Lâm Phong bước về lớp, khẽ cười khi nhớ lại vẻ mặt của Ngọc Minh lúc
nãy. Rất đáng yêu. Nụ cười tự nhiên nhưng cũng không kém phần ngây thơ.
Gương mặt trắng, đôi mắt tròn, to long lanh và cặp chân mày nhàn nhạt
đều rất cân xứng. Tuy không dễ thương bằng các cô gái cậu từng quen và
cũng không nổi bật nhưng lại có vẻ gì đó rất trẻ con. Thật khiến cho
người ta muốn che chở. Ngồi vào chỗ, Lâm Phong không hề để ý đến mọi
việc xung quanh. Nguyệt Ân nhìn bạn hỏi:
-Này cậu sao vậy? Có gì vui à?
Lâm Phong quay sang nhìn thằng bạn thân mỉm cười, không nói. Chợt Nguyệt Ân chỉ vào cánh tay Lâm Phong hỏi:
-Cậu bị sao thế? Trông như ai đó bấu vào tay cậu ấy.
Lâm Phong nhìn xuống tay, vết móng tay sâu hoẵm của Ngọc Minh vẫn còn hằn rõ và đang thâm tím lại. Lâm Phong nhăn nhó nói:
-Ôi trời! Đúng là không nên chọc giận Đầu Heo mà.
Nguyệt Ân ngạc nhiên hỏi lại:
-Hả??? Cậu…. gặp Đầu Heo à?
-Ừ! Có gì mà ngạc nhiên vậy?
-Nhưng…. Cậu và cô ấy ghét nhau mà. Không lẽ 2 người lại gây nhau hả? Cô ấy cào cấu cậu hả?
Lâm Phong bật cười trước vẻ mặt của bạn, nói:
-Trí tưởng tượng của cậu phong phú thật đấy Nguyệt Ân. Tớ không gây với cậu ấy. Tớ chọc cậu ấy.
-Chọc? Cậu ấy? Ai?
-Ngọc Minh chứ ai.
-Cậu…. vừa gọi đúng tên thật của người ta à?
-Tất nhiên!
-Trời, không lẽ cậu và cô ấy trở thành bạn rồi sao?
-Phải! Bạn tốt.
-Ôi thật không thể tin được.
……
-Minh Minh bà có sao không?-Vĩ Thanh đứng bật dậy hỏi ngay khi thấy Ngọc Minh .
Ngồi xuống chỗ, cô nói:
-Không sao! Chào anh Tae Min, Triệu Nghi sáng qua tìm tui có gì không?
Triệu Nghi cười, nói:
-Không có gì. Chỉ muốn hỏi là dạo này bà đi đâu sao không thấy bà trong giờ nghỉ.
Tae Min cũng hỏi:
-Đúng đấy. Em trốn đâu thế hả?
Ngọc Minh cười tươi nói:
-Em có việc phải làm.
Chợt điện thoại cô có tin nhắn. Của Hàn Chết Tiệt:
“Đau quá! Tay tôi bầm tím rồi. Bắt đền cậu đấy!”
Ngọc Minh bật cười, nói:
-Đúng là giống trẻ con mà.
Vĩ Thanh hỏi:
-Cái gì trẻ con?
Triệu Nghi thì lại hỏi:
-Ai nhắn thế?
Ngọc Minh không trả lời, nhắn lại:
“Cậu tự làm tự chịu. Ai biểu lợi dụng làm gì. J ”
Vĩ Thanh đọc lớn tin nhắn rồi đọc số điện thoại của người gửi lên. Chợt Tae Min nói:
-Ủa số đó của Lâm Phong mà.
Cả 3 người đểu trợn mắt nhìn Ngọc Minh. Cô cười cười hỏi:
-Làm gì nhìn tui dữ vậy?
-Em nhắn tin với Lâm Phong?-Tae Min hỏi.
-Bà hết chiến tranh với hắn rồi hả?-Vĩ Thanh cũng hỏi ngay.
-2 người quen nhau à?-Triệu Nghi háo hức.
Chợt có tin nhắn, cả 4 người chụm đầu lại coi.
“Dù sao tôi cũng có ý tốt muốn an ủi cậu thôi mà. Sao nỡ lòng nào đối xử với tôi như thế chứ. L”
“HeHe thôi xin lỗi nhé. Ta bắt cóc Trang Ngọc Minh rồi. Ngươi đến đây mà đem
cô ta về.”-Vĩ Thanh nghịch ngợm nhắn lại thay cho Ngọc Minh.
4
người cùng cười, chợt Ngọc Minh nhìn thấy Thượng Nguyên. Cô để cho 3
người kia tha hồ phá Lâm Phong, bước lại chỗ Thượng Nguyên. Ngọc Minh
ngồi xuống hỏi:
-Mình ngồi đây được chứ?
Thượng Nguyên ngẩn đầu lên, mỉm cười nói:
-Cậu ngồi đi.
Ngọc Minh mắt sáng rỡ ngó cuốn tiểu thuyết trong tay Thượng Nguyên hỏi:
-Bong bóng mùa hè của Minh Hiểu Khê?
-Ừ! Cậu cũng biết à?
-Tất nhiên! Mình xem cả phim luôn rồi. Truyện thì chưa xem hết. Cậu thấy thế nào?
-Hay nhưng hơi đau buồn.
-Mình thì thấy đau lòng quá nên không muốn xem. À, cậu có đủ hết bộ này chứ?
-Đủ! Còn cậu?
-Không mua. Mình chỉ có cuốn Sẽ có thiên thần thay anh yêu em và Dư vị trà chiều thôi.
-Hay quá! Mình không có 2 cuốn đó. Mình có bộ Minh Nhược Hiểu Khê, Liệt hỏa như ca, Bong bóng mùa hè.
-Ôi 2 chúng ta thật là hợp nhau.
2 cô gái đang bàn về tiểu thuyết mà họ đã đọc thì tự nhiên Hàn Lâm Phong
xuất hiện trước cửa lớp. Cậu ta nhào ngay vào lớp, nắm lấy vai Ngọc Minh hỏi:
-Cậu điên hả? Sao lại nhắn cho tôi là sắp bị hành hình?
Ngọc Minh ngơ ngác hỏi lại:
-Tôi đâu có nhắn gì đâu.
Chợt có tiếng cười phía cuối lớp. Cả 2 người quay lại thì thấy Tae Min đang
cầm điện thoại của Ngọc Minh. Lâm Phong và Ngọc Minh, mặt mày sa sầm,
hầm hầm bước xuống. Cả 2 cùng đồng thanh la lớn:
-LẠC VĨ THANH!
-SHIN TAE MIN!
Tae Min, Vĩ Thanh cười trừ, nói:
-2 anh chị tha cho chúng em. Chúng em lỡ dại chọc tiết 2 anh chị.
-Bà, muốn chết rồi phải không?-Ngọc Minh gầm gừ.
-Anh, hết chuyện để làm rồi phải không?-Lâm Phong cũng thế.
Sau 10’ năn nỉ, Lâm Phong và Ngọc Minh vui vẻ nhận lấy thành quả đe dọa của mình. Còn Vĩ Thanh và Tae Min thở phào nhẹ nhõm sau khi đàm phán xong.
Đúng là không nên chọc phá 2 con người này mà.
Lâm Phong về lớp, Ngọc Minh lại tiếp tục tám truyện với Thượng Nguyên. Sau 1 hồi cười đùa, Ngọc Minh hỏi:
-Sao hôm nay cậu không đi với Thừa Ngân?
Thượng Nguyên thở dài, nói:
-Tớ và cậu ấy gây nhau, cậu ấy giận tớ rồi. Thấy nhóm các cậu vui vẻ quá chẳng bù cho tụi tớ.
-Sao thế?
-Thừa Ngân lúc nào cũng cái kiểu như tụi tớ là người hầu chứ không phải bạn
bè. Cậu ấy chỉ lo cho nhan sắc của mình. Lạc Vĩnh thì cứ thích đào bới
chuyện riêng của người khác để đưa lên báo trường. Cà 2 người họ chẳng
ai chịu học hành cho đàng hoàng cả. Cứ đến kiểm tra lại bắt tớ chỉ bài.
-Vậy cậu đừng chơi với họ nữa.
-Tớ cũng muốn lắm nhưng không chơi với họ thì tớ gia nhập với ai đây?
-Chung nhóm với tụi này.
-Nhưng Vĩ Thanh…
-Đừng lo. Vĩ Thanh không phản đối đâu. Cậu ấy ghét Thừa Ngân chứ đâu có ghét cậu.
Thượng Nguyên mỉm cười, nói:
-Cám ơn cậu Ngọc Minh.
-Đừng cám ơn tớ. Không có gì đâu. Nhưng cậu cho tớ mượn truyện Liệt hỏa như ca được không?
-Ok thôi!
2 người cùng cười.
……
NgọcMinh nói với Tae Min khi cậu bước ra khỏi lớp:
-Anh, chiều nay anh có rảnh không?
-Rảnh! Nhưng lúc nãy em nói là ngày mai mà?
Ngọc Minh bật cười:
-Vâng! Em muốn nhờ anh chở đến 1 chỗ. Hôm nay em không đi xe.
-Ok!
-Thank you!
Tae Min mỉm cười vẫy tay rồi bước đi.
……
3 tiết học còn lại trôi qua chậm rãi như ốc sên bò. Từng tích tắc tích
tắc đi qua. Tiếng giảng bài đều đều trôi trong không gian, vo ve bên tai lũ học trò không chú ý. Đến tiết cuối cùng, hơn nửa lớp quay sang làm
việc riêng. Nhiều đứa đưa tay ôm cái bụng lép kẹp, kêu ùng ục than thở.
Mấy đứa thì lấy giấy chơi đánh ca rô. Nhiều đứa còn trắng trợn ăn vụng
trong lớp nữa chứ. Lạc Vĩnh và Thừa Ngân thì ngồi rù rì tám chuyện để
mặc cho Thượng Nguyên 1 mình cặm cụi ghi bài. Ngọc Minh nhìn cô bạn,
khều khều Vĩ Thanh đang nằm dài trên bàn, nói:
-Ê! Lát bà có đi ăn cơm không?
Vĩ Thanh uể oải quay xuống nói:
-Tất nhiên là có. Không lẽ nhịn?
Ngọc Minh nhăn mặt nói:
-Tui nhờ bà 1 chuyện được không?
-Chuyện gì mà khiến bà phải nói chuyện riêng trong lớp vậy?
-Ờ thì…. Chuyện của Thượng Nguyên.
-Tống Thượng Nguyên à?-Vĩ Thanh ngạc nhiên hỏi-Cô ta có liên quan gì tới tụi mình chứ?
-Thừa Ngân và cô ấy gây nhau. Cô ấy muốn tách ra khỏi họ. Nhưng cô ấy không biết phải gia nhập vô nhóm ai.
-Em…- Giọng cô giáo bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào của đám học sinh. Cô không còn cách nào hơn là phải tha cho Ngọc Minh và để cả lớp nghỉ.
Ngọc Minh vừa tính bước đi thì Chính Đức gọi:
-Cậu có thể nán lại 1 chút không?
Vĩ Thanh mỉm cười nói:
-Tui đi trước nha!
Ngọc Minh cũng cười đáp trả. Chính Đức đợi mọi người trong lớp đi hết mới đứng lên hỏi:
-Cậu với Hàn Lâm Phong là thế nào?
Ngọc Minh hơi ngạc nhiên hỏi:
-Sao cậu lại hỏi tớ như thế?
-Tớ… đã thấy cậu ta ôm cậu.
Cô bật cười, nói:
-Thì sao?
-Cậu ta chỉ đùa cợt với cậu mà thôi. Chẳng phải cậu vẫn hay nói vậy sao?
-Đúng! Cậu ta chả nghiêm túc với ai bao giờ. Không xem con gái ra gì.
-Vậy tại sao cậu lại quen với cậu ta? Sao lại để cậu ta ôm cậu?
-Tớ không quen với cậu ta. Mà tại sao cậu lại quan tâm đến chuyện này cơ chứ? Tớ làm gì, với ai đều là quyền của tớ.
-Đúng! Nhưng tớ không cho phép cậu quen với cậu ta.-Chính Đức nói lớn.
Ngọc Minh cười lạnh, nhìn cậu ta hỏi:
-Cho phép? Cậu là ai mà cho phép tớ hả?
-Tớ…. Nhưng chẳng phải cậu từng thích tớ sao?
-Phải!-Ngọc Minh ngừng 1 chút rồi nói tiếp-Phải! Tớ từng ngu ngốc, âm thầm thích
cậu trong suốt 3 năm trời. Nhưng đáp lại điều đó là gì? Là sự thương hại của cậu dành cho tớ. Tớ không cần.
-Tớ không thương hại cậu.
-Vậy tại sao năm đó cậu lại nói cậu thích tớ? Tại sao lại nói thích tớ để
rồi quen với em gái của Nhã Duyên? Cậu nói đi. Tại sao?-Ngọc Minh hét
lớn.
Chính Đức im lặng. 1 lúc sau cậu nói:
-Tớ xin lỗi. Chuyện năm đó.
Ngọc Minh cười lạnh, giọng cay đắng nói:
-Tớ không cần lời xin lỗi đó. Chỉ trách tớ lúc ấy quá ngây thơ nên tin điều đó là thật. Để rồi tự lừa dối bản thân rằng cậu thật sự chỉ xem tớ là 1 người bạn. Không hơn không kém. Đúng chứ?
Chính Đức im lặng không nói.
Ngọc Minh lại tiếp tục:
-Cậu tưởng tớ ngu ngốc lắm sao? Cậu từng thích Hạ Trang. Lần đó, chính tớ đã hỏi cậu điều đó. Cậu nhớ chứ? Hỏi xem cậu có thực sự muốn quen với Hạ
Trang hay không cậu đã nói là thực lòng muốn quen cơ mà. Nhưng cậu ấy
đâu có thích cậu đúng chứ? Giống như năm tiểu học mà thôi. Cậu không
thấy mình quá cao ngạo à? Lúc ấy Tuệ Vân thích cậu như vậy nhưng cậu
không những không đáp lại tình cảm ấy mà còn nhẫn tâm chà đạp nó. Cậu đã tuyên bố thẳng thừng rằng cậu thích Nhã Duyên. Cậu không cho phép Nhã
Duyên không được nói là không thích cậu. Hại Tuệ Vân đau khổ suốt 1 thời gian. Cậu còn qua lại với cả Ánh Ánh. Rồi khi tớ nói tớ thích cậu thì
cậu lại thương hại tớ rồi cặp kè với bạn thân của tớ khi 2 người học
chung trường với nhau. Nhưng cuối cùng thì những người cậu thích có đáp
trả lại tình cảm của cậu không hả?
Cô dừng lại, cười lạnh lùng.
-Cậu không trân trọng tình cảm mà người khác dành cho cậu. Cậu chẳng bao giờ hiểu thế nào là chờ đợi, là thích 1 người thật sự. Cậu cứ cho rằng khi
cậu quay đầu lại là có thể nhìn thấy người con gái thích cậu đứng đợi
cậu hay sao? Cậu sai lầm rồi. Sẽ không có ai đợi cậu đâu. Không ai cả!
Ngọc Minh vừa dứt lời, cô ôm lấy sấp tài liệu, quay bước đi. Chợt Chính Đức nắm lấy tay cô kéo lại nói:
-Đúng! Tớ đã cho rằng khi quay lưng lại sẽ luôn thấy 1 người đợi tớ. Có lẽ tớ
đã sai nhưng…... Ngọc Minh tớ thích cậu. Có lẽ năm xưa tớ không nên nói
như thế với cậu. Nếu vậy cậu có đợi tớ không?
-Cậu điên à? Tớ
không ngu ngốc đợi 1 người nào đó đâu. Cậu có biết cậu chính là 1 phần
cái lý do khiến tớ không còn tin vào tình yêu hay không hả? Tớ sẽ không
bao giờ đợi 1 người hoàn toàn không thích tớ. Tớ sẽ tự đi tìm hạnh phúc
cho chính tớ. Giờ thì buông tay tớ ra.
Nhưng Chính Đức không buông, cậu nắm chặt hơn nói:
-Tớ không buông!
Ngọc Minh đang cố giằng tay ra thì 1 giọng nói lạnh băng vang lên:
-Buông tay cô ấy ra!
Cả 2 người cùng nhìn ra cửa. Lâm Phong lạnh lùng nhìn Chính Đức, bước vào lớp giật cánh tay của Ngọc Minh ra. Cậu nói:
-Cậu không có quyền nắm tay cô ấy.
-Tại sao lại không chứ? Cậu là bạn trai cô ấy à?-Chính Đức cũng lạnh nhạt hỏi lại.
Kéo Ngọc Minh vào lòng, Lâm Phong nói:
-Phải! Cô ấy là bạn gái tôi. Tôi sẽ không để cậu chiếm lấy đâu.
-Dối trá! Cậu tưởng tôi không biết sao? Cô ấy và cậu không có quan hệ gì cả. Cô ấy cũng từng chơi cậu rất nhiều vố. Không lẽ cậu không biết? Vụ cậu
ăn nhằm thuốc xổ, đau bụng suốt cả tiết học cũng là do cô ấy đạo diễn.
Cậu không biết sao?
Lâm Phong vẫn ôm Ngọc Minh nói:
-Phải! Tôi biết tất cả. Nhưng tôi thích cô ấy. Do đó tôi không buông cô ấy ra đâu.
Rồi cậu kéo Ngọc Minh đi. Để lại Chính Đức đang trừng rừng nhìn 2 người.
…….
“Sao anh lại làm thế?
Sao lại giúp em?
Sao lại nói rằng không buông tay em ra?
Cớ sao lại nói rằng anh thích em?
Anh có biết rằng đã lâu lắm rồi em không nghe thấy câu nói đó
Đã từ lâu em không còn tin vào tình yêu
Vậy sao lại khơi dậy cho em cảm giác xao xuyến
Có biết rằng em rất sợ
Em sợ sẽ thích anh
Sợ sẽ yêu anh
Và cuối cùng là mất anh
Em sẽ làm sao nếu anh ra đi?
Em không muốn phải đau khổ
Em còn 1 tương lai
Em không muốn tất cả sẽ lặp lại
Đối với em như vậy là đủ rồi anh à
Do đó,
Xin anh đừng làm em hy vọng!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT