Đường chạy bây giờ có bốn người đang chạy hùng hục, thở dốc. Nắng vẫn chói chang, mồ hôi người vẫn chảy, tiếng chạy vẫn huỳnh huỵch vang lên, chỉ có điều, nó ngày càng trở nên yếu hơn...

- Thế nào đồ vắt mũi chưa sạch? Mới được có 2 vòng... cô không còn sức nữa sao? Vậy thì bỏ cuộc đi!

Ken với vẻ mặt thản nhiên chạy lướt qua Bu, khẽ quay mặt lại và cười đểu.

Bu nắm chặt tay, mồ hôi ướt đầm vai áo. Nhỏ vẫn mặc bộ đồng phục bẩn thỉu, mái tóc buộc hai bên giờ đã xõa hẳn xuống. Những sợi tóc mái bết lại nơi vầng trán trắng mịn. Mặt nhỏ đỏ ửng, đỏ vì mệt, đỏ vì khát, đỏ vì tức! Nhỏ tức cái tên chân dài kia dám chạy nhanh hơn nhỏ. Không, nhỏ phải đuổi theo, phải đuổi theo mới được.

Đường chạy hình vòng cung, chạy hết một vòng tức là chạy hết 500m... đã 2 vòng, đã 1000m rồi...

Na ở đằng sau chợt khuỵu xuống...

- Bu... Na... mệt lắm... Na không chạy được nữa rồi...

Đôi môi đỏ của Na đã bắt đầu tím tái... Na khuỵu hẳn xuống. Khó thở! Khó thở quá... ruột gan nhỏ lộn tùng phèo hết cả lên... tim nhỏ như thắt lại... ánh nắng vẫn gay gắt...

- Bu... Na... muốn ngủ....

Na gục xuống, nhỏ ngất đi.

- Na! - Bu hét lên thất thanh, nhỏ chạy lại đỡ Na dậy - tỉnh lại đi Na... tỉnh lại đi... đừng làm Bu sợ...

Na vẫn nhắm nghiền mắt. Nhỏ đã mệt quá rồi. Bu lo đến phát khóc. Phải làm sao? Phải làm sao bây giờ? Bu đã bao giờ rơi vào hoàn cảnh khi mà có người bị ngất đâu? Vậy mà bây giờ đứa bạn thân của nhỏ lại thế này... Bu sợ lắm...

- Cô ta làm sao vậy?

Một giọng nói vang lên, là Kun. Bu ngước mắt lên, nước mắt lưng tròng:

- Ngất! Ngất rồi...

Bu trả lời như người mất hồn. Kun cúi xuống, bế bổng Na lên:

- Phải đưa cô ta xuống phòng y tế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play