Cậu…. tại sao lại không nói với tôi việc ăn thuốc xổ hả?-Lâm Phong lạnh lùng hỏi Ngọc Minh khi 2 người đừng ở 1 góc khuất.
Ngọc Minh ấp úng nói:
-Tôi… tôi tưởng cậu biết việc đó.
-Biết? Cậu thử nghĩ xem nếu tôi mà biết thì tôi có thể trở thành bạn của cậu không hả?
Ngọc Minh không nói gì. Lâm Phong cười nhạt nói:
-Lúc đưa tôi lên phòng y tế, nói với tôi những lời đó đều là sắp đặt của cậu hết đúng không? Muốn lừa tôi làm bạn cậu à? Giờ thì thành công rồi đấy. Cậu định chơi tôi thế nào nữa hả?
-Tôi không có!-Ngọc Minh nói lớn.-Đúng là vụ thuốc xổ là do tôi nhưng lúc ở phòng y tế là thật. Tôi không lừa cậu mà.
-Phải! Cậu không lừa tôi. Chỉ là tôi ngu ngốc tin cậu. Tôi cứ tưởng cậu không
giống những đứa con gái mà tôi từng quen, chỉ toàn giả tạo. Không ngờ
cậu cũng vậy.
-Đừng có nói tôi giả tạo. Nếu cậu muốn biết, tôi sẽ cho cậu biết tất cả. Việc cậu bị dính vào chiếc xe, cậu ngồi lên bã kẹo cao su, Triệu Nghi hất ly nước ngọt trúng người cậu cho tới việc cậu
uống phải thuốc xổ và cả mái tóc của em họ cậu cũng đều là do tôi hết.
-Cậu… đúng là đồ giả tạo mà. Lúc nào cũng cười nói, làm vẻ ngây thơ. Tôi đúng là tin tưởng lầm cậu mà. Được lắm! Từ nay trở đi đừng bao giờ để tôi
nhìn thấy cậu nữa. Nếu cậu có thể biến mất khỏi nơi này thì cậu hãy biến nhanh đi.
Ngọc Minh sững sờ 1 lúc rồi nói:
-Được, nếu cậu đã muốn như vậy. Cậu hãy cho tôi 1 thời gian. Sau khi thi học kỳ 2
xong, tôi sẽ biến mất khỏi nơi này. Cậu sẽ không bao giờ phải nhìn thấy
tôi nữa đâu.
Rồi cô cúi đầu xin lỗi Lâm Phong và quay bước đi.
Lâm Phong đứng đó, nhìn theo bóng dáng của cô gái mà mình từng nghĩ là 1
người đáng yêu. Hóa ra cô ta cũng chỉ là 1 kẻ giả tạo mà thôi. Lúc nào
cũng đội 1 cái mặt nạ dày cộm trước mặt mọi người. Cậu đúng là ngu ngốc
mà. Còn nghĩ là sẽ giúp cô ta đối mặt với Lăng Thanh Thủy nữa chứ. Còn
dám nói là sẽ không nhường cô ta cho Lý Chính Đức. Đúng là hồ đồ mà.
………
Ngọc Minh 1 mình ngồi ở chỗ quen thuộc, chợt thấy thật lạc lõng. Cô đã làm
tổn thương 1 người bạn ư? 1 người đã giúp đỡ, an ủi cô. Tại sao lại thấy khó chịu khi cậu ta nói muốn cô biến mất khỏi nơi này? Tại sao lại cảm
thấy khó thở khi thấy ánh mắt lạnh lùng của cậu ta dành cho mình? Ngọc
Minh lắc đầu, cố gằng xua tan đi những câu hỏi ấy. Cô đã lâu lắm rồi
không có cảm giác với con trai chẳng phải vậy hay sao? Tại sao lại phải
suy nghĩ về tên ấy cơ chứ? Cô còn cả 1 tương lai với những điều cần phải làm. Cô cần phải tập trung. Nhất định phải lấy được cái học bổng ấy.
Trang Ngọc Minh lấy lại quyết tâm, chăm chú làm nốt đống bài tập.
……..
-2 cậu sao thế? Sao không ai nói với ai câu nào vậy hả?-Vĩ Thanh hỏi khi
thấy Ngọc Minh và Chính Đức im lặng không ai nói câu nào.
Ngọc Minh không trả lời. Chợt Chính Đức quay sang hỏi Ngọc Minh:
-Điều đó là thật chứ? Chuyện cậu và cậu ta?
Ngọc Minh lắc đầu nói:
-Cậu không lẽ không nhận thấy. Tớ từ lâu đã không còn cảm giác với con trai. Đã không có tình yêu. Không còn tin vào cái phép màu ấy nữa rồi. Do đó
đừng có hỏi tớ chuyện ấy nữa.
