Lúc nhận được tin La Đoạn muốn tới Hàng Hạ quốc thì La Chẩn đang cùng Chi Tâm kiểm tra sổ sách cuối quý.
Vì đang giữa hè, trong thư phòng quá mức nóng bức, bọn họ mấy ngày gần đây đều tập trung ở nhà Thủy tạ để bàn bạc. Chi Tâm mặc dù đối với việc
tính toán sổ sách con số tính toán không thông lắm, nhưng trí nhớ vô
cùng tốt, chưa từng viết sai bất cứ con số nào, như vậy La Chẩn tính
toán dễ dàng hơn rất nhiều, cũng tiết kiệm không ít sức lực đối chiếu
thẩm tra.
“Nương tử, tại sao đều là Bách Hợp thảo, nhưng con số lại không giống nhau?”
Hửm? La Chẩn nhìn theo hướng hắn chỉ, hai sổ ghi chép, Bách Hợp thảo hiện
tại có hai định mức giá là “Mười đồng” và “Tám đồng. Tra xét thử danh
sách giá, biết là do quản sự lúc ghi vào có chút nhầm lẫn, vì vậy phân
phó cho nha hoàn mang đi đối chiếu cho trùng khớp… Rồi sau đó, La Chẩn
hạ một nụ hôn lên trán của ngốc tử.
“Tướng công rất lợi hại nha.”
“Hi hi…” Chi Tâm đôi môi đỏ mọng cười toe toét, “Nương tử, thêm một nụ hôn nữa nha?”
Tiểu nha hoàn đi rồi, Phạm Phạm lúc này đang đùa giỡn cùng Hoàn Tố trong cửa hàng, bốn bề vắng lặng, hôn ngốc tử này cũng không sao. La Chẩn cúi đầu qua bốn cánh môi dán sát….
“Khụ khụ, khụ!” Phát ra âm thanh này, là Vương Vân.
Mây đỏ che kín má ngọc, thẹn thùng mắt cụp xuống chẳng dám ngước lên, La
Chẩn bất ngờ đứng dậy hướng mẹ chồng hành lễ, “Chẩn nhi thỉnh an mẹ.”
Vương Vân mặc dù cũng đang cảm thấy xấu hổ vì phá hư ‘Chuyện tốt’ của đôi
trẻ, nhưng thấy con trai cùng con dâu ân ái như thế, trong bụng tất
nhiên vui mừng, “Vừa rồi, Chi Hành trở về phủ, từ ngoài cửa nhận được
một phong thơ, dường như bên nhà thông gia gửi đến. Đúng lúc mẹ muốn
mang rổ anh đào vừa mới hái đến cho các con, nên tiện mang đến luôn. Con mau đọc đi, có phải thông gia bên ấy nhớ con rồi không?”
“Cám ơn mẹ.” La Chẩn nhận thư, má vẫn chưa hết đỏ ửng, “Mẹ, mời mẹ ngồi.”
Vương Vân liếc mắt nhìn gương mặt xinh đẹp không vui của con trai mình, ngầm
bật cười, “Không được, không quấy rầy các con nữa, Liên Hương, mau mang
anh đào cho Đại thiếu gia cùng Thiếu phu nhân để xuống, đi thôi.”
Thấy mẹ chồng cùng nha hoàn, tất cả đều che miệng cười trộm đi ra ngoài, La
Chẩn hung hăng nguýt ngốc tử, “Sau này trừ trong phòng, không cho phép
hôn ở ngoài!”
Đôi mắt to đen của Chi Tâm mở to, “Tại sao vậy?”
“Lời nói của Trân nhi, chàng không nghe phải không?”
“Nghe, nhưng mà…” Mới vừa rồi là Trân nhi hôn Chi Tâm trước đó nha.
“Không có nhưng nhị gì hết!” Quát ngốc tử một tiếng, La Chẩn không nhìn tới
gương mặt tuấn tú đang giả bộ ủy khuất của hắn, xé thư ra đọc.
Nhưng chưa đọc được một nửa, đột nhiên cả kinh: Đoạn nhi muốn tới Hàng Hạ
quốc? Nếu con bé đến đây, con bé tất nhiên sẽ biết được Chi Tâm… Cha
cùng mẹ… Đừng sợ, đừng sợ, tướng công của mình tâm ý chân thành đến như
thế, nàng không còn muốn giấu, không còn muốn tránh nữa.
“Tướng công.”
“Chi Tâm đang dỗi đó.”
Ngốc tử này! “Ta sẽ bảo vệ chàng.”
“Chi Tâm cũng sẽ bảo vệ nương tử.”
Tướng công… Không nhịn được, lại hôn lên gò má hắn.
“Trân nhi, là nàng hôn Chi Tâm nha…”
Phải không? Nàng nhướng mày, “Ta hôn chàng thì được, nhưng chàng không được hôn ta.”
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì ta là nương tử, tướng công nghe lời của nương tử nói, là chuyện rất bình thường.”
“Hi hi, Chi Tâm nghe lời Trân nhi…”
Aizz, tướng công này, thật là làm cho nàng càng ngày càng thích… Đôi môi đỏ mọng dán lên, lần nữa hôn lên môi tướng công…
“Khụ khụ, khụ!” Vừa đến bên ngoài nhà Thủy tạ, Lương Chi Hành bất ngờ vội
vàng xoay người, “Các người có thể làm như ta không tồn tại, tiếp tục,
cứ tiếp tục…”
“Chi Hành không tồn tại, nương tử, hôn nữa đi…”
Người nào đó không cam lòng hai lần thơm ngọt hưởng chưa đủ đã bị phá
đám ngang, vươn cánh tay dài ôm thân thể mềm mại của nương tử, thề chết
đòi hỏi cho đến cùng.
Rất tốt, đầu tiên mất mặt trước người thân bên nhà mình (Hoàn Tố) còn chưa đủ, sau lại mất luôn mặt mũi với bên
nhà chồng luôn rồi, La Chẩn đang oán trách trời cao, nhưng rõ ràng xấu
hổ tới cực điểm, rồi lại không đành lòng bỏ rơi ai đó, không có cách nào dỗ dành cẩu nhi đang nỉ non giận dỗi đòi ăn kia, đành phải dỗ người nào đó đến cùng vậy…
Một khắc đồng hồ sau, thoát khỏi cẩu nhi, La
Chẩn liếc Lương Chi Hành một cái là có thể nhìn thấy trên gương mặt lạnh như băng của ai đó đang gượng gạo chống đỡ: Ngươi có thể vờ như không
biết gì chẳng lẽ bổn cô nương lại thua kém ngươi sao? Thành công lấy lại vẻ nghiêm trang trên gương mặt thanh tú, bình thản nói: “Nhị đệ, tìm
đại tẩu có chuyện gì?”
Lương Chi Hành lấy mắt nhìn mũi, giống
như trên chóp mũi có con muỗi nào đó đang thi gan với hắn, “Chuyện mà
mấy ngày trước đại tẩu dặn đệ làm, đã có kết quả.”
“Con sâu Phùng Mạnh Thường đó, không sợ hắn có thể gây sóng gió được bao nhiêu đâu, đệ đến xem thử cái này trước đi.”
“Đây… Không phải là thư bên nhà đại tẩu sao?” Lương Chi Hành không hiểu.
“Đoạn nhi muốn tới Hàng Hạ quốc.”
Đoạn nhi? La Đoạn? Gân xanh trên trán của Lương Chi Hành khẽ giật giật,
chuyến đi đến Ngọc Hạ quốc lần trước, ấn tượng của vị La nhị tiểu thư
này cho hắn thật đúng là khắc sâu cực kỳ đây.
“Đoạn nhi tới đây, ta cũng không có ý định gạt con bé nữa, nhưng ta không biết con bé ấy
có thể đồng ý với ta cùng nhau tạm thời gạt cha mẹ hay không. Cho nên,
đối với chuyện đệ có thể sẽ bị chỉ trích từ người nhà của ta, La Chẩn
phải lên tiếng xin lỗi trước.”
Lương Chi Hành khoát tay cười một tiếng, “Chuyện của đại ca, chính là chuyện thuộc bổn phận của Chi Hành, đại tẩu không cần như thế.”
“Nếu là thuộc bổn phận, ta sẽ không khách khí nữa.”
Hửm? Lương Chi Hành nhất thời nảy sinh đề phòng: Mặc dù sống và lớn lên
trong gia đình thương gia, nhưng mình từ nhỏ đam mê y thuật, không học
được những thứ tâm cơ gian thương đó, nên không thể không phòng a!
“Đây là danh sách mấy vị khách thương thường hay mua bán với Phùng gia, đệ
thân là Nhị công tử Lương gia, đương nhiên sẽ có biện pháp biết bọn họ,
mong đệ nghĩ cách cho đại tẩu được gặp mặt bọn họ nói vài lời.”
“Đại tẩu là muốn… Thật ra thì, Phùng lão gia cũng coi như là người tốt…”
“Phùng lão gia không xấu, nhưng dạy ra con trai để cho người ta tức giận. Ta
vẫn chưa định làm gì ngay lúc này, nhưng nếu công tử Phùng gia vẫn lớn
lối như thế, ta sẽ cho Phùng lão gia biết rằng nuôi con không dạy hậu
quả sẽ như thế nào?”
“Vâng, vâng, vâng.” Nữ nhân La gia, ít chọc thì tốt hơn. Lương Chi Hành che mắt thầm nghĩ.
“Còn nữa, không đến mười ngày, hoặc là lúc này, Vạn Uyển thành sẽ truyền ra
lời đồn đại về ta, xin thay đại tẩu chịu đựng một chút.”
Lời đồn đại? “Về chuyện nhiều năm trước của đại tẩu?”
“Thì ra đệ đã sớm biết.” Biết chuyện năm xưa, nhưng lại giúp nàng giữ kín
không nói ra, vị Lương Nhị công tử này, thật sự là một nhân vật xuất
sắc. Phù sa không thể để tràn ra ruộng ngoài, có phải nên thu lại để
người trong nhà mình sử dụng hay không?
“Lúc tiểu đệ ở Ngọc Hạ
quốc thì có nghe người bên cạnh nói. Đại tẩu không cần phải lo lắng,
Lương gia chắc chắn sẽ bảo vệ đại tẩu.”
Chi Tâm nằm ở trên bàn
bên cạnh, nghe hai người thân cận nhất của mình nói chuyện với nhau,
ngọt ngào cười ngây ngô: Nương tử đối với Chi Tâm thật tốt, Chi Hành
cũng đối với Chi Tâm thật tốt…
“Chi Tâm tiểu đệ, Chi Tâm tiểu đệ.”
Phong ca ca?
“Bên ngoài đang có vài lời đồn đại bất lợi cho nương tử đệ, rất khó nghe nha.”
Chi Tâm không muốn, Chi Tâm không muốn!
“Chi Tâm tiểu đệ có muốn giúp nương tử đệ hay không?”
Chi Tâm muốn, Chi Tâm muốn!
“Muốn, thì phải làm theo lời ta nói…”
“Chính là cô ta, chính là cô ta, đó chính là tân nương năm đó bị người ta bỏ rơi giữa chừng tại hỉ đường, nhìn thấy chưa?”
“Bộ dáng rất xinh đẹp nha! Nhưng mà, chú rể kia rất ngốc đúng không? Nếu là ta, coi như không muốn cũng phải vào động phòng rồi hãy nói, đẹp như
vậy buông tay chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?”
“Ha ha, Trương huynh, anh hùng ý tưởng giống nhau…”
“A, thì ra là đây chính là con dâu của Lương gia đây sao, khó trách sao lại gả cho một tên ngốc như thế. Aizz, dáng dấp cũng xinh đẹp quá đi chứ.”
“Hừ, dáng dấp không tệ thì sao? Còn không phải bị người ta bỏ rơi ngay tại hỉ đường à, mất mặt quá…”
“Đúng thật mất mặt, mất mặt quá mà, nếu ta là nàng ta, sợ rằng đã nhảy sông tự vận…”
……
Tám chuyện lắm mồm, nam nhân nữ nhân không ai chịu nhường ai.
Hơn nữa, sau lưng bàn về người ta còn sợ không đủ, đứng góc đường chỉ trỏ
thì thôi, cất cao giọng cười ồ, làm như sợ người ta không nghe không
thấy, còn đứng ngay mặt chỉ trỏ.
La Chẩn không nghĩ tới, tốc độ
truyền bá tin tức của tên Phùng Mạnh Thường này thật là khó tin, cũng
quả nhiên là thiếu sót giáo dục.
“Tiểu thư, ta đi dạy dỗ bọn họ!”
“Em đến Lương gia tìm gã sai vặt, để cho hắn điểm ra tên những người đó, em ghi vào trên giấy là được rồi.”
“Vâng… ủa, Cô gia?”
La Chẩn cả kinh: Ngốc tử này đi tìm những người đó làm chi?
“Mấy vị thẩm thẩm, tỷ tỷ này, các ngươi nói như vậy, làm người thật không tốt đó nha.”
“…. Thằng ngốc này, rõ ràng là ngươi cưới một thê tử mất mặt xấu hổ…”
“Đúng vậy a, Đúng vậy a, thằng ngốc này…”
Thằng ngốc này, nhưng khi hắn không cười sao lại có cảm giác thật lạ, dường như không thể mắng tiếng ‘Thằng ngốc’ thứ hai được?
“Nương tử nhà ta biết đánh đàn, biết vẽ tranh, biết thêu hoa, biết may quần
áo, biết tính sổ, biết viết chữ, hiếu thuận cha mẹ, yêu Chi Tâm. Mỗi
sáng sớm đều pha trà dưỡng sinh cho cha mẹ, mỗi đêm nấu cơm hầu hạ cha
mẹ, cung hiếu biết lễ, phẩm đức thượng thừa.
Một cô nương tốt
như nương tử nhà ta, là nữ nhân xuất sắc nhất trong tất cả các người, dù các ngươi ghen tị không lên tiếng khen ngợi cũng không nên sỉ nhục
người khác như vậy. Các ngươi sỉ nhục nương tử nhà ta, vậy nương tử nhà
các ngươi không bằng nương tử nhà ta chẳng phải càng ô nhục hơn sao?
Nam nhân bỏ nương tử của ta, vốn là vì trả thù thủ đoạn đã đủ ti tiện. Đều
là cô nương giống nhau, các ngươi không mắng tên ti tiện kia, ngược lại
nhạo báng nương tử nhà ta? Lúc các ngươi nhạo báng nương tử nhà ta, các
ngươi cảm thấy sung sướng ở chỗ nào? Là miệng sao? Trên sách nói, người
nhiều chuyện sẽ xuống địa ngục, phải bị cắt lưỡi lột da. Các ngươi lại
đang sỉ nhục về cô nương đáng thương như nương tử ta thì khi xuống địa
ngục các ngươi không chỉ bị cắt lưỡi lột da đơn giản như vậy đâu…”
Phong ca ca dạy lời nói này, thật dài thật dài a, làm cho lưng Chi Tâm thật
mỏi thật khổ cực nha. Nhưng bọn họ nói xấu nương tử, Chi Tâm rất tức
giận, Chi Tâm không sợ khổ cực, Chi Tâm phải nói một chút…
Lúc
này, ngược lại làm La Chẩn choáng váng. Nàng để Hoàn Tố dìu, đi theo sau lưng tướng công nhà mình, nhìn hắn không nóng không vội, không buồn
không giận, tận hết sức lực chạy tới trước mặt từng người, đem tất cả
những lời kia líu lo lập lại cho bọn họ.
Mỗi người nghe hắn nói, ban đầu đều tự cảm thấy thẹn sau đó lại cáu không kiên nhẫn, cuối cùng ngượng ngùng bỏ đi….
Đến trước mặt một nam tử, ngốc tử này lại nói thêm một câu khác:
“Các ngươi đang ghen tỵ Chi Tâm cưới nương tử xinh đẹp như vậy phải không?
Nếu không, ưu khuyết điểm của nương tử nhà ta trước kia, liên quan gì
đến các người? Chi Tâm nói cho các ngươi biết, nếu muốn cưới nương tử
xinh đẹp, phải nên hành thiện tích đức mới được, Chi Tâm chính là kiếp
trước làm rất nhiều chuyện tốt, kiếp này mới tìm được nương tử như vậy.
Nếu các ngươi không sợ miệng lưỡi đau nhức, cứ tiếp tục dùng lời lẽ ác độc
hại người đi, kiếp sau nói không chừng các ngươi còn cưới phải nương tử
xấu xí già hơn lại càng không hiền thục hơn đó.
Làm người a,
phải lấy thiện làm gốc, phải dùng lời nói có đức, giúp bản thân tích
phúc. Chẳng lẽ các ngươi muốn cho đời sau các ngươi cũng chỉ có thể đứng ở trên đường cười người phú quý giễu cợt người nghèo, tầm thường như
con kiến trên mặt đất…”
Bất kể đối phương dùng lời nói ác độc
chỉ trích như thế nào, Chi Tâm đuổi theo từng người nói mãi, nói mãi cho đến khi những người cười nhạo giễu cợt nương tử hắn xấu hổ bỏ đi sạch
hết mới thôi.
Giữa đường, không biết có một thằng nhóc bướng
bỉnh nào dó bị ai xúi giục, cầm đá ném vào Chi Tâm, Phạm Trình đã che
lại gần hết nhưng vẫn còn một viên trúng vào trán của Chi Tâm, lập tức
có một dòng máu xuất hiện, Phạm Trình cùng Hoàn Tố đang định dạy dỗ
thằng nhóc đó, Chi Tâm lau máu trên trán, không nói không cười nhìn chằm chằm về hướng thằng nhóc đó…
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau
một hồi lâu, ngoan đồng chợt ‘Oa—’ một tiếng, vừa khóc vừa chạy, “Thật
đáng sợ, người đó thật đáng sợ, oaaa…”
Ban đêm, La Chẩn giúp ngốc tử băng bó thay thuốc, “Tướng công, những lời đó, là ai dạy chàng thế?”
“Chi Tâm phải bảo vệ Trân nhi, Chi Tâm không để cho bọn họ thương tổn Trân
nhi!” Gương mặt tuấn mỹ ngây ngô của Chi Tâm nghiêm túc, nắm quyền giơ
lên cao.
La Chẩn bật cười: Đây chính là tướng công ngốc của mình đó, đang dùng phương thức của mình bảo vệ nương tử, gặp phu quân như
thế, thê tử còn đòi hỏi gì hơn?
Bên ngoài như thế, bên trong cũng không yên. Ngụy Thiền cho là bắt được
điểm yếu của La Chẩn, hôm sau đề nghị với Lương Đức, mở một cuộc hội
nghị gia tộc khẩn cấp. Mục đích, dĩ nhiên là vì phế bỏ vị trí chủ sự
trong ngoài của La Chẩn.
“Một chủ sự danh tiếng xấu xa như thế,
làm sao có thể lãnh đạo? Đừng nói là chư vị quản sự kiến thức rộng rãi,
cho dù là người làm trong nhà, cũng sẽ không dùng chủ tử như vậy! Đại ca đại tẩu, ta cũng biết rõ, lấy tình trạng này của Chi Tâm, không thể nào hưu thê. Nhưng vì kinh doanh của Lương gia, vì Lương gia, các người
cũng không thể bao che.”
Vương Vân nhìn về phía trượng phu, “Lão gia, ngài nói thế nào?”
“Chẩn nhi một không có bại hoại đức, hai không hề chua ngoa đanh đá, những
chuyện xảy ra, đều là lỗi của người ngoài, chúng ta vì sao phải phạt
Chẩn nhi?”— Lương Đức mặt trầm như nước — “La gia buôn bán không kém
Lương gia, Chẩn nhi một mình ở Ngọc Hạ quốc xử lí gia sản La gia đã
nhiều năm, đủ để nói rõ con có thể phục chúng hay không. Em dâu, ngươi
thân là trưởng bối, đối với truyện oan ức của vãn bối không biết bao
dung đau lòng, thât là quá đáng!”
“Đại ca, sao huynh lại có thể
nói như vậy?” Ngụy Thiền không ngờ đại ca bình thường vốn nhân nhượng
mình nay lại có thể cứng rắn giận dữ trách mắng mình như thế, trừ lần
trước mình thật sự làm trái với quy tắc kinh doanh của Lương gia ra, vẫn chưa từng thấy ông ta cứng rắn với mình như thế này.
“Coi như
là vì Chi Tâm, chúng ta cũng có thể cưới cho Chi Tâm một thê tử hợp ý,
như vậy đã chẳng phải đủ cho Chi Tâm rồi sao? Theo tiền tài quyền thế
của Lương gia, coi như tốn tiền đi mua, cũng có thể mua được một thiếu
nữ thanh khiết như hoa như ngọc…”
Phàm là người có mồm miệng
lanh lẹ, nếu không phải thốt ra những lời tươi đẹp như hoa sen, thì cũng sẽ mang theo những lời sắc bén như gai nhọn? Nhưng từ trong miệng Ngụy
Thiền lại có thể phun ra độc châm, đâm vào người đau không ngừng, còn có thể đau không thấy máu.
Nhưng từ đầu đến cuối, La Chẩn chưa bao giờ yếu thế với người khác, nắm lấy bàn tay tướng công giống như muốn
tiến lên cãi nhau với Ngụy Thiền, mỉm cười chưa từng lên tiếng.
Trên đời này, có một người như vậy, muốn tận sức của hắn để bảo vệ ngươi,
mỗi thời mỗi khắc muốn giúp ngươi, toàn lực ngăn cản trước thân ngươi,
ngăn chặn mưa gió thì ngươi không cần lúc nào cũng để cho mình bền chắc
không thể gãy. Ngụy Thiền nếu cho là dùng miệng lưỡi thông suốt thì hãy
để cho bà ta đắc ý một chút đi, nàng không ngại.
Kết quả của
buổi nghị sự, không thể như ý của Ngụy Thiền. Bất kể Lương gia Nhị lão,
hoặc Chi Tâm vốn yếu trí bẩm sinh đều nghiêng về phía cô con dâu này, và con dâu này của họ cũng không làm gì để bọn họ có thể trách phạt được,
nên bọn họ cũng bác bỏ triệt để đề nghị thu hồi lại vị trí chủ sự của
con dâu.
Cứng rắn như Ngụy Thiền, làm sao có thể bỏ qua? Danh
tiếng hơn hai mươi năm của bà ta ở Lương gia, chẳng lẽ giả sao? Vì vậy,
bất kể bên trong hay là bên ngoài, La Chẩn cũng bị chính Ngụy Thiền tỉ
mỉ hầu hạ phục kích.
Ở bên trong, có mấy vị quản sự cửa hàng
không hiểu biết, khắp nơi gây khó khăn, nhiều lần còn cứng rắn ngăn cản, ý muốn là trong thời gian ngắn nhất đem vị chủ sự vừa mới nhậm chức này đẩy xuống.
Khắp nơi gây khó khăn, cũng không có gì hơn là: kéo dài trình báo, kéo kỳ đóng hạch…
Nhiều lần cứng rắn ngăn trở, không có gì hơn là: thông báo tất cả các khách
hàng trong ngoài rằng, vị chủ sự mới nhận chức của Lương gia, không đủ
uy tín để giữ chức vị này…
Lương gia đối với các vị quản sự đều
thưởng phạt theo quy củ, người kéo dài báo cáo, xử phạt theo như quy củ
là được. Có quản sự bởi vì chịu phạt phải ngừng việc ra đi, nhưng trước
khi đi, phải dặn dò, bàn giao mọi chuyện trong tay, sau đó cứ việc nghỉ, đi thong thả, không tiễn…
“Phu nhân, những người đó đều là
nguyên lão theo Lương gia hơn mười năm nay, con dâu làm như vậy, truyền
ra ngoài có thể bị nói Lương gia ta thất đức không?” Lương Đức từng lo
lắng như thế.
“Lão gia, nếu thật sự là nguyên lão trung thành
của Lương Gia, sao lại nghe theo lời của Nhị đệ muội giật dây làm việc?
Con dâu Lương gia nhà ta, ta không nói gì thì thôi, làm gì đến phiên bọn họ phục hay không phục? Chuyện này, chúng ta đừng quan tâm nữa. Nếu La
hiền đệ có thể đem việc kinh doanh giao cho Chẩn nhi mới mười ba tuổi xử lý, chúng ta lại có cái gì không dám? Chẳng lẽ bạc so hạnh phúc của con trai quan trọng hơn sao?”
Vì vậy, Lương gia Nhị lão khi nghe các quản sự đến khiếu nại giả vờ bệnh không tiếp, toàn quyền giao do con dâu xử lý.
Hai mươi mấy ngày sau, liên tiếp có rất nhiều quản sự đã ra đi không nỡ
buông tay với mức lương và hoa hồng do Lương gia chi hàng tháng hàng
năm, nhắm mắt cầu xin được trở về làm việc lại, La Chẩn cũng không làm
khó, một mực chuyện cũ sẽ bỏ qua. Mà còn có một số khổ chủ chết vì sĩ
diện La Chẩn cũng không để ý, đến cửa đưa ra bậc thang cho người ta bước xuống mời trở về làm việc lại, một tháng sau, các quản sự đã ổn định
trở lại.
Bên ngoài, tất nhiên là tất cả các khách thương bị Ngụy Thiền xúi giục mà cố ý cắt ngang giao dịch.
La Chẩn bình thản đón nhận, ngay từ lúc cha mẹ chồng giới thiệu, những
khách hàng thân tín lâu năm từng lui tới với Lương gia đều đã gặp qua
một lần. Bởi vì lần trước xử lý chuyện hàng giả kém phẩm chất, Vương lão gia đối với con dâu của Lương gia khen không dứt miệng.
Truyền
miệng, tất cả khách thương cũng có nghe thấy. Vì vậy, khách thương chân
chính làm khó dễ cũng không tính quá nhiều. Thế nhưng trong đó, hết lần
này tới lần khác có mấy nhà kinh doanh lâu năm rất có thực lực làm khó.
Vì thế, La Chẩn đành phải ra tay.
“Nương tử, nàng rất nóng phải không?”
La Chẩn lấy khăn, muốn lau mặt cho hắn, lại phát hiện khuôn mặt xinh đẹp của hắn vẫn sạch sẽ gọn
gàng, đành phải ôn nhu nói: “Tướng công, bắt chàng theo ta đi khắp nơi,
rất khổ cực phải không?”
“Không phải đâu.” Chi Tâm dùng tay áo
giúp nương tử lau mồ hôi, “Chi Tâm là sợ nương tử quá mệt mỏi thôi.
Phong ca ca, ngươi đừng thổi ta nữa, ngươi thổi nương tử đi!”
Thì ra là, có “Phong ca ca”giúp một tay, khó trách tướng công mát mẻ không
mồ hôi, chẳng qua là, ngốc tử lúc này so với trước kia, hắn vẫn cực khổ.
“Vị Phương lão gia này là khách thương cuối cùng chúng ta cần đến, nếu như
Phương lão gia đáp ứng cùng chúng ta kí kết khế ước ba năm, chàng sẽ
không cần khổ cực theo ta nữa.”
Khi còn ở La gia, nàng mặc nam
trang đi mua bán khắp nơi, cũng không cảm giác có quá mức không ổn.
Nhưng dân phong Hàng Hạ quốc bảo thủ, mà nàng lại là một thiếu phụ đã
kết hôn, không thể nào một thân một mình đi lại khắp nơi nữa. Đi cùng
tướng công, là muốn cắt đứt miệng mồm của người đời. Cũng là vì muốn cho tất cả mọi người biết, tướng công mới là chủ nhân tương lai của Lương
gia.
“Nương tử, Chi Tâm không sợ khổ cực, Chi Tâm sợ nương tử mệt mỏi thôi.”
La Chẩn cười một tiếng, vừa muốn mở miệng an ủi, nghe tiếng bước chân,
quản gia mới vừa dẫn bọn họ vào cửa đang bước vào, “Lương thiếu gia,
Lương thiếu phu nhân, lão gia nhà ta đã dậy rồi, xin đi theo tiểu nhân.”
La Chẩn thầm thở phào nhẹ nhõm, đã đến đây năm sáu lần, nhiều lần gặp mặt
khiến người gác cổng cũng buồn bực, Phương lão gia luôn có biện pháp
trốn tránh không gặp. Hiện nay, cuối cùng có thể gặp được mặt của Phương lão gia này rồi, là một tin tức tốt phải không?
Dọc theo đường
đi tới, La Chẩn trộm quan sát bốn phía, tất cả những kiến trúc nơi đây,
đều không xa xỉ giống như La gia, mà bày trí theo cách giản dị thực tế.
Như vậy có thể thấy được, vị Phương lão gia kia không thích xa hoa, tính tình cũng sẽ đồng nghĩa với nội tâm trầm ổn.
“Nhị vị, lão gia nhà ta đang ở trong đình xin đợi, xin mời vào.” Phương gia quản gia làm lễ, lui ra.
La Chẩn mang theo tướng công đi về hướng trong đình, khẽ nghiêng người vái chào, “Ra mắt Phương bá bá.”
“Hiền chất, cháu dâu, ngồi đi.” Phương lão gia mặt chữ điền gò má rộng rãi,
râu phất phơ, tướng mạo cực kỳ mạnh mẽ nam tính, “Cháu dâu, mười ngày
gần đây cháu không hề ngại trời trưa nắng gắt mà đến, nếu lão phu không
đoán sai, ý cháu là muốn dùng khổ nhục kế đúng không?”
La Chẩn thẹn thùng, “Kỹ xảo nho nhỏ, đã bị bá phụ đoán được, đúng là múa đao trước mặt Quan Công mà, cháu dâu xấu hổ.”
“Ha ha.” Phương lão gia vuốt râu cười một tiếng, “Coi như đoán được, thì
cũng có ích gì, lão phu không phải cũng đã để cho hiền chất cùng cháu
dâu tiến vào sao?”
“Đó cũng là Phương bá bá thấy thương tình.”
La Chẩn xoay về hướng Chi Tâm, “Tướng công, chúng ta phải cảm tạ Phương
bá bá thương hại tiểu bối chúng ta khổ cực đó.”
“Đúng vậy, cảm tạ Phương bá bá.” Khuôn mặt xinh đẹp ngây ngô của Chi Tâm lên tiếng cám ơn.
“A, ngoan.” Phương lão gia mắt sáng như đuốc, con mắt sắc bén lại không
ngừng dò xét trên mặt hai người, “Cháu dâu, những ngày qua, lão phu nghe nói ngươi đi khắp nơi cũng mang theo hiền chất của ta, ngươi không nghĩ rằng hiền chất của ta sẽ làm ngươi mất mặt sao?”
“Sao ạ, Phương bá bá đã gọi tướng công nhà con một tiếng hiền chất, cũng sẽ cảm thấy mất mặt sao?”
Sắc mặt Phương lão gia trầm xuống, “Đương nhiên không có.”
“Vậy cháu dâu sao phải mất mặt chứ ạ?”
“Ha ha, hay, quả nhiên là hay.” Phương lão gia gật đầu khen hay, “Cháu dâu, cháu rõ ràng có thể mời cha chồng cháu ra tay, dựa vào giao tình mấy
chục năm nay của ta cùng ông ấy, lão phu nhất định sẽ nể mặt ông ta, tại sao cháu lại kiên trì không ngại khổ cực tới cửa xin cầu kiến vậy?”
“Phương bá bá là người uy tín đến mức nào? Ngài tung hoành thương trường mấy
chục năm, làm sao có thể không nhìn thấy người ta dùng chút kĩ xảo qua
mắt ngài chứ? Sao có thể bị khích bác chỉ hai ba của người bên cạnh?
Ngài sở dĩ như vậy, là vì muốn xem thử bọn tiểu bối Lương gia có chút bản
lãnh nào hay không có thể để trưởng bối phó thác hay không, có tư cách
trở thành người hợp tác sau này với ngài hay không. Hoặc là, ngài là
thay cha chồng nhà cháu tôi luyện nghị lực cho bọn tiểu bối? Cháu dâu
mặc dù bất tài, nhưng cũng muốn cho Phương bá bá ngài hiểu, Lương gia
vẫn là Lương gia, Lương gia sẽ không hủy ở trên tay cháu dâu, cháu dâu
có thành ý còn có năng lực khiến cho Lương gia phát triển trùng điệp.”
“Ha ha ha….” Phương lão gia vỗ tay cười to, “Lương đại ca thật sự có phúc, được một đứa con dâu như thế, ha ha…”
Bận rộn xử lí nhiễu loạn trong ngoài của Lương gia, nên đối với chuyện
trong phủ không khỏi ít đi chú ý. Đợi mọi chuyện tạm ổn, La Chẩn lúc này mới phát giác ra, trong nhà này, lại bắt đầu không yên.
Lương
gia đại trạch, bởi vì Đại lão gia cùng Nhị lão gia, chia làm hai đại
viện. Người làm trong viện Đại lão gia, đương nhiên sẽ không dám vô lễ
với chủ nhân. Nhưng người làm trong viện của Nhị Lão gia thì lại khác
hẳn, ngay từ lúc mới bắt đầu, dưới sắc mặt của chủ nhân, đã ẩn chứa địch ý với vị Tân thiếu phu nhân này, sau khi chủ nhân ban ra mệnh lệnh rõ
ràng, tất nhiên không chút kiêng kỵ.
Đối với tân nương, cùng với vị thiếu gia ngốc nghếch “vui vẻ” kia, chẳng những chậm trễ hầu hạ mà
còn tỏ ra khinh thường xa lánh.
Ban đầu, La Chẩn hỏi mẹ chồng
mình về những giấy tờ khế ước cùng giấy bán thân của những gia nhân này, thêm Hoàn Tố lại nghe được một vài tin tức. Sau đó, bởi vì mình cùng
tướng công như hình với bóng, thêm chuyện sửa trị hai tỷ đệ kia, nên
thái độ của họ càng nhạt nhẽo hơn cả ngày thường. Gần đây, càng lúc càng nhiều “nhắc nhở”, khiến cho La Chẩn không thể không tính toán những món nợ cũ…
Nhưng chuyện tính toán chưa kịp, thì đã nhận được tin La gia Nhị tiểu thư đến Hàng Hạ quốc thăm người thân thuận tiện lười biếng trốn việc.
“Tỷ tỷ, tại tỷ không biết thôi, tên Ngọc Vô Thụ đó
rất đáng trách. Lúc Khởi Nhi đi dạo bên hồ, hắn rõ ràng rất thích Khởi
nhi, nhưng lại không biết cách theo đuổi cô nương nhà người ta như thế
nào. Đúng lúc nhà chúng ta cần thêm người làm, hắn lại giả trang thành
thư sinh nghèo tới…”
Nghe muội muội, ầm ỹ kể lể, La Chẩn mang
cho nàng một ít trái cây mới hái, cười nhẹ: Ngay cả một nha đầu nhỏ như
Khởi nhi cũng đã có quân tử hảo cầu rồi? Thật đúng là hoa vừa mới bén
hương thơm đã có ong bướm vờn quanh hút mật rồi.
Chẳng qua là,
phụ thân vẫn muốn chọn một trong số ba chàng rể để chọn người ở rể, nếu
như Ngọc Vô Thụ kia thật sự có thành ý, với dòng máu Hoàng gia như thế
không thể nào có chuyện ở rể nhà mình được rồi. Như vậy, chỉ có Đoạn nhi thôi?
“….Tỷ tỷ?” Đang nói cao hứng La Đoạn đột nhiên nhìn thấy
ánh mắt tính toán tìm tòi nghiên cứu của tỷ tỷ, giật nảy mình, rùng mình một cái, nói:
“Tỷ tỷ, từ khi tỷ gả đi đến giờ, Đoạn nhi vẫn
ngoan ngoãn trông coi kinh doanh, không có gây sự không có giở trò quỷ,
xin tỷ nương tay, giơ cao đánh khẽ, đừng có ý định gì lạ với Đoạn nhi
nha.”
La Nhị tiểu thư buồn bã thầm than, trong ba tỷ muội, mình
là người đơn thuần nhất, kẹp ở giữa một tỷ tỷ giảo hoạt và muội muội
nghịch ngợm, Nhị tiểu thư nàng thật đáng thương a…
La Chẩn đối
với thói quen nghi ngờ đề phòng của muội muội mình, thấy nhưng không thể trách, “Đoạn nhi, sao muội không đến chào tỷ phu muội một tiếng? Chàng
đang ở thư phòng đó, đi qua đoạn này là đến ngay.”
“Ai muốn thấy tên mặt lạnh ngây ngô đó chứ… Dạ, dạ, tỷ phu, là tỷ phu ạ.” La Đoạn lột một trái vải đặc sản của Hàng Hạ quốc, nhét vào cái miệng nhỏ nhắn, để
tránh nói ra lời nói đắc tội tỷ tỷ. Nghĩ tới nghĩ lui, tên ngốc mặt lạnh đó nhìn thế nào cũng không thấy xứng đôi với tỷ tỷ, hừ!
“Thiếu
phu nhân, phu nhân phái người đến nói, hôm nay ở Thủy Vân tạ thiết yến,
giúp Nhị tiểu thư đây làm tiệc tẩy trần.” Bên ngoài đình, tiểu nha hoàn
giòn giã bẩm báo.
“Được. Vải hôm nay rất ngon, Phinh nhi mang về ăn đi.”
“Tạ Thiếu phu nhân!” Tiểu nha đầu Phinh nhi đi theo La Chẩn đã được một
thời gian rồi, sớm biết tính tình chủ tử, cười hì hì lĩnh phần thưởng.
“A?” La Đoạn nhìn ngắm mọi nơi, “Sao không thấy nha đầu Hoàn Tố vậy tỷ?”
“Ở trong cửa hàng đấy. Tỷ mới mở một cửa hàng thêu, kinh doanh cũng khá lắm.” La Chẩn kéo nàng đứng dậy, “Đi thôi, đi ăn cơm.”
La Đoạn ngắm ngắm trước sau, thầm thì hỏi: “Mẹ chồng của tỷ đối với tỷ có
tốt không? Có nghiêm trang, không nói cười tùy tiện gì đó hay không,
tỷ?”
La Chẩn véo nhẹ gò má của muội muội, “Thấy sẽ biết…”
“A….” Phinh nhi đang dọn dẹp ở bên trong đình chợt sợ hãi kêu lên.
La Chẩn kinh ngạc quay đầu, cũng lấy làm kinh hãi. Chỉ thấy một bóng đen,
một bóng vàng, truy đuổi gầm thét, từ trước mắt mình nhảy lên, vọt ra
khỏi cửa lớn giáp ranh của hai viện.
“A Hắc, A Hoàng, quay lại mau!” La Chẩn đuổi theo kêu, hai con chó này, sao lại náo loạn lên thế?
“Thiếu phu nhân….”
“Đi tìm thiếu gia!” Những chú chó này, chỉ có Chi Tâm mới có thể gọi được.
Phinh nhi vội vã đi, La Chẩn chạy vội theo hai con chó đó, để tránh cho chúng nó làm rối tung mọi thứ lên.
La Đoạn mặc dù không hiểu, vẫn bước nhanh theo tỷ tỷ, “Tỷ tỷ, chó giữ nhà sao lại nuôi ở trong viện của tỷ vậy?”
“Đó là tướng công thu dưỡng.”
“Thu dưỡng?”
“Là bị những con chó bị chủ nhân vứt bỏ, tướng công lượm về nuôi.”
Tên ngốc mặt lạnh lại có thể từ ái đến thế sao? Vậy mới không tin đâu…
“Dừng tay!” La Chẩn hét lớn lên, nhấc váy chạy nhanh đến, đôi mắt đẹp giận xanh, “Các ngươi đang làm gì?”
Bên trong viện, hai gia nhân cao to mạnh khỏe của Nhị lão gia, đang giơ cao gậy sắt định đánh xuống. Mà hướng gậy giáng xuống đó chính là hai chú
chó đang giãy giụa bị lưới bao trùm lại, A Hoàng cùng a Hắc.
Hai người nam bộc thấy nàng, trên mặt cũng không hề có vẻ sợ hãi, khẽ thi
lễ nói: “Bẩm Thiếu phu nhân, chúng tôi đang muốn giải quyết hai con súc
sinh này, mắc công chúng nó làm cho khắp nơi vừa dơ vừa loạn.”
“Các ngươi thật to gan, các ngươi có biết chúng nó là ai nuôi hay không?”
“Thiếu phu nhân.” một người gia nhân cao to cười nhạt, “Ai nuôi cũng vậy, nhất định không để chúng nó dấy bẩn bên trong viện đúng không nào? Thiếu phu nhân nên lui về phía sau một chút, mắc công máu chúng nó vấy bẩn lên
thân ngài…”
“Càn rỡ!” Dung nhan xinh đẹp của La Chẩn lạnh lẽo, “Ta lại muốn xem các ngươi ai đám động đến chúng nó!”
Hai nam bộc giật mình: Vị Thiếu phu nhân yếu đuối này, vì sao lại có khí thế dọa người như thế? Nhưng, nhưng…
“Thiếu phu nhân, ngài đừng quản thì tốt hơn, chúng nó chỉ là hai con súc sinh
mà thôi, ngài không nên vì chúng nó mà cãi nhau với nô tài chúng tôi,
đúng không? Làm Thiếu phu nhân tức giận chúng tôi gánh tội không nổi
đâu….”
“Các ngươi là nô tài ở Nhị viện?” Đôi mắt đẹp của La Chẩn lạnh lùng, nhìn chằm chằm hai nam nhân so với mình cao hơn một cái đầu, “Các ngươi thật sự cho là, ta không có quyền xử trí các ngươi? Nếu nói
đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, các ngươi ở trước mặt ta đánh chết hai con chó của ta, thế nào, là muốn ra oai phủ đầu với thiếu phu nhân ta
sao?”
“Chuyện này…” Hai nam bộc trao đổi ánh mắt, không biết ứng đối như thế nào. Chủ tử mặc dù lên tiếng, nhất định phải gây khó dễ với Tân thiếu phu nhân này, nhưng chưa nói qua, có thể đối diện chống đối
hay không, có thể nói năng lỗ mãng hay không, có thể….
“Hiện
tại, ta đứng ở chỗ này, xem ai dám động đến một cọng lông tơ của chúng
nó, bản thiếu phu nhân sẽ làm cho người đó hối hận vì sao cha mẹ sinh ra tay của mình.” La Chẩn thân thể nhỏ nhắn, giọng nói mềm mại, nhưng đem
từng câu từng chữ nói một cách lạnh lẽo, cứng rắn, xuyên thẳng vào trái
tim người khác.
Bị khí thế cao quý này làm run sợ, hai nam bộc
lui một bước, tất cả đều phát run. Nhưng trong đó, một tên bất chợt nhớ
nhớ tới chủ tử từng đồng ý qua, nếu hoàn thành việc này, sẽ cất nhắc hai người bọn họ lên làm quản sự Nhị viện. Nếu muốn được thưởng nhất định
phải có dũng khí, nên tên nô bộc kia, lập tức phấn chấn tinh thần, không để ý đến sự uy hiếp, giơ cao cây gậy trực tiếp bổ xuống đỉnh đầu của
một con chó trong lưới.
La Chẩn kinh hãi, không hề nghĩ đến tên
nô tài kia lại dám không vâng lời như thế. Nàng đối với chó cũng không
có yêu thích đến mức như Chi Tâm, nhưng tất cả bọn họ đều là bảo bối
thương yêu nhất của tướng công Chi Tâm, nàng không thể để cho bọn nó bị
thương trước mắt mình.
Trong lúc tình thế cấp bách, trong bụng nàng không kịp suy nghĩ nhiều, bổ nhào đến ôm lấy đầu hai con chó trong lưới……
“Tỷ tỷ……” La Đoạn hét lên một tiếng tê tâm liệt phế.
Đầu vai bị đánh thật mạnh một cách hung ác, khiến cho tâm trí La Chẩn trống rỗng, nửa người giống như bị lửa đốt. Nhưng vẫn còn có thể nhớ, A Hoàng A Hắc còn trong vòng nguy hiểm, đôi mắt đẹp lạnh lẽo nhìn thẳng vào
gương mặt lúng túng không yên của bọn họ, nghiến răng nói:
“Cút!!”
Hai tên gia nhân kia sợ ngây cả người, cho dù bọn họ có to gan lớn mật
như thế nào đi chăng nữa, cũng biết đả thương Thiếu phu nhân sẽ phạm
phải tội tày trời gì. Nên khi đôi mắt sắc lạnh kia bắn tới thì bọn họ
càng thêm sợ đến mức lui lại mấy bước, gậy gộc cũng rời tay rơi xuống.
“Các ngươi, hai tên khốn kiếp này…..”
“Đoạn nhi…” Phía dưới thân, hai con chó giống như khóc than rú lên từng hồi,
vươn lưỡi liếm lên má của La Chẩn, khiến nàng cảm thấy như được an ủi,
gọi muội muội đến. “Mau gọi người đến đây……”
La Đoạn nhặt lên
cây gậy dính máu kia, vẫn chưa kịp lên tiếng gọi, đã nghe thấy, “Thiếu
phu nhân……” Tiếng bước chân lộn xộn, tiếng kêu kinh hoàng, nữ có nam có.
La Chẩn được ai đó dìu lên, muốn giơ tay lên xóa đi mồ hôi lạnh thấm ướt
trán, mới biết cánh tay phải của mình đã không thể cử động được nữa.
Nàng không hiểu vì sao ánh mắt của đám gia nhân và nha hoàn lại kinh hoàng
đến thế, vẫn còn giơ tay trái lên khoác trên vai Phinh nhi, chỉ vào A
Hoàng a Hắc bên trong lưới phân phó, “Đem bọn nó mang về Song Uyên cư…”
Hai nam nhân người làm lúc này ôm hai chú chó lên, lại gục đầu thấp xuống, không dám liếc nàng một cái.
Phinh nhi đột nhiên oa lên một tiếng khóc lớn, “Thiếu phu nhân… Ngài đừng đọa nô tỳ, bên phải ngài tất cả đều là máu a…”
“Khóc cái gì?” La Đoạn hét to, “Còn không mau đi gọi đại phu!”
Có người như ở trong mộng mới tỉnh, lúc này nhanh chân bỏ chạy, “Gọi đại
phu, gọi đại phu, Thiếu phu nhân bị thương, mau gọi đại phu! Không,
không, không, mau tìm Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia…..”
“Các
ngươi ngây ngốc làm cái gì?” La Đoạn ôm lấy chiếc gậy đã đánh vào người
tỷ tỷ, mày cau lại thật chặt, mắt hạnh nén giận, “Bốn người các ngươi,
đi bắt hai tên nô tài kia mau lên! Hai người các ngươi, tìm một tấm nệm
thật dày đến đây.”
“Đoạn nhi…” Nằm trên chiếc cáng nệm dày, trên đầu mồ hôi tuôn như tắm, La Chẩn nhìn muội muội nói, “Ngăn Hoàn Tố lại, đừng để em ấy nóng nảy….”
“Tỷ tỷ!” La Đoạn dậm chân, “Hai tên khốn kiếp đó, nên bị phế hai tay, chém hai chân, còn ngăn Hoàn Tố làm chi?”
“Nghe ta…. Đừng để Hoàn Tố động đến bọn hắn….”
“Nương tử! Trân nhi! Nương tử! Trân nhi!”
Ngốc tử này, ai kêu hắn tới? “Đoạn nhi, mau cầm áo… che kín máu trên người ta….”
Không còn kịp che giấu vết thương nữa, Chi Tâm đã lảo đảo chạy vội tới, phía
sau là Chi Hành vừa nghe tin đã chạy vội đến. Hai người nhìn thấy La
Chẩn nằm trên cáng nửa người đều là vết máu thì tất cả đột nhiên ngây
người. Mà Chi Tâm, trong nháy mắt trên mặt mất đi tất cả màu sắc, tay
run rẩy, môi mấp máy, “… Nương tử… Nàng làm sao vậy?”
La Chẩn
buồn cười, muốn nói cho ngốc tử này biết mình không có sao, nàng biết,
hình dạng của mình tất nhiên dọa ngốc tử sợ rồi. Nhưng ngay khi vừa nhìn thấy hắn, ý chí kiên cường chịu đựng quá lâu đột nhiên tản đi, trên môi nụ cười vẫn chưa hoàn thành, đã rơi vào trong bóng tối dày đặc……
“Trân nhi! Trân nhi……” Mái đầu xinh đẹp của nương tử rũ xuống, đôi mắt linh
động to tròn nhắm lại, tựa như tựa như A Hoa mình không cứu kịp khi đó…… Không, Chi Tâm không để cho nương tử đi, không để cho nương tử đi đầu
thai, Chi Tâm không muốn!
“Đại ca!” Chi Hành ngăn huynh trưởng
lại, “Đại tẩu hiện tại không biết bị trọng thương ở chỗ nào, huynh không thể chạm vào tẩu được!”
“Không, ta muốn Trân nhi, ta muốn nương tử, Chi Hành khốn kiếp, đệ buông Chi Tâm ra!”
Chi Hành ôm chặt huynh trưởng đang gần như phát điên. “Các ngươi mau đưa
Thiếu phu nhân trở về phòng, cho người chạy nhanh đến phòng ta mang hòm
thuốc tới đây!”
Mắt thấy nương tử bị mang đi xa, Chi Tâm càng
cảm thấy tim bị đau đến gần như tê liệt, tay chân liều mạng giãy giụa,
“Chi Hành, đệ buông Chi Tâm ra, Chi Tâm muốn tìm nương tử, đệ mau buông
Chi Tâm ra! Trân nhi, Trân nhi…… Chi Hành, Chi Tâm hận đệ! Chi Tâm hận
đệ!”
“Đại ca!” Nghe thấy huynh trưởng nói như thế, tâm Lương Chi Hành như đao cắt, lại chỉ phải cứng rắn hét lớn với Chi Tâm: “Đại ca,
huynh có muốn cứu đại tẩu không?”
“…… Cứu Trân nhi?” Đôi mắt Chi Tâm đẫm lệ sương mù, “Cứu Trân nhi?”
“Vâng!”
Chi Tâm lấy tay áo lau đi nước mắt nước mũi trên mặt, nặng nề gật đầu, “Chi Tâm phải cứu Trân nhi, Chi Tâm nhất định phải cứu Trân nhi!”
“Đại ca theo đệ đến xem bệnh cho đại tẩu, chờ khi chẩn ra kết quả, đại ca
nhanh chóng chạy đến Bách Thảo Viên tìm kiếm dược thảo cứu đại tẩu có
được không?”
“Được!” Chi Tâm nắm quyền, “Chi Hành, đệ nhất định phải cứu Trân nhi!”
La Đoạn giúp tỷ tỷ cởi chiếc áo dính đầy máu ra, tình hình đập vào mắt
lại khiến nàng suýt chút nữa ngất xỉu. Xương vai bên phải của tỷ tỷ, gần như vỡ vụn thành từng mảnh, nhất thời tâm thần đều vỡ vụn, kêu to, “Tên ngốc mặt lạnh, xương của tỷ tỷ ta đã nát hết, ngươi còn không mau đến
cầu đại phu!”
Lương Chi Hành ở ngoài trướng nghe được nóng nảy, “Ngươi mau đem cổ tay của nàng cho ta!”
La Đoạn hét lên, “Ngươi mau vào nhìn a, ngươi là trượng phu của tỷ ấy mà, trốn tránh ngại ngần gì nữa? Mau đi mời đại phu a!”
Vừa rồi, nàng theo chiếc cán rời đi, nên không nghe huynh đệ Lương thị
tranh chấp. Huống chi, dưới tình cảnh đau lòng khôn xiết thế này, làm gì có ai còn có tinh thần để chú ý gì nữa?
“Ta chính là đại phu, nàng là đại tẩu của ta!” Lương Chi Hành đưa tay vào trướng, “Đưa cổ tay đại tẩu cho ta!”
Đại tẩu? La Đoạn nghe thấy ngơ ngác, nhẹ nhàng đem cổ tay tỷ tỷ đặt vào tay hắn.
Tay Lương Chi Hành chỉ vừa mới chạm vào, mạch tượng suy yếu kia làm cho tim hắn hoảng hốt, “Che thân thể của đại tẩu lại, ta cần kiểm tra thương
thế một chút.”
La Đoạn không rảnh hỏi kỹ, lập tức nhặt chiếc áo che kín bầu ngực của tỷ tỷ, “Còn không mau tới!”
Lương Chi Hành vén màn lên, hình ảnh đập vào mắt càng kinh hãi hơn, “Người đâu, mang hòm thuốc của ta đến đây mau!”
Phinh nhi vội vã đưa lên, Chi Hành mở rương lấy thuốc cầm máu, cả bình rắc lên nửa bên xương vai kia, “Đại ca!”
Chi Tâm đứng ở bên ngoài màn, hắn biết Chi Hành đang chữa trị cho Trân nhi
thì mình không thể thêm phiền. Vì vậy, hắn từ lúc bắt đầu liền mím chặt
lấy cánh môi tái nhợt không phát một tiếng, nghe Chi Hành kêu to, lúc
này mới lên tiếng, “Chi Tâm ở đây!”
“Mau lấy dược thảo huynh chữa chân gãy cho đệ lúc trước đến ngay, xương của đại tẩu vỡ nát rồi!”
“Oa…….” Chi Tâm khóc thảm thiết, quay đầu bỏ chạy…… Xương Trân nhi vỡ nát, Chi
Tâm phải cứu Trân nhi…… Chi Tâm phải cứu Trân nhi……
Vừa ra cửa đã va vào Nhị lão đang đến, Vương Vân thấy con trai như thế, vừa hoảng vừa sợ, “Chi Tâm, Chẩn nhi sao rồi?”
“Mẹ, tránh ra…… Xương của Trân nhi vỡ nát, Chi Tâm phải cứu Trân nhi, tránh
ra……” Chi Tâm đẩy mẫu thân ra, vừa lau nước mắt vừa trào lệ vừa chạy vừa kêu khóc: “Phong ca ca Phong bá bá Phong gia gia, các người giúp cho
Chi Tâm chạy mau chút, Chi Tâm phải cứu Trân nhi……”
Lương phụ sợ đứa con ngốc gặp chuyện không may, định đưa tay cản hắn, không ngờ chỉ
trong nháy mắt, con trai của mình đụng ngã lăn vô số bồn hoa và cây
cảnh, không ai có thể ngăn được, như một cơn gió nhanh chóng vọt ra khỏi phòng. “Chuyện gì……” Lương Đức định đuổi theo nhìn cho rõ ràng, đã bị
tiếng khóc thất thanh của phu nhân làm kinh hoảng….
“Trời ạ, Chẩn nhi đáng thương của ta! Chi Hành, con mau chữa trị cho Chẩn nhi đi! Này này này…… Làm sao bây giờ….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT