Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào bên trong, trên chiếc giường lớn Lương Dĩ mơ hồ tỉnh lại. Cái ót ẩn ẩn đau, muốn đưa tay sờ nhưng lại không thể động đậy. Mở mắt ra lại phát hiện bên cạnh có người ngủ say, gương mặt tuấn lãng, lông mày dài như một con sâu xẹt qua mắt. Sự điên cuồng và hỗn loạn đêm qua ùn ùn kéo đến, cô thống khổ nhắm mắt lại, chỉ mong tất cả chưa từng phát sinh.

Rút tay ra đẩy anh, cô chật vật ngồi xuống tìm quần áo, kết quả lại phát hiện tất cả đã bị anh xé rách vào đêm qua. Nhìn thấy áo sơ mi của anh liền nhanh chóng mặt vào. Đang lúc bận rộn, thanh âm như từ địa ngục vang lên, “Phải đi?”

Cô dừng tay ừ một tiếng, sau khi xong mọi thứ thì đứng dậy rời đi. Đột nhiên lại bị anh cầm cổ tay, xoay người liền đặt cô trên giường, mày kiếm nhăn lại, tức giận như mưa gió sắp đến, “Lời nói của anh có phải em nghe không hiểu hay không?”

Cô nhìn anh, ánh mắt lạnh như băng, “Nói cái gì?”

Mày rậm càng nhăn, sâu thẳm trong đôi mắt anh hiện lên một tia đau xót mà cô không thể hiểu được. Anh đang chạm vào mặt cô, mơn trớn từng tấc quen thuộc, cho dù không nhìn cũng có thể vẽ ra y hệt, “Không có, anh sẽ không nói gì với em. Nhớ rõ quan hệ của chúng ta, thân phận của em. Lương thị, chỉ cần anh muốn, ngay lập tức có thể nghiền thành bột phấn.”

Cô chải chải tóc, cằm trắng như tuyết hơi nâng lên, “Em thật sự có việc, mời anh đứng lên.”

Tựa như có băng tuyết hạ xuống, trong phòng tổng thống này quanh năm đều mở điều hòa khiến không khí luôn như trong mùa xuân, nay lại lạnh như băng. Anh cùng cô đưa lưng về nhau, sau đó cửa phòng mở răng rắc, cô hất mái tóc rối tung mà nhàn nhã rời đi.

Đi thẳng đến viện matxa, vào phòng vip, thay đồ chỉ quấn trên người một cái khăn rồi đi xoa bóp. Cô gái thay cô matxa đỏ bừng mặt vì những dấu vết không đành lòng nhìn thấy trên cơ thể cô. Cô nói cô gái tăng lực đạo xoa bóp, làm trên da nổi lên những đốm đỏ che dấu đi ấn kí bị sỉ nhục kia.

Nhớ đến chuyện gì quan trọng, cô phóng xe đến thẳng khách sạn. Hỏi thăm phục thì Tô Diệu đã rời đi, cô vội vàng xông vào. Trong phòng vẫn không kịp quét dọn, đồ ăn cùng rượu bị hắt trên thảm, trên giường một đống hỗn độn. Tìm cẩn thận trên mặt đất, trên bàn đến trên thảm, nhưng cô vẫn không tìm thấy, cô hướng đến giường nhưng vẫn không có. Lo lắng gọi điện hỏi phục vụ có phải đã có nhân viên vệ sinh tới phòng hay không.

“Tiểu thư, trừ bỏ cô cùng Tô thiếu, đến giờ vẫn không có ai vào đây.”

Buông ra di động, Lương Dĩ không tình nguyện hồi tưởng lại đêm qua, cây trâm gỗ kia rốt cuộc là ở nơi nào. Chỉ có thể ở trong phòng thôi, vì thế cô lại tìm một lần nữa nhưng vẫn không thấy, cô tức giận đem gạt tàn đầu giường ném lên tường, thủy tinh bay tung tóe.

Như thế này cũng tốt, muốn vứt bỏ cái gì đó thì quý trọng như thế nào cũng không phải là phí công sao.

Lại bị kêu đến phòng tổng thống, những dấu đỏ trên lưng vẫn chưa tan hết. Đang tắm rửa thì Tô Diệu lại thình lình xông vào, thấy những dấu đỏ này hoảng sợ vội hỏi, “Đây là chuyện gì?”

Cô tránh đi tay anh, từ vòi hoa sen đi ra, “Matxa nên bị như thế.”

“Ai lại matxa thành như vậy?” Anh dừng một chút, “Em, chẳng lẽ em cố ý?”

“Em không hiểu ý anh.”

Anh đột nhiên đem cô ấn vào tường khiến khăn mặt vừa cầm lên đã rơi xuống. Anh gắt gao bắt lấy đầu vai cô, “Em chán ghét anh như vậy, chán ghét đến tự làm tổn thương mình?”

Cô nhìn anh, ánh mắt như nhìn người xa lạ, “Anh suy nghĩ nhiều rồi.”

Anh bỗng nhiên gợi lên một chút ý cười lãnh tuyệt, “Em thật tiện.”

Cô trừng lớn mắt.

“Thích bị đối xử thô bạo sao?” Anh siết chặt cằm cô, lau môi cô liền nói, “Cho nên muốn chọc anh tức giận?”

Cô cười nhạo, “Em nói, anh tưởng tượng giỏi thật!” Trước mắt trời đất bỗng xoay tròn, khi tỉnh táo lại thì đã bị anh khiên trên vai mà quăng lên giường. Cô muốn bò đi lại bị anh nắm cổ chân mà kéo lại. Chỉ cần cô ngồi dậy là anh liền kéo xuống giường.

Anh từ mắt cá chân trượt lên lưng cô, tiếp tục theo cột sống mà hướng về cổ, ở cổ đùa giỡn với mái tóc cô, “Anh không muốn tức giận với em nhưng em lại luôn bức anh. Nếu cứ thế này, không chừng ngày nào đó anh sẽ không khống chế được.”

Lương Dĩ ghé vào giường, nghiêng đầu nhìn anh. Cô vươn ngón trỏ chạm vào mũi của anh, chậm rãi nói, “Trước kia em rất thích sờ mũi anh, nó thật đẹp.”

Tô Diệu sửng sốt, ngơ ngác nhìn Lương Dĩ.

Lương Dĩ ngồi chồm hỗm lên, quan sát Tô Diệu. Người đàn ông này có đôi mắt sâu thẳm, nhìn không ra một chút cảm xúc dao động. “Tô Diệu, đã lâu như vậy, em cứ nhiên lại nhớ rõ anh, nhớ rõ dáng vẻ trước kia của anh. Em là người dễ quên như vậy lại có thể nhớ rõ anh, anh nói đi, là vì sao?”

Cặp mắt đen kia nhìn cô, toát ra ánh sáng.

Cô tiến đến gần anh hơn, vai sát vai anh, môi dán bên tai anh mà nhẹ nhàng nói, “Bởi vì em thật sự không tưởng tượng được, anh khi đó nghèo túng với quái dị như vậy mà nay có thể phát đạt. Anh có biết mọi người sau lưng gọi anh là gì không? Không phải ‘bệnh xác tử’, mà là ‘Tô quái thai’ a! A…”

Tiếng cười của cô vì bị anh bóp cổ mà trở nên khàn khàn. Anh nhìn chằm chằm cô như nhìn kẻ thù. Mặt càng lúc càng đỏ, mạch máu hai bên thái dương cứ nổi lên, tay dần nắm chặt.

Một, hai… đến tiếng thứ năm, anh buông cô ra.

Cô thở dồn dập. Anh lại rút dây lưng áo tắm ra mà trói chặt tay cô, nâng cằm cô nói, “Cho dù là quái thai, cuộc đời này của em phải cùng anh ở một chỗ!”

Lại là một đêm không thể nào chịu nổi, giống như vô số đêm trước kia. Anh luôn dã man mà bạo lực, mang theo liều lĩnh điên cuồng, mặc kệ sự la hét của cô vì đau, chỉ cần anh muốn liền nhất định làm được.

Trên người hết vết cũ lại đến vết mới. Bởi vì đang là mùa hè nên rất khó tìm được quần áo thích hợp để che dấu vết, mỗi ngày thay áo cô phải đứng trước tủ cả nửa ngày để tìm kiếm. Người hầu quét dọn phòng cô nhịn không được oán giận, “Tiểu thư rốt cuộc là cô muốn tìm loại quần áo nào?”

Cô không thể nói, thật là oan uổng mà.

Lương thị bắt đầu tốt lên, trên mặt Lương Thế Thần hiện lên tươi cười, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mơ mơ màng màng. Lúc này em gái Muội Muội du lịch nước ngoài trở về, cầm phiếu điểm thỉnh cầu cô tham dự một buổi tiệc.

Muội Muội là con gái duy nhất của bác đã qua đời. Từ nhỏ cùng cô lớn lên, hai người rất thân. Muội Muội mặc âu phục vàng nhạt, cài tóc màu đen, hi vọng có thể trở thành tiêu điểm khiến mọi người chú ý.

Muội Muội nói chuyện cùng giáo sư, được khen ngợi đạt thành tích học tập cao nhất, một chỗ ở trường đại học quốc tế nằm chắc trong tay.

Muội Muội nói: “Chị, thấy em học có tốt không, có phải nên thưởng cho em không.”

“Em muốn cái gì? Quần áo thì không thể được, chỉ chăm lo đến ăn mặc thì không thể chuyên tâm học tập.”

Muội Muội lắc đầu: “Em muốn chị gặp một người.”

“Ai?”

Muội Muội cười rộ tràn đầy hạnh phúc: “Một người anh trai tốt của em.”

Muội Muội và Lương Dĩ ngồi đợi trong một quán trà yên tĩnh.

“Chị, anh ấy rất tuấn tú, nhưng chị không được nổi tính háo sắc nha!”

Lương Dĩ cười: “Chị của em không dễ dàng nổi tính háo sắc thế đâu. Em nghĩ ai cũng như em a.”

Muội Muội cười một tiếng: “Không biết là ai vào noel hai năm trước khóc như con chó nhỏ nha.”

Bị uy hiếp, Lương Dĩ kéo lỗ tai Muội Muội: “Em còn nói.”

Mắt thấy Muội Muội chuẩn bị nhào đến cô, Lương Dĩ bèn chỉ vào cửa: “Có phải anh ta hay không?”

Thật là chó ngáp phải ruồi, Muội Muội quay đầu liền kinh hô, “Đến đây.”

Mà Lương Dĩ ngồi ở sau đã cứng mặt. Nghiệt duyên chính là thế này đi.

Tô Diệu thấy cô thì sửng sốt một chút, sau đó đi đến. Muội Muội lôi kéo anh giới thiệu, “Chị, đây là anh trai tốt mà em nói, có phải rất tuấn tú hay không? Chị?”

Muội Muội lắc tay cô, khiến cô từ kinh ngạc mà tỉnh táo lại.

Tô Diệu lễ phép vươn tay cười, “Lương tiểu thư, xin chào.”

Anh cư xử như là hai người lần đầu gặp nhau, nhưng bàn tay không chịu buông ra. Ngón cái đè ép lòng bàn tay cô, anh nói, “Lương tiểu thư thật xinh đẹp.”

Muội Muội nói: “Anh Diệu cũng cảm thấy vậy sao? Các nam sinh đều nói chị rất xinh đẹp nha!”

“Phải không? Học sinh bây giờ trưởng thành thật sớm, nhưng Lương tiểu thư sẽ không thích mấy nam sinh này chứ?” Tô Diệu dừng một chút, “Những nam sinh không quyền không thế thì sao có thể thích, đúng không?”

Muội Muội hé miệng sửng sốt.

Lương Dĩ nở một nụ cười xã giao: “Nam sinh không quyền không thế thì không được nữ sinh thích. Cũng như nữ sinh không có quần áo trang sức đẹp thì sẽ không được nam sinh thích, đúng không?”

Tô Diệu nghe cô nói vậy thì nheo mắt nhìn về phía Muội Muội, đánh giá từ đầu đến chân rồi tươi cười, “Đã lâu không thấy, em trở nên rất xinh đẹp, nhất là mái tóc.”

Muội Muội lập tức mặt đỏ lên, cúi đầu.

Lương Dĩ bỗng nhiên trừng lớn mắt: “Tô Diệu!”

“Có việc gì thế?”

Cô nhìn anh, phun ra vài chữ, “Không biết vô sỉ sao?”

“Lương tiểu thư nói gì, tôi nghe không hiểu.”

Muội Muội nhíu mày ngẩng đầu: “Chị ~”

Thật tốt, con gái luôn vì người ngoài, Muội Muội vì anh ta mà tức giận với cô. Cô miễn cưỡng tươi cười, thả lỏng tâm tình, ấn chuông gọi phục vụ, kêu một li trà sữa cùng li trà Long Tĩnh.

Tô Diệu: “Em gọi trà Long Tĩnh cho anh sao?”

Cô kéo Muội Muội ngồi xuống, không nhìn anh, “Không phải anh thích uống sao? Thay đổi khẩu vị?”

“Không, không có.” Anh ngồi xuống, dùng tay xoay xoay đồng hồ có chút đăm chiêu.

Cô đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó: “Bạn đại học của em rất yêu thích anh nên em ngẫu nhiên biết sở thích của anh thôi.”

Bàn tay xoay đồng hồ dừng lại, anh nói, “Anh không nghĩ vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play