Chia tay với mái trường các cô cậu sinh viên đã đến lúc đặt chân vào ngưỡng cửa cuộc đời. Mỗi người từ nay phải chọn cho mình một hướng đi đồng thời có trách nhiệm với chính bản thân của mình. Sẽ có người thành công, sẽ có người thất bại, sẽ có người may mắn, cũng có người bất hạnh. Tương lai phụ thuộc vào khả năng và hoàn cảnh của mỗi người.

Thời điểm này các bạn của Yến Linh cũng có sự lựa chọn: Trúc Nhi tự thưởng cho mình một chuyến đi du lịch dài ngày ở Đà Lạt. Thảo Nguyên và Quốc Nguyên hiện tại cũng qua thời kỳ chiến tranh lạnh, hai người đang làm việc trong một công ty thực phẩm. Ít nhất mỗi người đều có sự khởi đầu tốt đẹp.

Chỉ đáng thương cho Yến Linh vừa kết thúc việc học ngay cả bằng tốt nghiệp cũng chưa được nhận đã phải vào công ty Hướng Phi dốc sức trả nợ.

Hướng Phi đối với cô cũng không giao nhiều việc. Mỗi ngày cô chỉ soạn thảo văn bản chuẩn bị hợp đồng cho anh, quan trọng vẫn là phục vụ cho anh. Đôi lúc anh sẽ đưa cô đi cùng gặp khách hàng.

Đối với điều này dĩ nhiên Yến Linh rất là bất mãn. Cô dù gì cũng tốt nghiệp loại ưu thế nhưng không được làm việc theo chuyên môn. Đã thế mỗi ngày còn phải hầu hạ vị chủ nhân khó tính này. Trong lòng thường cảm thấy không cam tâm. Vẫn nói, do cô tuổi trẻ háo thắng, chỉ muốn thể hiện và chứng minh thực lực, không suy nghĩ được nhiều.

Hướng Phi tuy đối với cô đôi lúc khắc khe yêu cầu nhưng vẫn lo cô làm việc quá sức. Vì vậy anh mễn cho cô làm thêm giờ như mọi người. Ý tốt của anh vô tình giúp Yến Linh thực hiện chủ định khác.

Chuyện là Yến Linh lâu nay đã quen ngửa tay xin tiền, nay đã ra trường có việc làm nếu phải tiếp tục dựa vào gia đình thì cảm thấy rất mất mặt. Nhưng hoàn cảnh nợ nần trước mắt liền nảy sinh ý định làm thêm.

Gần đây gần nơi cô ở có một quán phở đang tuyển phụ bàn. Cô tuy hơi vụng về cũng hăng hái đi báo danh.

Hướng Phi ngày lo trăm việc, bận tối mặt tối mũi, đối với cô gái nhỏ này tuy để tâm nhưng mỗi ngày trông cô không có gì bất thường cũng không gắt gao kiểm soát.

Buổi sáng, Yến Linh như mọi ngày đi làm đúng giờ. Công việc thường ngày theo trình tự vẫn làm hoàn tất, chỉ là Hướng Phi bất chợt phát hiện có điểm bất thường.

Hôm nay cô không mặc trang phục do anh mua cho mà mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, cổ áo có cột nơ trông như trẻ trung như học sinh cấp ba. Váy ngắn màu đen, chân mang giày cao gót.

Điều làm Hướng Phi để tâm chính là cô thường ngày vốn thuận tay phải hôm nay lại đổi sang tay trái. Ví như lúc pha café cho anh vì cầm bằng tay trái giọt café song sánh tràn ra ngoài. Lúc ôm hồ sơ cho anh vì bằng tay trái nên hơi vướng víu. Đến khi thấy cô đánh máy chỉ sử dụng tay trái nên tốc độ rùa bò thì anh không nhịn được nữa. Gọi: “Yến Linh, cô qua đây.”

Yến Linh lập tức đứng dậy đi đến bàn anh, đứng bên cạnh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”. E là cả công ty này ngoài cô ra cũng không ai dám có kiểu nói chuyện trống không với anh như vậy. Việc này đã quen Hướng Phi biết tính cô cũng không chỉnh, tùy cô nói.”

Hướng Phi nhìn cô nói: “Vén tay áo phải của cô lên cho tôi xem.”

Yến Linh có tật giật mình, giấu tay phải ra sau lưng. Nói: ”Không có chuyện gì vén tay áo lên làm gì? Tôi không rảnh đùa với anh tôi còn rất nhiều việc". Nói xong quay người đi về chỗ ngồi.

Hướng Phi một khi đã nghi ngờ nào dễ dàng bỏ qua, liền tay chụp lấy tay phải của cô. Rất nhanh đã bắt được. Yến Linh bất ngờ “a” lên một tiếng mất thăng bằng ngả người về sau rơi trọn vào vòng tay anh.

Hướng Phi nghe cô kêu đau đớn như vậy nào quan tâm tư thế có phần ám muội hiện tại. Cầm tay phải cô lên vén lớp áo ra, lập tức đôi mày cau lại, ánh mắt giận dữ.

Dưới lớp áo hiện lên một mảng da bị bỏng một vệt dài từ cùi trỏ tay xuống cổ tay. Tuy vết bỏng đã được bôi thuốc nhưng hiện tại đang hơi phồng lên có mọng nước. Hướng Phi nổi giận định mắng cô, nhưng khi nhìn đôi mắt to ngập nước của cô, ánh mắt giây phút có tia thương xót.

Anh với tay cầm lấy áo khoác, quyền hành nói: “Đi theo tôi”. Cứ thế nhắm hướng cửa đi ra.

Yến Linh không biết anh định làm gì nào dám cãi lời, vội vàng chạy theo Hướng Phi, trong lòng đầy những thắc mắc.

Giây phút cô nhớ lại lời của Như Tuyết nói trong lúc thực tập ở phòng nhân sự: “Các ông chủ đều không hài lòng khi thấy nhân viên của mình làm việc ở chổ khác. Sau này em nhất định phải chú ý”. Yến Linh trong bụng lạnh run, vậy là cô xui xẻo rồi, mới đi làm thêm có một tuần đã bị ông chủ phát hiện. Với tính cách của người này có khả năng cô sẽ bị sa thãi, bước tiếp theo là chèn ép đòi tiền. Cô nên làm sao đây?

Mỗi người mang một tâm trạng nên bây giờ không khí trong suốt đoạn đường như sau: Một người trong lòng vừa tức giận vừa lo lắng, một người tâm tư bất an lo cách huy động tiền trả nợ.

Hướng Phi cho xe vào bãi của một bệnh viện tư. Đây chính là bệnh viện ba anh và Bác sĩ Nam mở. Hướng Phi đưa cô trực tiếp vào phòng ông.

Nhìn thấy Hướng Phi đi cùng với cô bé bị ngất hôm trước, trên khuôn mặt của vị bác sĩ thoáng qua ý cười. Hỏi: “Cô bé lại bị sao à?”

Yến Linh hiện tại thân mang trong tội không dám lên tiếng. Hướng Phi đẩy cô lên mấy bước nói: “Tay phải cô ấy bị bỏng, chú xem hộ cháu”.

Bác sĩ Nam thấy lạ hỏi tiếp: “Sao bị bỏng? Bị lâu chưa?”

Yến Linh nói dối: “Tối qua cháu nấu nước sôi bị bỏng”.

Bác sĩ Nam cầm tay cô lên xem qua vết bỏng. Tuy là không nghiêm trọng nhưng do xử lý sơ xài hiện tại hơi rộp da. Đôi mày hơi nhíu lại: “Là cháu tự bôi thuốc lên à? Sao qua loa quá vậy? Vết bỏng có khả năng bị nhiễm trùng rồi.”

Nghe vậy mặt Hướng Phi đen thêm một chút, Yến Linh hơi lo lắng hỏi: “Có sao không chú?”

Bác sĩ Nam hiền lành nói: “Không nặng lắm, chỉ là những ngày tới cháu chịu khó một chút đừng chạm mạnh vào nó, sẽ đau đấy.”

Bác sĩ Nam thuần thục tẩy thuốc đang bôi trên tay cô, sau đó nhẹ nhàng xử lý vết bỏng. Mọng nước được lấy ra cộng với nước oxy già làm cô nghe đau rát. Nhìn lên thấy Hướng Phi đang chăm chú nhìn không dám kêu đau, chỉ cắn môi chịu đựng. Hướng Phi thấy cô như vậy thì vừa thương xót vừa hài lòng. Ít ra cô ấy còn biết sợ anh.

Bác sĩ Nam lấy thuốc đưa cho cô ân cần dặn dò: “Cháu nhớ thoa thuốc đúng giờ và ít cử động mạnh”. Yến Linh gật đầu thấy Hướng Phi như có gì muốn trao đổi với bác sĩ thì đi ra bãi xe đợi anh.

Trên đường về Hướng Phi tay đặt trên vô lăng, mắt nhìn phí trước, nói: “Bây giờ nói thật đi, sao tay lại bị bỏng?”

Yến Linh cảm thấy phiền phức. Người bị thương chính là cô nha, cô không nói anh nhiều chuyện làm cái gì. Không lẽ muốn truy ra để làm khó cô? Thận trọng đáp: “Là tối qua nấu nước nóng tắm bị bỏng”.

Hương phi thanh âm cao hơn mấy phần, trong giọng nghe như châm biếm: “Nói dối giỏi đến vậy rồi à? Lúc nãy bác sĩ có nói với tôi, vết thương cô bị nhiễm trùng chính vì bỏng nước thịt mở không xử lý ngay đấy!”

Yến Linh nghe vậy thì biết anh đã nắm được manh mối nào đó. Tên này quả nhiên lợi hại, lần nào cô nói dối cũng bị vạch trần. Không biết do hắn lão luyện hay cô không có năng khiếu nói dối nữa. Cô thăm dò: “Nếu tôi nói thật anh phải hứa không đuổi việc tôi. Còn nữa, không tăng thêm nợ”.

Còn dám ra điều kiện, cô gái này hết lần này đến lần khác vi phạm nguyên tắc của anh. Anh còn lạ gì cô, khi cô làm sai thì sẽ có biểu hiện này. Thờ ơ nói: “Còn phải xem sai như thế nào? Tuy nhiên nếu cô nói thật tôi sẽ cân nhắc, bằng không thì cũng nên về nhà xếp hành lí đi”.

Yến Linh biết là cô thua rồi, trước mắt anh vốn cô không thể thương lượng đành nói thật. Cô cũng không dại dột mà giảm bớt sự thật đôi chút: “Tôi hôm qua định làm phụ ở một quán phở, lần đầu không quen nên vô ý bị đổ nước súp lên tay. Mọi chuyện là như vậy”.

Cô gái này mỗi lần đều như vậy, nếu không phải do vô ý thì chính là không may. Chẳng lẽ bản thân cô một chút quan sát, một chút cẩn thận cũng không có? Lại nghĩ anh lo cô chịu cực khổ nên sắp xếp cô về sớm, có phước không hưởng lại đi làm thêm, thật là hết nói. Cất giọng nghiêm khắc hỏi: “Lương công ty trả còn không đủ cao sao? Cô cần nhiều tiền để làm cái gì?”

Yến Linh phân trần: “Không phải tiền lương bị anh trừ hết vào nợ sao? Tôi đã tốt nghiệp không thể mãi xin tiền gia đình, chỉ là thêm kiếm chút tiền tiêu xài thôi”.

Hướng Phi vỡ lẽ xong thấy bực mình. Anh bảo cô làm cho anh một năm trả nợ, có nói không phát lương cho cô sao? Tự mình suy diễn rồi làm toàn chuyện ngốc nghếch. Anh quyền hành nói: “Từ nay về sau không được về sớm, ở lại tăng ca cùng tôi. Còn nữa, chỗ đang làm nghỉ ngay”.

Yến Linh nghe anh nói vậy biết chuyện này đã qua. Trong lòng có hơi rầu rĩ. Cô mới đi làm thêm một tuần đã nghỉ, coi như công dã tràng. Nhưng tên ác bá này đã nói vậy có muốn làm khác cũng không được.

Những ngày tiếp theo mặc kệ Yến Linh luôn miệng từ chối. Người nào đó vô cùng nhiệt tình mỗi ngày ba bận thoa thuốc cho cô. Yến Linh tuy thấy không cần nhưng nghĩ kỷ thấy mình có người phục vụ cũng tốt, nên tranh thủ ngược đãi hắn.

Thế là vài lần cô lại khó khăn chê anh chân tay vụng về, con người thô bạo làm cô đau. Hướng Phi cũng không biết đầu có bị ngập nước hay không? Những lúc đó chỉ nói “đau lắm sao?” hay “Tôi sẽ nhẹ nhàng hơn”.

Nếu như Yến Linh có một chút sâu sắc, một chút nhạy bén, một chút thông minh chắc chắn sẽ nhận ra, thái độ của anh ân cần, không phải là cách cư xử của ông chủ đối với nhân viên, càng không phải là của một người đang dụng tâm trả thù. Rõ ràng một điều, ánh mắt anh lúc này đầy vẻ ôn nhu và yêu thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play