Sau đó cô lại tiếp tục chăm chú vào quyển sách. Chính Đức nhìn cô chằm chằm, Vĩ Thanh ngơ ngác chẳng hiểu
mô tê gì. Chính Đức cuối cùng lặng lẽ nói:
-Tớ đã sai lầm 1 lần. Tớ sẽ không để điều đó xảy ra lần nữa đâu.
Vĩ Thanh nhăn mặt, thắc mắc hỏi:
-Cậu nói vậy là có ý gì?
-Tớ sẽ không buông cậu ra đâu Ngọc Minh. Chỉ đến khi nào cậu tìm được người cậu yêu thật sự mà thôi.
Bất chợt Ngọc Minh quay sang mỉm cười nhìn Chính Đức:
-Cậu không giữ tớ được lâu đâu. Nếu tớ thành công, tớ sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của các cậu.
-Nè, rốt cuộc thì 2 người nói cái gì vậy hả?-Vĩ Thanh không chịu được, nói lớn.
Ngọc Minh chỉ nhếch mép không nói. Cả Chính Đức cũng không biểu lộ chút cảm xúc nào.
………
Minh Quân cốc vào đầu Ngọc Minh hỏi:
-Cậu sao thế? Không tập trung tí nào cả.
Ngọc Minh thở dài hỏi:
-Minh Quân, mình hỏi cậu 1 chuyện được không?
-Cậu hỏi đi.
-Nếu như cậu có 1 người bạn, cậu và người đó từng rất ghét nhau thế rồi cậu
chơi xỏ cậu ta. Nhưng cậu ta không biết. Thế rồi cậu an ủi cậu ta và 2
người thành bạn. Rồi 1 ngày nọ, người bạn ấy phát hiện ra tất cả các vụ
chơi xỏ đều do cậu làm, cậu ta giận cậu. Cho rằng cậu là 1 người giả
dối. Cho dù cậu đã xin lỗi nhưng người bạn ấy vẫn không tha thứ mà còn
muốn cậu biến mất khỏi nơi mà cậu ta đang ở. Muốn cậu vĩnh viễn không
bao giờ xuất hiện trong thế giới của người bạn ấy nữa. Cậu sẽ làm?
Minh Quân trầm ngâm 1 lúc rồi nói:
-Mình không biết phải nói gì nhưng theo mình thì đó không phải là 1 người bạn tốt. 1 người bạn thật sự sẽ luôn tha thứ cho bạn của mình. Luôn thông
cảm cho nhau chứ không phải cay đắng và ích kỉ như thế.
Ngọc Minh gật đầu suy nghĩ rồi lại cắm cúi làm bài. Cô rất vui vì Minh Quân không hỏi thêm gì khác. Cậu ấy luôn rất tế nhị và tốt bụng. Luôn hiểu được
nỗi lòng của người đang nói chuyện với cậu ấy. Ngọc Minh nghĩ nếu ai đó
quen được với cậu ấy thì quả là hạnh phúc.
“Minh Quân nếu mình có cơ hội nhận được cái học bổng ấy mình nhất định sẽ không quên cậu đâu.”
Ngọc Minh thầm nghĩ.
…….
Những ngày tiếp theo, Ngọc Minh vẫn biến mất trong giờ nghỉ. Và đặc biệt hơn
là không ai biết cô ấy đi lúc nào và vào lúc nào. Thậm chí không ai có
thể nhìn thấy cô ấy ngoài những giờ vô tiết. Chuyển tiết dù chỉ là 5’
hay 3’ cô cũng chúi mũi vào xấp bài tập và quyển sách. Thượng Nguyên
cũng chính thức trở thành bạn của họ và thường xuyên giúp Ngọc Minh giải quyết những khó khăn trong lúc làm bài. Cũng như Minh Quân, Thượng
Nguyên không bao giờ tò mò về chuyện riêng của người khác. Cô ấy cũng
luôn tế nhị và tốt bụng. Lắm lúc Ngọc Minh nghĩ nếu cô bạn ấy và Minh
Quân trở thành 1 cặp thì hợp biết mấy. Nhưng Ngọc Minh thừa biết chẳng
ai trong 2 người họ muốn có bạn trai hay bạn gái cả. Việc học tập bí mật này cũng như dự định của Ngọc Minh chỉ có Tae Min, Nguyên Thảo, Minh
Quân và Thượng Nguyên biết được. Và tất cả họ đều giữ bí mật rất tốt.
Đến ngày ôn tập cuối cùng trước ngày đi thi, Ngọc Minh đang vội vàng ra
khỏi lớp thì bị Vệ Mạc Nhi nắm lại. Cô ta lôi Ngọc Minh đến khu bồn nước sau trường. Ở đó, Lăng Thanh Thủy và con nhím màu đỏ tím kia đang đứng
đợi. Vừa thấy Ngọc Minh, Thanh Thủy đã bước đến hỏi:
-Chào! Cậu tính trốn tôi đấy à?
-Tôi không trốn cậu.
-Thế tại sao các giờ nghỉ cô đều biến mất?-Mạc Nhi chen vào.
Thanh Thủy lườm cô ta 1 cái khiến cô ta nín khe. Ngọc Minh bình thản nói:
-Chuyện cậu nói với tôi, tôi vẫn nhớ. Cậu yên tâm tôi sẽ để cho cậu trả thù. Nhưng có thể để qua ngày hôm nay và ngày mai không?
-Tại sao?-Thanh Thủy hỏi.
-Vì hôm nay và ngày mai là 1 ngày rất quan trọng với tôi. Chỉ cần sau ngày
mai tôi sẽ xuất hiện cho cậu trả thù. Được chứ? Tôi xin cậu đấy.
Thanh Thủy đại tỉ mỉm cười, nói:
-Ok! Cậu nói thì phải giữ lời đấy.
-Tôi biết! Cậu không phiền thì tôi xin đi trước. Tôi trễ rồi.
Thanh Thủy mỉm cười cho cô đi. Ngọc Minh nhìn đồng hồ vội vã chạy. Lúc chạy
ra cô vô tình đụng phải Lâm Phong. 2 người đụng trúng nhau mạnh đến độ
Ngọc Minh té xuống sàn cái oạch ê hết cả mông. Tập vở trong cặp rớt lung tung. Cô tự trách cái tật cẩu thả của mình vừa nhặt lại sách vở. Cô có 1 thói quen rất kỳ lạ đó là không bao giờ chịu khóa cặp cho đàng hoàng.
Đeo cặp chéo thì bao giờ cũng để hờ, chẳng chịu khóa. Đeo ba lô thì quên cài dây kéo những ngăn nhỏ ở ngoài lẫn trong. Giờ thì đã nhận lấy hậu
quả của việc cẩu thả ấy. Ôm đống giấy tờ lộn xộn trong tay, Ngọc Minh
đứng dậy cúi đầu xin lỗi. Khi ngẩng đầu dậy, cô sượng người khi nhận ra
người mình tông phải chính là Hàn Lâm Phong. Hơi ngại, Ngọc Minh vội vã
chạy mất. Kể cũng đúng. Sau ngày hôm đó, cô đã không còn gặp lại Lâm
Phong nữa. Những lúc vô tình đụng phải cậu ấy ở hành lang, cậu luôn làm
vẻ mặt như không hề quen biết cô. Dù đã nhiều lần cô xin lỗi nhưng cậu
ấy vẫn không thèm nhìn mặt cô. Cô đã nghĩ nếu cậu ta thật sự muốn mình
biến mất, mình sẽ cho cậu ta nếm trải cái cảm giác mất đi 1 người mình
yêu. Nhưng rồi lại bận rộn với kỳ thi, Ngọc Minh quên béng đi mất.
Cô phóng xe như bay trên đường, thắng cái két trước chỗ hẹn. Mở cửa, Ngọc
Minh thở hổn hển bước vào. Thả cái cặp xuống bàn, Ngọc Minh ngồi xuống,
Thượng Nguyên hỏi:
-Sao cậu đến trễ thế? Cậu ra sớm hơn mình mà.
-Mình gặp chút rắc rối. Giải quyết ổn thoải rồi người ta mới cho mình đi.
-Thôi được rồi chúng ta bắt đầu thôi.-Minh Quân nhẹ nhàng thông báo.
Kể từ ngày mà Thượng Nguyên giúp đỡ Ngọc Minh làm bài tập, cô đã mời
Thượng Nguyên làm gia sư cho mình, cùng học chung với Minh Quân. Nguyên
Thảo thì lâu lâu lại ghé thăm họ. Tae Min thì bận rộn với công việc của
hội học sinh nên không thể đến được. Hạo Trương cũng hoàn toàn không
biết việc gì. Nguyên Thảo đã hứa giữ bí mật cho Ngọc Minh đến cùng nên
không ai nói điều gì cho đến khi tới thời điểm.
Cả 3 người cùng
nhau ôn tập tất cả các môn. Mãi đến 8h tối cả 3 người mới ra về. Trước
khi Ngọc Minh về, Thượng Nguyên ôm cô, nói:
-Chúc cậu thi tốt Ngọc Minh. Cố gắng lên nhé!
Minh Quân cũng vỗ vai Ngọc Minh nói:
-Làm bài cẩn thận đấy. Hãy làm hết sức mình để khỏi phải hối hận nhé cô bạn.
-Không đi xe được nên mới nhờ anh hai chở. Chở đi thôi. Lúc về em nhờ bạn chở.
-Đi tắm đi lát tính.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Ngọc Minh lau khô tóc leo lên gác. Cô lôi đống
bài ra ôn lại. Được nửa tiếng thì có tin nhắn từ Nguyên Thảo:
“Thi tốt nhé em yêu! Honey sẽ luôn cầu chúc cho em.”
Ngọc Minh bật cười tắt đi. 30’ sau nhận được tin nhắn của Tae Minh:
“Em gái cố lên đừng để anh hai thất vọng đấy.”
Ngọc Minh mỉm cười cảm động trước sự dộng viên của mọi người. Đúng là những
người bạn tốt. Chỉ có những người bạn thật sự mới luôn ở bên, quan tâm
và động viên, an ủi mình. Gần 10h, Ngọc Minh bước xuống nhà đi đánh
răng, cô hỏi anh hai lần nữa:
-Nè, rốt cuộc anh có chở em không thì bảo?
-Mệt quá! Mấy giờ?
-6h đi. Nhớ đó nha.
Tối đó, cô đi ngủ với 1 tâm trạng vô cùng hồi hộp. Trằn trọc mãi, 11h cô
mới thiếp đi. Mới 5h 30 cô đã giật mình tỉnh giấc, mở to mắt sáng rõ mau chóng chuẩn bị đồ đạc. Sơn Nhã vẫn còn lơ mơ, xách xe chở em gái đi.
Không hề để ý rằng nó không đến trường mà lại vào 1 cái trường đại học
có tiếng ở thành phố.
Mãi đến khi về nhà tiếp tục cuộn mình trong chăn, 1 phần nào đó trong suy nghĩ cậu mới thắc mắc:
“Nó làm gì ở trường đại học nhỉ?”
Rồi cậu chìm vào trong giấc ngủ.
……..
Lâm Phong đã đợi nửa tiếng rồi mà vẫn không nhìn thấy xe cô ấy đâu. Cậu
chạy lên tầng 3, đẩy cửa bước vào hy vọng sẽ thấy cô ấy nhưng không.
Vườn cây không 1 bóng người chỉ ánh mặt trời đang ủ ấm từng khóm hoa,
ngọn cỏ. Cậu bước vào trong, chợt phát hiện ra 1 thứ. 1 khóm hồng màu
xanh đang nằm cô đơn ở 1 góc vườn. Nó năm ở nơi nhiều ánh nắng nhất và
cũng là nơi ít ai để ý nhất. Cô đơn, lẻ loi như cậu bây giờ. Đã 1 tháng
rồi cậu không lên đây. Kể từ cái ngày cậu biết việc cô ấy đã làm. Tuy cô ấy đã xin lỗi nhưng cậu vẫn không muốn tha thứ. Không thèm nhìn mặt cô
ấy để rồi cảm thấy trống vắng, nhớ nhung. Cậu nhớ cái nụ cười ngây ngô
ấy. Nhớ gương mặt xinh xinh cùng đôi mắt to, long lanh lúc nào cũng ánh
lên vẻ tinh nghịch và cứng rắn mỗi khi cô nhìn cậu. Cũng nhớ mái tóc
đen, luôn được buộc cao, hơi xoăn và mỏng tang. Cậu rất muốn nghe giọng
nói của cô ấy. Cái giọng nói lúc nào cùng khiêu khích, trêu chọc cậu
nhưng lại rất đáng yêu và quen thuộc. Lâm Phong cảm thấy rất nhớ cái cô
gái ngốc nghếch ấy. Cậu tự hỏi, phải chăng cậu thích cô ấy mất rồi.
….....
Như 1 loài hoa
Em đến bên tôi, khiến tôi ngây ngất
Rồi khi tôi say đắm, em đi mất
Giận em mà sao cứ mãi kiếm tìm hình bóng em
Luôn để ý đến em
Muốn quan tâm, ở bên mà sao không được?
Khi em đi thì nhớ
Có mặt em làm ngơ
Tôi ngốc lắm đúng không?
Không biết giữ lấy em bên cạnh
Để giờ đây tiếc nuối
Đóa hồng xanh ở nơi ấy
Tôi vẫn giữ nguyên
Chờ 1 ngày em quay lại bên tôi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT