Thời gian thoi đưa thấm thoát còn một tuần nữa là Yến Linh hoàn thành thời gian thực tập. Gần đây Thảo Nguyên đã có mẹ chăm sóc cô không phải tất bật chạy ra chạy vào nên tinh thần cũng đã tươi tỉnh.

Hôm nay Hướng Phi vừa đàm phán thành công với một khách hàng lớn thì tâm tình dễ chịu. Buổi chiều tự mình đưa Yến Linh về nhà. Yến Linh đối với con người mưa nắng thất thường này cũng đã hiểu ý. Tốt nhất anh ta nói gì thì nên nghe lời để tránh sấm chớp ầm ầm, không khéo hại thân.

Hướng Phi đưa cô về đến trọ. Yến Linh loay hoay tháo dây an toàn định mở cửa xe thì nghe Hướng Phi nói:

“Từ ngày mai cô không cần vào công ty thực tập.”

Yến Linh hơi ngỡ ngàn, trong đầu đảo nhanh một vòng, cảm thấy gần đây "mưa thuận gió hòa", cô cũng không làm gì chọc giận anh. Nhìn hướng Phi hỏi :” Anh lại nổi hứng gì nữa vậy, gần đây tôi làm sai gì sao?”

Hướng Phi đủng đỉnh nói: “Tôi chính là biết có người sắp nộp luận án, thấy tội nghiệp định nới tay cho ở nhà tập trung học. Nếu không cần thì thôi vậy, xem như tôi chưa nói gì”.

Yến Linh rối rít ra vẽ đáng thương: “ Sao thế được, nên nghỉ lắm. Anh xem tôi vừa làm luận án, còn phải lo phần trình bày bảo vệ đề tài rất là cực khổ nha”. Ngừng lại một chút giở trò nịnh nọt: “Anh thật là người tốt, bấy lâu tôi bị mờ mắt không hiểu tấm lòng của anh, lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Anh người hào phóng không nên để bụng lời kẻ nông cạn như tôi, phải không? Hơn nữa anh dù sao cũng là chủ tịch một tập đoàn lớn, lời nói ra chính là ngàn vàng. Tôi nên nghỉ ở nhà thôi”.

Hướng Phi trong bụng cười thầm. Cô gái nhỏ này càng lúc càng giảo hoạt, biết ý người khác. Cũng không sao, chẳng qua anh thấy cử chỉ của cô rất đáng yêu nên cũng không bắt bẻ gì. Lạnh nhạt nói: “Đưa điện thoại đây”.

Yến Linh thắc mắc: “Làm gì?”Hỏi lấy lệ cũng ngoan ngoãn đưa điện thoai cho Hướng Phi.

Anh cầm điện thoại bấm số gọi vào máy anh sau đó trả điện thoại cho cô kèm theo lời đe dọa: “Mỗi ngày tôi sẽ gọi điện thoại kiểm tra, phát hiện cô không chăm học mà lêu lõng bên ngoài sẽ cộng thêm nợ”.

Yến Linh chồm lên: “Cái gì kỳ vậy? Tôi đi chơi thì có liên quan gì anh?”

Hướng Phi nhìn cô nói rất thản nhiên: “Công ty tôi không nhận những người bất tài. Nếu cô không đạt bằng loại ưu thì không được vào làm. Nếu cô không đủ điều kiện thì tự biết hậu quả rồi chứ”.

Yến Linh mặc cả: “Vậy nếu tôi ngoan ngoãn ở nhà, đạt được yêu cầu thì phải có thưởng chứ? Ví dụ như là giảm nợ xuống hay món quà gì đó khích lệ?”

Hướng Phi ngang ngược: “Cô không có tư cách thương lượng. Mọi việc là do tôi làm chủ”.

Yến Linh trong lòng không phục con người này vẫn là ngang ngược quá đi, có điều bây giờ cô thân là nô lệ không thể vùng lên đành nhịn vậy. Ông bà xưa có câu: ”Nhẫn một lúc sóng yên biển lặng. Lùi một bước biển rộng trời cao”. Không sai, chính là đạo lý này.

Yến Linh xuống xe nhìn theo bóng dáng chiếc Audi hòa vào dòng người, trong lòng nghiến răng thầm nhủ: “Sẽ có một lúc thời cơ thích hợp, giai cấp nô lệ vùng lên khởi nghĩa”.( Lời tác giả: Cũng sắp rồi, bạn đừng lo lắng).

Xxxxxxxxxxx

Yến Linh gần đây cũng hoàn thành luận án còn chờ ngày về trường thuyết trình bảo vệ đề tài nữa là ra trường. Liên tiếp mấy tuần qua mỗi ngày bị kẻ xấu xa nào nó điện thoại kiểm tra. Chịu áp bức đến sắp nổi điên lên.

Mà kẻ này đúng là vô lý quá đi. Một hôm còn ngang nhiên vào phòng cô kiểm tra, thấy trong bếp toàn là mì gói thì sắc mặt u ám, liền tay tịch thu toàn bộ sau đó mỗi ngày đưa đến toàn là đồ ăn bổ dưỡng. Dưới sự kiểm tra gắt gao của hắn cô trong thời gian ngắn đã lên gần 2kg. Thật vô cùng lo lắng cho vòng hai của mình liên tục kiến nghị. Tất nhiên không nói cũng biết kết quả: Kiến nghị vô hiệu.

Điều làm cô hài lòng chính là anh ta thường mang tới cho cô những quyển sách chuyên ngành. Đã đọc qua cũng có, mới tinh cũng có. Vì vậy có thể nói hắn chính là bậc thầy về “đắc nhân tâm” vừa đấm vừa xoa. Thành ra nếu cô chửi mắng hắn, cô là người bất nghĩa nhưng đồng tình thì chính là ngược đãi bản thân.

Tối hôm qua hắn gọi điện thoại nói với cô là sẽ đi ra nước ngoài công tác một chuyến, dự định khoảng hai tuần. Cô ngoài miệng liếng thoắng chúc hắn chuyến đi thuận lợi, gặp nhiều may mắn. Trong lòng thì bừng bừng hưng phấn thầm hân hoan khúc hát về những ngày tự do của nô lệ.

Vì thế giờ này cô tung tăng đi khu trò chơi cùng với Trúc Nhi. Phải nói đời người sự thế khó lường mới hôm qua trong lòng một nổi đau bị giam lỏng, ngày hôm nay tự do bay nhảy khắp nơi. Nếu đời người có cái gọi là thăng trầm Yến Linh tự bản thân đánh giá cô cũng là đang thăng trầm đi.( Lời tác giả: Cô gái này thật là cái gì cũng tự phong cho mình).

Hai cô chơi trò chơi câu cá, Yến Linh liên tục bị thua. Trúc Nhi thắng được một ván nhận được một con gấu bông thì hếch mũi đắc ý. Yến Linh không cam tâm cứ vậy liên tục gắng sức đập lên máy.

Một đứa bé chừng sáu tuổi đứng bên cạnh bĩu môi khinh thường, cô cảm thấy đúng là mặt mũi gì cũng mất hết. Thêm một lúc, cậu nhóc không kiên nhẩn nói: “Chị à làm ơn nhường máy cho em, chị chơi lâu như vậy rồi cũng không thắng một bàn còn không xấu hổ?”

Trúc Nhi bên cạnh cười đến rung người. Yến Linh trừng mắt nhìn cô rồi tức tối bỏ đi.

Vui chơi một lúc hai cô đi công viên nghỉ mát. Công viên Gia Định khuôn viên rộng lớn, cây cao bóng mát, buổi trưa ngồi dưới tán cây mát mẻ tâm tình cũng trở nên lắng xuống. Mỗi người mơ màng như chìm vào thế giới riêng của mình.

Một lúc sau Yến Linh thở dài nói: “Mới đây thôi ở chỗ này vẫn còn bốn người vui vẽ bây giờ chỉ còn lại hai đứa mình ngồi đây”.

Trúc Nhi gương mặt cũng đượm buồn: "Uhm, không biết sau này tụi mình còn có dịp ngồi với nhau không nữa, tao thấy tương lai thật là mệt mỏi, ước tụi mình còn mãi là học trò thì hay biết bao”.

Hai người thường ngày tính tình hoạt bát sôi động, lúc này ngồi gần nhau nói những lời buồn bả thế này thì cũng thật là hiếm hoi.

Yến Linh hỏi: “Mày có thường gặp Thảo Nguyên không?” Gần đây bản thân cô bận rộn học hành, liên lạc với Thảo Nguyên chủ yếu qua điện thoại. Thảo Nguyên thời gian cũng thu người trong vỏ ốc, đối với ai cũng lạnh nhạt tiếp xúc.

Trúc Nhi nói: "Tình hình của nó cũng như trước, vẫn suốt ngày ít nói. Cứ vùi đầu học bài, học xong thì ngối đó suy tư. Có điều gần đây, lớp trưởng rất quan tâm nó, mỗi ngày đều đến thăm”.

Yến Linh hỏi: “Thái độ của nó như thế nào, có vui hơn không?”

Trúc Nhi: “Vui đâu mà vui, còn thẳng thừng đuổi người ta về, một chút nể tình cũng không có”.

Yến Linh trầm ngâm: “Mày biết chuyện nó thích lớp trưởng không?”

Trúc Nhi hung hăng: "Mày đừng sỉ nhục chỉ số IQ của tao chứ. Dù không nói thì ta cũng thấy trước mắt. Mỗi lần đi chơi ánh mắt nó nhìn lớp trưởng rất dịu dàng không lẽ không biết được sao?”

Yến Linh thấy lạ hỏi: “Vậy nay lớp trưởng quan tâm nó như vậy sao nó lại khó chịu?”

Trúc Nhi nhìn cô ra vẻ hiểu biết: “Mày ngu hết thuốc chữa luôn. Không hiểu sao lại có người thương một đứa không tim không phổi như mày. Mày nói coi, trước đây anh ta không quan tâm nó, nay nó bị bị tai nạn dẫn đến thương tật lại ân cần thăm hỏi không phải là thương hại hay sao? Nếu là tao, tao cũng như vậy, chí ít cũng giữ lại một chút tự tôn cho mình”.

Yến Linh càng nghe nói thì càng mơ hồ, cô thực sự không hiểu hết những triết lí đau đầu này. Đúng là chuyện tình yêu chính là chuyện khó hiểu nhất trên đời, cũng may cô đến giờ còn chưa yêu ai.

XXXXXXXXXXX

Hôm nay là này bảo vệ luận án, Yến Linh trong bụng bồn chồn lo lắng. Thời điểm càng gần thì càng cuống lên không chừng hỏi tên cô cô cũng suy nghĩ một lúc mới trả lời được.

Đột nhiên điện thoại rung lên là Hướng Phi gọi tới. Cô nhanh chóng nhận cuộc gọi.

“Alô”. Tiếng nói yếu ớt rỏ ràng là không bình tĩnh.

Anh nghe thanh âm biết cô đang lo lắng thì bá đạo nói: "Có gì mà lo lắng, không được lo lắng”.

Yến Linh không giỏi khoản gì chỉ mỗi đấu khẩu là không chịu thua liền nói: “Không phải là anh, anh không lo lắng cũng phải thôi. Anh còn cấm đoán tôi, đúng là vô lý”.

Hướng Phi: “Dám nói tôi vô lý, nếu vậy cô cũng tập cho quen đi, sắp đến thời gian vào công ty tôi làm việc rồi”.

Yến Linh: "Anh vội làm cái gì, sợ tôi quên không trả nợ à?”

Hướng Phi: “Tôi chính là nhắc, cô quên cũng không phải không có khả năng”.

Yến Linh: “Tôi không phải loại người không giữ lời, tốt nghiệp xong lập tức đến công ty báo danh" Yến Linh thầm mắng tên này đáng ghét, dám ngay lúc căng thẳng gọi điện đòi nợ. Đang suy nghĩ lại nghe Hướng Phi nói:

“Chút nữa vào phòng thi mà cũng bình tĩnh đối đáp giống như cãi nhau với tôi là được. Với những kiến thức tôi đưa cho cô thời gian qua cũng không ít. Biết đến đâu nói đến đấy không cần căng thẳng”.

Yến Linh bây giờ mới biết anh chính là làm cô phân tâm giảm bớt áp lực, trong lòng có chút cảm kích, chân thành nói: “Cám ơn”.

Hướng Phi không ngờ cô nói vậy “uhm” một tiếng tắt máy.

Anh thầm nghĩ: “Cám ơn gì chứ? Anh đâu phải quan tâm cô. Chẳng qua bên cạnh cô anh có cảm giác hứng thú, bao nhiêu áp lực chỉ cần đấu khẩu với cô, nhìn thấy những cử chỉ: phụng phịu, tức giận, ngoan ngoãn, lém lĩnh …của cô thì trong lòng giống như không còn nặng nề nữa. Bởi vì cô chính là món đồ hiện tại do anh quản lý anh có trách nhiệm bảo vệ món đồ của mình”.

Xxxxxxxxxxxxx

Yến Linh ra khỏi phòng thi tâm trạng cực kỳ phấn chấn vươn tay lên thả lỏng người. Cô không cùng phòng với Thảo Nguyên và Trúc Nhi không biết tụi nó thế nào. Lấy điện thoại nhắn tin hỏi một câu, sau đó thong thã đi về phòng trọ.

Thực chất, lúc mới vào phòng nhìn thấy mấy vị chủ khảo sắc mặt nghiêm trang cô cũng hơi lo. Hít một hơi sâu lấy lại tinh thần. Phần slide đã chuẩn bị kỹ càng cứ lưu loát nói. Đến phần vấn đáp những vị chủ khảo hỏi ba vấn đề, nội dung hầu như trong sách Hướng Phi đưa cô. Cứ thế chậm rãi đối đáp trôi chảy từng câu một. Nhìn thấy trong mắt chủ khảo tỏ vẻ tán thướng thì trong lòng mừng thầm, chắc rằng cô nhất định qua.

Cô về phòng nằm không biết làm gì gọi điện thoại báo cho gia đình cô đã học xong đợi ngày cấp bằng. Cô tự tin thành tích không tệ, lại nói dối là có công ty vào trường tuyển dụng cô may mắn được chọn, nay mai sẽ đi làm nên không về nhà. Ba mẹ cô dặn dò cô mấy câu cũng là giống như trước. Cô trả lời qua loa rồi tắt máy.

Buổi chiều Hướng Phi gọi điện thoại bảo cô ở phòng đợi anh không được đi đâu. Cô âm thầm thở dài con người này lúc nào cũng là mệnh lệnh chèn ép người khác, một chút dân chủ cũng không có.

Hướng Phi đưa cô đến cửa hàng thời trang công sở cao cấp. Cũng không kể người mặc là cô tự mình quyết định chỉ vào từng bộ bảo cô mặc thử. Cô máy móc vào mặc thử xong đi ra anh nhìn liên tiếp năm, sáu bộ đến nỗi chóng mặt. Tất cả đều là váy có điều là kiểu dáng kín đáo, trang nhã.

Ấy vậy mà vị đại gia này giống như đang tuyển người mẫu, cứ mỗi khi cô mặc xong một bộ đi ra anh nhìn xong lại lắc đầu. Lúc đầu cô còn cố bình tĩnh về sau cảm thấy uất ức hỏi: “Còn thử bao lâu nữa? Tùy tiện chọn đại là được rồi”.

Hướng Phi thấy cô chạy ra chạy vào nhiều lần như vậy cũng thấy đủ rồi nói: “Không mua nữa thì thôi”.

Yến Linh nghe câu này không khác nào lênh “đại xá” trong lòng hân hoan. Những người bán hàng nhìn thấy như vậy thì không khỏi kỳ lạ "không ngờ còn có loại con gái không thích mua sắm”.

Hướng Phi quay qua nhân viên bán hàng nói: "Gói hết những bộ này”.

Yến Linh như người mộng du hỏi: “Không phải là anh lắc đầu sao, vì sao lại mua hết”.

Hướng Phi: "Tôi có nói là không vừa ý sao? Chuyện tôi làm khi nào tới lượt cô ý kiến?”

Yến Linh: “…”

Hướng Phi đưa cô đến shop giầy, cũng giống như mới rồi tự ý chọn lựa không để ý cô thích hay không. Yến Linh thầm so sánh cô với rôbốt có khác gì không. Kết quả là không. Bởi vì một chút bất mãn của cô anh cũng lờ đi không bỏ vào tai.

Người này thật là có phong cách của hitle thời trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play