Có khi nể mặt
đứa cháu ngoại, cơn giận của cha cùng mẹ có lẽ nhỏ một chút…
Nhưng thế sự khó liệu, cho dù khôn khéo như nàng, cũng không có thể khống chế được tất cả cho mọi chuyện.
Cũng cùng lúc La nhị tiểu thư lên đường về ngày đó, ban đêm, trong khách sạn Vạn Uyển thành, một vị Đại Thương bước vào….
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại dễ dàng buông tha cho người đàn bà xảo quyệt như bà
ta?” La Đoạn dẩu môi oán giận, trong tay cũng không hề dừng lại, nhiệm
vụ ngày hôm nay của nàng là đem chén này canh gà nhân sâm toàn bộ đút
vào trong bụng tỷ tỷ.
La Chẩn cười liếc nhìn nàng, “Theo ý kiến của muội, nên xử trí như thế nào?”
“Hừ, rút gân lột da chém gãy tay chân.”
“A? Muội cho là có thể sao?”
“…… Tóm lại, chỉ là phân nhà, quá tiện nghi cho bà ta rồi.”
La Chẩn luôn luôn không quá thích mùi vị nhân sâm, cố gắng nuốt xuống nước canh đầy trong miệng, đẩy cái thìa lại đưa tới dưới môi ra, “Đừng nói
đến thân phận trưởng bối của bà ta, mà chỉ vì bà ta là mẹ của Chi Hành
đủ để không thể làm quá mức.”
“Tên mặt lạnh đó….”
“Chi
Hành là kỳ nhân, hiếm có trên đời. Tuy nói hắn bởi vì nhận được ân của
tướng công mới có lòng dạ như ngày hôm nay, nhưng trên đời này, người
nhận ơn không báo cũng đâu phải là ít? Muội xem hôm đó, hắn một đường
đường nam nhi, đối với lỗi lầm mà mẫu thân phạm phải, một câu che chở
cũng không có. Hắn không phải là người yếu đuối, có thể như thế, hoàn
toàn là từ phẩm hạnh của hắn. Đối với một người như vậy, chúng ta sao có thể không chừa đường lui?”
“… Y thuật của hắn cũng không tồi
nha, tỷ tỷ bị đả thương nặng thế này, cho dù là đại phu xuất sắc nhất ở
Hàng Hạ quốc đến đây chữa trị cũng nhất định sẽ không tránh khỏi tàn
tật, hắn có thể chữa trị cho tỷ tỷ tốt như vậy. Chỉ cần điểm này, muội
về sau ít cùng hắn đối nghịch là được.”
“Xì…” La Chẩn phì cười,
cái này không được tự nhiên cho tiểu nha đầu nha. Nếu mình khỏi hẳn có
thể khiến nàng đối với Chi Hành thay đổi cách nhìn, vậy thì không cần
nói cho nàng biết, mình có thể khôi phục được hoàn hảo thế này, là bởi
vì mình có một tướng công dị năng.
“Thật ra thì, ở riêng cũng không có nghĩa là kết thúc.”
“A?” La Đoạn mắt hạnh sáng lên, “Tỷ tỷ còn có chiêu sau nữa à?”
“Ở riêng có nghĩa là giao cho bà ấy ba cửa hàng Lương gia, nhưng không thể sử dụng danh hiệu của Lương gia, bà ta cầu cũng không được. Nhưng muội
nhớ là họ “Ngụy” nhé, không liên quan đến Lương gia như tỷ đâu, nên đâu
cần nương tay, đúng không?”
“A….” La Đoạn chợt hiểu, muốn hoan
hô, nhưng dưới con mắt sắc sảo của tỷ tỷ đành ráng nhịn, hi hi cười quái dị nói: “Bà ấy nên sớm nghe qua câu dân ca của người dân Ngọc Hạ quốc:
Chọc thần chọc quỷ đều có thể, chớ chọc La gia….”
“… Chúng thục nữ.” La Chẩn nói tiếp, hai tỷ muội bèn nhìn nhau cười.
‘Chọc thần chọc quỷ đều có thể, chớ chọc La gia chúng thục nữ.’
Câu này không biết bắt nguồn từ đâu, bắt đầu là “Chọc thần chọc quỷ đều có
thể lấy, chớ chọc lão thục nữ La gia”, càng về sau, Đoạn nhi càng lúc
càng tỏ ra gian xảo, Khởi nhi cũng không giấu vết hiện ra nét giảo quyệt gian manh, nên đã đổi thành câu hát của hôm nay.
