Muội Muội vui sướng mang bảng điểm ra, ngón tay xẹt qua những
điểm A chói mắt, chăm chú nhìn Tô Diệu. Tô Diệu cười ứng phó, chân để dưới bàn
đưa về phía trước.
Chân anh để trên đầu gối cô, nhẹ nhàng miết. Cô ngồi lui ra
sau một chút, nhưng không lâu sau anh lại một lần nữa lặp lại động tác. Cô nhịn
không được muốn mở miệng ngăn cản lại nghe anh nói, “Lương tiểu thư.”
“A?”
“Em gái em giỏi như vậy, hẳn là phải có phần thưởng cho em ấy
chứ.”
“Nha?”
“Quà của em đâu?”
“Tôi?”
“Em sẽ tặng cô ấy chứ?”
Lương Dĩ nhìn thoáng qua vẻ mặt mong chờ của Muội Muội, gật
đầu.
Tô Diệu cười cười, đứng lên: “Nếu như vậy chúng ta cùng đi
chọn quà cho Muội Muội đi.”
Muội Muội hoan hô một tiếng. Lương Dĩ không muốn cô mất vui
liền đứng dậy đi theo.
Trên đường ánh nắng gay gắt. Muội Muội đang rất phấn khởi nên
ánh mặt trời có mãnh liệt thế nào cũng không ảnh hưởng đến cô. Cùng lắm phơi
nắng tróc da thì một tuần sau cũng trở lại như ban đầu.
Lương Dĩ thì ngược lại, cô sợ nhất chính là tia tử ngoại. Cô
thích chưng diện chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất làn da cô rất hay dị ứng.
Lương Dĩ da thịt một thân tuyết trắng, nhưng lớp da lại rất mỏng, nếu phơi nắng
thì da sẽ ửng hồng rồi nổi ban đỏ. Đang định mở dù thì Tô Diệu giữ tay cô lại,
“Lên xe tôi ngồi đi, sẽ không bị nắng.”
Đến khu mua sắm, Muội Muội nhìn thấy cây dù của cô liền bĩu
môi, “Mới dạo một chút thôi mà.”
Muội Muội bình thường đi học thì ở lại trường, lại mới xuất
ngoại một thời gian, hai chị em rất ít có cơ hội ở cùng nhau. Lương Dĩ nghĩ vậy
thì cất dù đi, “Được rồi.”
Muội Muội tươi cười đem ô quăng lại vào xe, muốn kéo Lương Dĩ
ra ngoài, Tô Diệu lại nói, “Chị gái em nếu không che dù sẽ bị nổi ban đỏ.” Anh
lại nhìn cô mà nói, “Vừa đau vừa ngứa, anh cũng không nghĩ sẽ đưa em đi bệnh
viện.”
Lương Dĩ mạnh miệng: “Không cần anh quản.”
Thời tiết quả nhiên rất nóng, đi chưa đến năm phút liền thấy
mặt mũi nóng bừng, giống như có lửa thiêu trên mặt vậy. Lương Dĩ cố ý đi chậm
rãi ngay sau lưng Tô Diệu. Tô Diệu quay đầu, cô nói, “Em chỉ muốn che nắng một
chút.”
Tô Diệu nở nụ cười: “Đã bảo em nên mang theo dù.”
Cô hừ một tiếng: “Đi nhanh thôi.”
Muội Muội kéo tay Tô Diệu: “Anh Diệu, anh đang làm gì vậy?”
Tô Diệu: “Hỏi làm gì? Chờ một chút.” Anh đan hai bàn tay vào
nhau, xoay người che trên đỉnh đầu Lương Dĩ, “Mặt em đỏ cả.”
“Vậy sao?” Lương Dĩ lấy tay sờ mặt, “Nóng quá, dị ứng rồi.”
Tô Diệu lấy ra chai nước suối đổ vào khăn tay rồi lau mặt cho cô.
Anh nhíu mày, đi chậm rãi phía trước Lương Dĩ, lợi dụng thân
hình cao lớn đem Lương Dĩ hoàn toàn che khuất, “Theo sát anh, biết không?”
Cô gật đầu, tay bị anh nắm đặt trên vai.
Anh xoay người: “Đi theo sát vào anh, đến khu mua sắm thì mua
thuốc uống trước. Có mang theo thuốc không?”
“Ân. Vẫn có mang.”
Muội Muội nhìn hai người có chút nghi hoặc, “Hai người quen
nhau từ trước sao?”
“Không.” Lương Dĩ theo bản năng phản bác.
Tô Diệu trầm ngâm một chút, nói: “Trước kia anh cùng chị gái
em học chung trường, thầm mến cô ấy vì thế hỏi thăm các bạn nữ về cô ấy, như
vậy mới biết chuyện này. Thật bất ngờ phải không, trước đây anh cũng thầm mến
nữ sinh.”
Vành mắt Muội Muội lập tức đỏ lên, cắn môi dưới, “Vậy anh
Diệu, anh hiện nay, hiện nay…”
Tô Diệu cười thở hắt ra, vỗ vỗ đầu Muội Muội: “Đều là chuyện
trước đây rồi, bây giờ không có gì cả.”
Muội Muội mỉm cười, lôi kéo anh vào khu mua sắm. Đây là một
nơi rất rộng với nhiều quầy hàng cao cấp. Tô Diệu muốn một li nước, cô gái phục
vụ rất vâng lời lấy cho anh.
“Uống thuốc.” Tô Diệu cau mày, “Đã bảo em mang theo ô.”
Lương Dĩ mang thuốc nuốt xuống, cốc nước không được Tô Diệu
cầm lấy. Anh làm rất tự nhiên, làm cô nhớ đến trước kia, rốt cuộc thấy áy náy
mà nói, “Cảm ơn.”
Tô Diệu nhíu mày: “Không cần.”
Muội Muội ngồi ở bên cạnh, chu miệng: “Anh Diệu, nước của em
đâu?”
Tô Diệu sửng sốt, Lương Dĩ: “Để chị gọi.”
Muội Muội xem lời nói của cô như gió thổi bên tai, “Anh Diệu,
vì sao chị ấy có nước nhưng em không có? Em cũng là con gái nha.”
Hai tay Tô Diệu đan vào nhau để trên đầu gối, nở nụ cười có
chút xấu xa, “Chị gái em đã già rồi nên mới uống nước này, em đương nhiên phải
uống nước trái cây.”
“Tô Diệu!” Lương Dĩ nhe răng.
Muội Muội biểu hiện rất vui vẻ lôi kéo tay Tô Diệu rời đi,
tiếng cười như chuông ngân.
Tô Diệu quay đầu nhìn cô, vẻ mặt có chút khiêu khích. Lương
Dĩ đuổi theo: “Anh đứng lại cho tôi.”
Vừa mới nói đã thấy thang máy ở cuối hành lang. Lương Dĩ nhận
ra ý đồ của Muội Muội liền tăng tốc đuổi theo, tức giận nói, “Tô Diệu, đứng
lại.”
Tô Diệu nhìn cô cười, tùy ý để Muội Muội kéo vào thang máy.
Thời khắc cuối cùng trước khi cửa thang máy khép lại hoàn toàn, cô thấy ý cười
quẩn quanh trong đôi mắt anh, tư thái nhàn nhã vẫy tay với cô.
Lương Dĩ thở phì phì nhìn thang máy đến tầng ba, sau đó vào
thang máy bên cạnh mà đuổi theo.
Tầng ba có một quán trà VIP, cô đoán bọn họ sẽ tới đó. Lương
Dĩ mang giày cao gót đi không cẩn thận bị trượt chân, đau đến kêu một tiếng.
Một người đàn ông bên cạnh đỡ lấy cô, “Không có việc gì chứ?”
Là một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi, mang đôi mắt
kính màu trà.
Cô lắc đầu nói lời cảm ơn.
Anh ta lại nói: “Phía trước có một quán trà, tôi đỡ cô đi
qua.”
Người đàn ông này không có bạn gái, nếu cự tuyệt thì thật
không lễ phép, Lương Dĩ suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý. Lựa chọn này của cô ngay
khi thấy Tô Diệu đã trở thành sai lầm không thể cứu vãn.
Quán trà nằm ở vị trí rất tốt, người đến rất đông. Khi cô đến
chỉ còn một bàn gần quầy bar nhất. Người đàn ông đỡ cô ngồi xuống xong liền
tươi cười mà ngồi đối diện. “Tôi thấy cô thật quen mặt, không biết đã gặp qua
nơi nào chưa?”
Sau một hồi trò chuyện mới biết anh ta họ Uông, cũng là người
trong giới thượng lưu. Đàn ông giới thượng lưu có ưu điểm là rất hòa đồng, cuộc
sống tươi trẻ như hoa cỏ mùa xuân. Anh cùng cô nói chuyện mà không hề hay biết
có ánh mắt đỏ đậm bừng bừng lửa giận đang nhìn mình.
Tình cảnh này cũng đã xuất hiện một lần, vào mười năm trước
khi hai người quen nhau.
Lúc đó là cô muốn kết bạn với anh. Anh luôn là người bị động,
dù là nắm tay, hôn môi hay trên giường, anh vẫn như đứa nhỏ để cô làm chủ.
Nhưng cho dù anh nhẫn nại như vậy vẫn phải chia tay cùng cô, mà lí do lại là
người đàn ông khác. Chính là vì một người đàn ông xa lạ, đẹp mắt hơn anh, vĩ đại
hơn anh!
Cô bị anh kéo ra khỏi quán trà, tim rối loạn đạp rất mạnh, kì
quái nhìn anh cho người đàn ông họ Uông kia ánh mắt đối địch đầy ý cảnh cáo.
Anh đem cô ấn trên tường hành lang, đôi mắt đầy lửa giận nhìn cô chằm chằm,
“Nhiều năm không gặp, em vẫn hay quyến rũ đàn ông như vậy!”
Cô tức giận quay đầu đi, lại bị anh hung hăng nắm cằm quay về
hôn mãnh liệt. Anh hôn rất sâu, dùng sức cắn đầu lưỡi cô. Cô đau đớn đẩy anh
ra, anh lại cầm tay cô cố định trên tường, tiếp tục xâm chiếm.
Cửa quán trà mở ra, có người bước trên hành lang, tiếng bước
chân càng lúc càng gần. Cô lo lắng trừng mắt nhìn anh. Đôi mắt anh thâm trầm,
lóe ra những tia sáng khó hiểu.
Trước khi người xa lạ kia đến, anh cuối cùng cũng rời môi cô,
chỉ để trán chạm vào trán cô, tựa như tư thế thân mật của tình nhân. Người xa
lạ chỉ liếc bọn họ một cái rồi đi. Lương Dĩ còn nhìn thấy ánh mắt hâm mộ ái
muội. Cô nhíu mày nhỏ giọng nói, “Buông ra.”
Anh ma sát nhè nhẹ trán của cô, hơi thở nặng nhọc, “Vì sao?”
Cô chỉ nói: “Buông ra.”
Anh càng dùng sức ép chặt cô vào tường, phun ra từng chữ bên
tai cô, “Em nghĩ bây giờ vẫn là mười năm trước sao? Hèn mọn như vậy.”
Cô nghiêng đầu, cổ tuyết trắng bị anh cắn, không nhẹ, cô khẽ
kêu một tiếng.
“Đừng lo, còn nhiều thời gian.” Anh liếm môi cô, “Anh sẽ chậm
rãi chơi đùa với em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT