Trở lại với Mi. Tại phòng 666.

Ở khoảng cách gần, nhìn Kin lại càng đẹp hơn. Ôi cái mũi cao dọc dừa thẳng tắp... mái tóc hoe vàng lòa xòa trước trán... Đôi mắt vẫn nhắm nghiền... Mi nhìn như bị thôi miên..

- Giống... giống quá! - Mi lẩm bẩm.

Trong vô thức, nhỏ khẽ gọi:

- Yan!

Nước mắt nhỏ khẽ rơi... không... không phải Yan... Yan đã chết rồi...

Nhỏ khẽ ngồi xuống bên cạnh Kin... Sao nhỏ có thể quên được Yan? Sao Kin lại giống Yan đến vậy? Nhỏ đưa tay rút một bên haedphone của Kin và đeo vào tai mình...

"Yan à! Chúng ta cũng đã từng nghe nhạc với nhau như thế này, đúng không?"

Trong căn phòng yên lặng, có hai con người yên lặng... Cô gái dựa đầu vào vai chàng trai, tìm lại cảm giác hai năm qua đã mất đi... chàng trai mặc dù biết có người đang ngồi cạnh mình... nhưng vẫn im lặng... Thời gian cứ thế trôi đi... Mi đang mơ, một giấc mơ thật đẹp...

_ _ _

Phòng y tế khu trước.

Na bây giờ đang nằm yên trên giường, đôi mắt nhắm lại, đôi môi vẫn mím chặt, hai bàn tay chốc chốc lại run run.

- Cô ta sẽ sớm tỉnh lại thôi! - Kun nói một câu an ủi với Bu.

Bu ngồi bên giường Na, nhìn nhỏ ngủ, miệng lẩm bẩm:

- Na sẽ không chết chứ? Na sẽ không bỏ Bu và Mi chứ? Na đáng yêu ơi...

- Con nhỏ điên! Chết càng tốt!

Ken đứng dựa tường, tay đút túi quần. Bu quay phắt lại về phía phát ra tiếng nói. Ánh mắt nhỏ hằn những tia đỏ, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt...

Ken rùng mình:

- Gì ghê vậy? Tôi chỉ đùa thôi mà...

- Đùa cái đầu..

anh á! Tại anh mà Na mới bị như thế này, anh còn đùa được hả?

- Đâu phải tại tôi, là do các cô gây sự trước.

- Tại anh thù dai còn gì!

- Ai bảo bạn cô ném đá vào đầu tôi?

- Bạn tôi đâu cố ý?

- Vậy là cố tình chắc?

- >___

Bu đứng phắt dậy... không chịu được nữa rồi... tức quá đi... Nhỏ kéo cánh tay rắn chắc của Ken lại... cắn phập...

Nhỏ tưởnng tượng mình đang gặm cái đùi gà béo ự... phải cắn... phải gặm... phải nhai... phải nghiến...

- A... A...A....A...A...A...! - Tiếng hét thất thanh vang lên.

Ken cố giằng lấy cánh tay của mình, nhưng càng giằng Bu lại càng ngoặm chặt, cứ như là con Milu nhà cậu mỗi lần gặm rẻ lau á. "Con Milu này, dám coi ta là cái giẻ lau hả?"

- Tôi đếm đến 3, nếu cô không thả ra, cô sẽ chết với tôi...

- Nhoàm nhoàm... ngon ngon... quá! - Lại tưởng tượng đến cái giò heo.

- Hai người bớt gây nhau đi được không? Na tỉnh dậy bây giờ - Kun thấy ngứa mắt quá đành phải lên tiếng. "Hai người đó cãi nhau, bỏ mình ở đây làm ngơ à?"

Vừa nghe thấy Na, Bu vội buông cánh tay Ken ra luôn, không thể làm ảnh hưởng đến Na được.

- À mà sao anh biết tên Na vậy? - Bu đã xuôi xuôi cơn giận và nhìn Kun chăm chú.

Kun nhìn Ken, Ken lắc lắc đầu.

- Hồi nãy cô gọi Na thế còn gì?

- Ừ nhì, hihi ^___^

"Con nhỏ đó thấy ghét, nói chuyện với người khác thì suốt ngày cười cười như thế mà cứ động đến mình thì cáu gắt, thì cấu xé"_ Ken nghĩ.

- Các người ở lại mà chăm sóc cô ta, tôi về phòng - Ken buông một câu rồi quay bước đi.

- Ê! Anh nói nghe hay nhỉ? Anh gây ra chuyện này thì phải đền.

- Tùy cô thôi! - Ken vẫn bước tiếp, không hiểu sao cậu thấy khó chịu.

- Nè, anh có nghe tôi không đó hả? Đứng lại mau!

Thế này thì còn gì là công bằng nữa hả giời? Hắn ta ngang ngược, trơ trẽn đến phát sợ, không thể để hắn đi dễ dàng như thế được...

Bu vội chạy theo Ken, quên mất rằng mình còn Na cần phải chăm sóc.

Phòng y tế giờ chỉ còn lại hai người, cô y tá đã ra khỏi phòng có chút chuyện. Kun lắc đầu nhìn theo hai người kia vừa đi khuất. Cậu quay lại phía giường bệnh, định sẽ đắp chăn lại cho Na rồi cũng sẽ về phòng.

Na đang ngủ, mái tóc đen chảy dài xuống áo.

"Cô ta cũng đẹp đó chứ *___*"

Kéo lại tấm chăn cho Na, Kun định bỏ đi thì bất chợt một bàn tay lành lạnh run run nắm lấy tay Kun...

- Đừng đi...

Kun giật mình quay lại, Na vẫn đang ngủ!

- Đừng bỏ em... anh trai...

"Thì ra là mơ... mà cô ta có anh trai sao?"

Trong giấc mơ của Na, có hai đứa trẻ cùng nhau vui đùa, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau ăn uống, cùng nhau chuyện trò...

Bàn tay Na mỗi lúc một nắm chặt hơn.

- Không! Na không cho anh đi, không cho anh đi đâu hết... anh phải ở đây với Na..

Kun nhìn Na ánh mắt thương hại, chắc cô ta đang nhớ lại quá khứ. Không hiểu sao, Kun khẽ ngồi lại bên chiếc ghế cạnh giường bệnh, xoa mái tóc của Na và nói:

- Anh đây...

"Anh ấy vừa nói sao? Anh ấy đã trả lời mình. Không phải mơ nữa rồi, mọi lần mình gọi anh ấy mà anh ấy có trả lời đâu" Na nửa tỉnh nửa mơ, nhỏ thấy anh trai nhỏ trở về, nói với nhỏ "Anh đây". Phải rồi, nhỏ đang cầm tay anh mình đây nè, đúng là anh nhỏ rồi.

Na bỗng ngồi phắt dậy làm Kun giật mình "Ặc, không phải cô ta tưởng mình lợi dụng cô ta nên tức giận đó chứ?".

Nhưng Kun còn giật mình hơn khi... Na ôm chầm lấy Kun...

- Na vui quá!

Nhỏ khẽ nói.

Kun đơi người, chưa bao giờ có đứa con gái nào ôm cậu, Milky Way không bao giờ chấp nhận điều này, nếu bị ai đó nhìn thấy thì...

"Nhưng mà... hình như không phải anh mình hay sao á... người anh mình đâu có mùi nước hoa nồng nặc thế này" - nhỏ lẩm bẩm.

Kun thấy nóng nóng mặt. Cậu khẽ đẩy Na ra.

- Lại ngủ rồi... con nhỏ này...

Đặt Na lại nằm yên trên giường, cậu nhìn cô bé một lúc, không nỡ để nhỏ lại một mình "nhỡ kẻ xấu vào trong lúc không có bảo vệ nhỏ thì sao?". Và thế là, cậu ngồi xuống chiếc ghế, lôi điện thoại ra nghịch.

Cậu không biết rằng, Na không thể ngủ lại được. Tim nhỏ đang đập thình thịch. Nhỏ đã biết mình ôm nhầm người... xấu hổ quá đi! Lúc đó không biết phải đối mặt thế nào với người mà mình vừa "sàm sỡ", nhỏ đành nhắm tịt mắt lại, chứ thật ra có ngủ đâu. Na hơi hé mắt ra. Kun vẫn ngồi đó. "Ôi anh ta còn chưa đi nữa sao?"

Na lại vội nhắm tịt mắt, sợ rằng Kun biết mình vẫn còn thức, như thế thì ngại lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play