“Nhưng tỷ tỷ
à, tiểu muội vẫn mặc cảm nha.” La Đoạn chớp chớp mắt, “Tỷ vẫn nằm ở trên giường bệnh, xử lý hai tên cẩu nô tài kia lúc nào vậy?”
“Không
chỉ riêng hai nô tài đó không, số gia nhân hỗn láo bên Nhị Viện ta cũng
chuyển ra ngoài luôn, chẳng qua là cuộc sống khác nhau mà thôi.” La Chẩn cầm chén trà trên bàn lên thấm giọng, nói: “Tỷ cho thẩm thẩm một ngày,
nếu bà không thể ở trước kỳ hạn bỏ tiền ra mua, bọn họ cũng đành phải
phó mặc do trời vậy. Về phần những nha hoàn kia, biết tình cảnh của
mình, sau này tất nhiên còn phải khéo léo hơn một chút rồi.”
“Hi hi…” La Đoạn cười quái dị.
Hoàn Tố đang cầm quạt coi chừng nồi thuốc dưới bóng cây bên trong đình, nghe thấy tiếng cười này, nhướng mày nói:
“Nhị tiểu thư, ngài cười rất giống chuột kêu nha. Nô tỳ dám nói, số người bị tiếng cười của ngài dọa chạy, tất nhiên so với số người bị khuôn mặt
kiều diễm hấp dẫn của ngài còn nhiều hơn đó.”
“Xú nha đầu!” La
Đoạn quay đầu trừng mắt liếc nha đầu của mình, “Hiệt Nhi, nhìn đi, nhìn
đi, có người đang nói xấu tiểu thư nhà em, em còn đứng xem không để ý
tới phải hay không?”
Từ khi ba nữ nhi trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, La gia lão gia liền giúp các nàng tìm một người hầu có võ công,
luôn đi theo hầu bên cạnh, Hiệt nhi chính là hộ vệ đi theo La Đoạn. Nghe tiểu thư quát, Hiệt nhi lúc này gỡ tay áo, xoa thắt lưng: “Được, nô tỳ
sẽ thay ngài đi may miệng Hoàn Tố tỷ tỷ!”
Hoàn Tố đứng bật đậy, “Tới đây a, ai sợ ai?”
Hai nha đầu bắt đầu náo ở chung một chỗ.
Đây cũng chính là lâu ngày mới gặp lại đó thôi. Lúc mới gặp mặt, Đại tiểu
thư trọng thương ở trên giường, bất kể là ai, cũng không có thời gian để an ủi nhớ nhung. Hiện nay vết thương của Đại tiểu thư đã tốt hơn, không nhân cơ hội náo loạn một trận sao được chứ?
“Nương tử, nương tử, Trân nhi, Trân nhi!” có người trán đầy mồ hôi, gọi vang lên, chạy vào vườn hoa nhỏ.
La Chẩn ngồi dậy từ trên lưng ghế, lấy khăn lau mồ hôi cho hắn, “Phong ca ca của chàng đâu? Sao đầu đầy mồ hôi thế?”
“Chi Tâm không để ý tới bọn họ, đuổi bọn họ đi rồi!” Má Chi Tâm đỏ bừng,
“Bọn họ không bảo vệ được nương tử, Chi Tâm không chơi với bọn họ nữa!”
“Đứa ngốc, người có thể khống chế bọn họ là chàng, chứ không phải là ta, bọn họ đương nhiên sẽ không bảo vệ ta. Vội vã như vậy tìm ta có chuyện gì
thế?”
“Sổ sách ta đã làm xong rồi, cha khen Chi Tâm làm tốt lắm đó, Chi Tâm ngồi hai canh giờ cũng không hề nhúc nhích nha.”
“Tướng công thật giỏi.” La Chẩn cười thản nhiên, đột nhiên nhớ lại một chuyện, “Tướng công, chàng nhớ ruộng thuốc bên bờ sông không?” Nếu Chi Hành nói không sai, miếng ruộng thuốc kia hiện nay đã có thể thu hoạch được rồi, công lao của Chi Tâm cũng không ít. Hôm nay, ruộng thuốc đó đã được
công công cho phép thuộc về phần của Ngụy Thiền, nàng đương nhiên muốn
tính toán một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT