Kì I: Chiếc vé
Tháng Bảy là tháng dài nhất
trong năm, thường là vì mưa khơi những nỗi nhớ xa xăm
Tháng Bảy
Cửa sổ lớn được mở ra để đón
những cơn gió đầu tiên của tháng bảy. Đường ẩm ướt và lắng. Cảm thấy vị ngọt
ngọt ở đầu lưỡi. Đến ngón tay cũng dịu lại. Chiều đang đẹp, rồi mưa ào cái. Đứa
bạn la lên những tiếng oai oái, đưa tay lên che vội. Vẫn để ga đều đều, mưa
tháng bảy dịu mà, ai ghét thì nói nó lai rai rả rích, ai thích thì sẽ yêu cái
chầm chậm mà nó mang lại. Tháng bảy đẹp trên từng con đường, cứ gửi xe ở đâu là
lá me rụng đầy vào yên đến đấy. Cây cỏ xanh mướt, lá lúc nào cũng trĩu nước.
Dọc những con đường song song Mai Hắc Đế, Triệu Việt Vương, thi thoảng một cơn
gió tạt qua, ai lỡ đi dưới cây là hứng đủ nước còn đọng trên lá. Ngồi ở quán
trà đá gần Nhà Thờ Lớn huyền thoại, nhìn những cơn mưa không bao giờ dừng đang
chảy dọc khắp những mạch máu Hà Nội, thấy cuộc sống nhanh lên một tí, và chậm
đi một tí. Đã đi trên đường là ai cũng tất bật, nhưng đã ngồi xuống đâu đó là
chỉ muốn ấm chỗ, sống rất chậm. Ngồi đọc nốt cuốn sách Nỗi ám ảnh của Paulo
Coelho – muốn những ngày ra đường này dài thêm nữa, vì thấy yêu cả cái ám ảnh
Hà Nội, rồi có thể cũng sẽ đi đấy, nhưng mà nhớ…
Tôi nhâm nhi vị ngọt ngọt lại
đăng đắng của trà, xoay xoay cái cốc ở t
- Vậy bao giờ anh đi?
Đăng mỉm cười:
- Mười hai em ạ. Mọi việc
xong hết rồi thì nhanh thôi.
- Anh đi em sẽ buồn lắm đấy.
- Đừng nhăn mặt như khỉ thế!
Sao mà buồn?
- Bình thường chắc cũng chẳng
có gì đâu, nhưng mà cứ ra đến cái chỗ này ngồi uống trà là em sẽ nhớ anh. Mà
trời ạ đồ béo hâm sao chuyên môn có cái trò thoắt ẩn thoắt hiện vậy, khi anh về
nước là em cứ nghĩ anh sẽ không đi nữa rồi…
Anh gạt những giọt nước lách
tách trên bàn:
- Thì thế mà em.
- Anh là béo hâm. – Tôi nhắc
lại cái tên riêng mà tôi dành cho anh.
- Đi xem tranh với béo hâm
không?
- Cô ơi tính tiền cho bạn
cháu!!
Gợi
Chúng tôi dành mấy ngày cuối
cùng để đi mua sách, đi chọn vài đĩa phim thú vị, đi thu chung một bài hát của
thật sến của Nguyễn Hoài Anh, và chủ yếu là lang thang trên phố. Vài ngày sau
anh bay. Tôi trở lại với nhịp sống bình thường. Lũ bạn tôi biết anh cả – gặp
suốt trong những cuộc vui mà. Chúng nó coi Đăng như anh trai. Còn tôi? Mặc dù
chẳng thể nào định nghĩa được cái thứ tình cảm ấy là gì, nhưng chúng tôi đã
chơi với nhau đến tám năm, trước khi anh đi Mỹ, đến khi anh đi rồi về, ở lại
chơi một thời gian đến cả ba trăm sáu mươi nhăm ngày và rồi bây giờ lại đi
Sing. Cái con người tưng tửng rong ruổi.
Chiều thứ hai, cả hội tụ họp
ở quán chè Bobochacha đoạn Cửa Bắc, ngồi tán phét về mấy thứ linh tinh. Biết
anh Đăng đi, bọn nó được thể trêu tôi nức nở:
- Là lá la, thế là bạn Linh
lại buồn tình!
- Còn hơn mày không có tình
để buồn, ờ…
- Sao không ra tiễn chàng rồi
gây bạo động ở sân bay bằng hoa hồng và bóng bay để giữ chân chàng ở lại, hehe.
- Giữ chân chàng để tao làm
chân gà nướng chắc.
Con Vân vỗ đùi:
- Nhắc mới nhớ, ra Trịnh Hoài
Đức ăn chân gà nướng đê!
- Đê cái con mê. Đến giờ ăn
cơm đến nơi rồi ăn uống gì. Với lại tối nay đằng nào bọn mày cũng qua nhà tao
dịch mà. Làm xong rồi đi ăn.
Tôi đối đáp đâu ra đây, kéo
chúng nó ra khỏi chủ đề vô bổ bằng cách nói về đĩa mới ra của Hà Trần. Chúng
tôi chọn công việc làm thêm của hè là dịch sách cho công ty truyền thông Nhã
Nam, lương không phải là cao lắm nhưng được cái thoải mái. Chúng tôi được giao
một quyển gốc và chỉ việc dịch. Làm việc ở đâu cũng được bao giờ xong cũng mặc
bao nhiêu người làm cũng không quan tâm, chỉ cần đến khi chúng tôi giao bản
thảo và được duyệt thì sẽ có xiền. Chúng tôi đã dịch xong hai quyển ngắn, vừa
bắt tay vào dịch một cuốn dài ngoằng của Mark Haddon, ước chừng sẽ mất cả
tháng. Cũng là một cách vừa ôn yện lại tiếng Anh vừa tụ tập một cách hợp pháp
với lũ quỷ cái.
Ngân
Chúng tôi thân thiết một cách
vô lý ngay từ đầu cấp ba, mặc dù trong số cả hội thì chỉ có Khánh Lam và Khánh
Giang là biết nhau. Chúng nó biết nhau đến mười bảy năm rồi ý vì chúng nó
là…chị em sinh đôi mà, một cặp khá buồn cười. Còn lại thì toàn những đứa giời
ơi đất hỡi rách đất chui lên, mỗi đứa một tính nhưng lạ là chơi cái hợp ngay.
Con Vy, con Vân, em Nga (em này học sớm, kém tuổi nên thường gọi tất cả là
chị), và con Ngân. Trong cả nhóm thì Ngân là thân nhất với tôi, vì nhà hai đứa
cách nhau có ba mươi bước chân (nếu chân bạn không dài một mét mười hai như
Thanh Hằng). Tôi với nó làm hàng xóm đã cả chục năm, nhưng chẳng bao giờ để ý
cho đến khi có những sự tình cờ nhất định, học cùng lớp chẳng hạn.
Sau khi Đăng đi, tôi lãng
đãng một đợt dài, đến mức có hôm đẹp trời Ngân sang nhà tôi rủ lên Tô Tịch ăn
hoa quả dầm, hôm đấy là hai tháng từ ngày anh đi. Chúng tôi phóng xe máy với
tốc độ xe đạp và buôn bán những chuyện trên trời dưới đất. Loanh quanh lại về
anh.
- Buồn không? – Ngân hỏi.
- Không.
- Thôi đừng chối.
- Tao không chối.
- Mày chỉ nói dối.
- Tao không nói dối.
- Thế vui không?
- Không.
- Ờ đấy, không buồn không vui
là thành cục đá rồi.
- Mày cám hấp thế. Thế mày
đang buồn hay đang vui?
- Tao đang vui lắm vì sáng
nay tao bước lên bàn cân thấy mình giảm ba lạng.
Nó dừng đèn vàng ở đoạn Hồ
Gươm. Quay lại nhìn tôi.
- Này, sao mày không sang
chơi với Đăng.
- Muốn là được sao?
- Trước hết phải muốn đã.
- Mày có câu trả lời rồi đấy.
- Thế mày đi thi hoa hậu
người ta hỏi mày là “Nếu em được làm hoa hậu hoàn vũ, em có vui không?” thì mày
trả lời là “Giám khảo có câu trả lời rồi đấy” à?
- Không tao trả lời là “Thế
giám khảo có vui không?”
- Đại khái là mày muốn chứ
gì?
- Đại khái là sao tự dưng mày
lại hỏi câu đấy?
- Tao là người hỏi trước mà.
- Nhất định tao là người trả
lời sau rồi.
- Vì tao là bạn mày và tao
quan tâm đến tâm tư tình cảm tuổi dậy thì của bạn tao.
- Đến Tô Tịch rồi kìa, gửi xe
vào ăn chè đi. Tao đói quá.
Ngân cáu kỉnh:
- Đồ ăn gian!
- Không, tao ăn chè! – Tôi
huỵch lại.
Ngân đá lông nheo một cái với
anh trông xe rồi ngồi xuống hì hục ăn liên tục dăm ba cốc chè với tôi trong một
buổi chiều trời ngày càng xanh lên, nó là cái dạng cứ có ăn uống là quên hết
thảy mọi việc. Tôi vừa bắt đầu nghi ngờ việc sáng nay nó giảm ba lạng vừa ngắm
dân tình lượn qua lượn lại. Không khí quanh Hồ có sức quyến rũ đặc biệt, chẳng
ngoa khi người ta gọi Hồ Gươm là trái tim của Hà Nội, cũng phải thôi vì đi
xuống qua vòi phun nước một tá hàng cháo tim ngon nổi tiếng. Tôi vừa ngồi nghĩ
nhảm và gọi cốc chè hoa quả thứ ba. Tối nay tôi tăng ba lạng mất.
Thực lòng tôi nhớ Đăng quá.
Tôi
Tôi là Thụy Linh. Tên tục là
Linh Milo. Tôi học hành làng nhàng, chỉ khá các môn đậm chất… thể lực, có lẽ vì
tôi thuộc dạng người ưa vận động. Các môn tự nhiên tôi tự học là chính tự suy
diễn là chủ yếu, các môn xã hội thì không có gì đáng kể, vì cũng như bạn bè
“đồng trang lứa”, tôi quay một cách chuyên nghiệp và có bài bản. Không phải tôi
không thể học hay tôi ưa gian dối, chỉ vì tôi là người thức thời – khi mà tất
cả vượt đèn đỏ mà bạn cứ nhất quyết đòi dừng lại thì nhất định bạn sẽ bị xe
đằng sau tông thẳng vào – chuyện đó không hay ho gì cho lắm. Tôi thuộc tuýp con
gái nhìn được, ít nhất là tự tôi nghĩ thế, biết ăn mặc, cẩn thận và có duyên,
nhưng hơi lười biếng – tôi còn trẻ, mà tuổi trẻ thì thường tự cho phép mình
lười biếng.
Mẹ tôi đặc biệt là một người
sâu sắc nhiều hơn nghiêm khắc, cũng có lẽ vì mẹ tôi quý và hiểu tôi hơn là
thằng em nghịch như cướp biển của tôi, nó mang một cái tên không giống với tính
cách của nó tí nào: Bảo Khuê. Không hiểu khi mẹ tôi đặt tên cho nó thì tôi có
phản đối không nhưng bây giờ thì tôi nghĩ cái tên đẹp như thế phải cho tôi mới
đúng, vì nó tựa như tên con gái. Thằng bé kiểu dạng sản phẩm đóng lỗi của God’s
Production, nó không bao giờ ở nhà quá được một tiếng, không kể khi ngủ. Bố tôi
thì cười bảo là kệ nó, cứ để Khuê lượn đi vì suy cho cùng thì nếu nó làm đổ vỡ
bát đĩa hoặc đốt cháy dăm ba thứ của nhà người khác, thì vẫn tốt hơn là nó làm
điều ấy ở nhà. Thế mà khi tôi xin đi chơi thì sao mà khó thế, sau khi đã học võ
đến tận ba năm và đã đôi ba lần ngỏ ý muốn thử đấu với bố. Bố từ chối khéo vì
chắc bố biết không địch lại được cô tiểu thư Akido.
Lòng tốt
Trời dường như đang có cơn giông,
tôi phi vội về nhà sau khi ra Tràng Tiền và nhặt vài ba cuốn sách, đáng kể nhất
có lẽ là Gió tự thời khuất mặt của Lê Minh Hà – nữ tác giả yêu thích của tôi,
một quyển mua vì trí tò mò: Tớ là Dâu của Joseph Ruelle, ngôi sao blog. Về đến
nhà đã thấy con Ngân đứng đuổi ruồi ngơ ngẩn ngắm giai ngay cửa nhà tôi, nhà
tôi ngay đầu đường có đèn đỏ đứng đây tha hồ liếc mắt với các anh đẹp trai dừng
xe. Tôi phanh lại, đá chân chống:
- Gì thế mày?
- À, mày đây rồi, cất xe đi
rồi lên gác tao bảo cái này hay lắm.
- Gì thế?
- Thế mày có cất xe đi không
nào?
- Gì thế? – tôi vẫn kiên
nhẫn.
- Có cái này cho mày.
Vừa nói nó vừa rút từ đằng
sau ra một cái gì đó. Tôi cầm lấy. Một tấm vé. Điểm đến là Singapore, thời gian
là hai tuần nữa. Tí thì tôi đổ xe. Tôi lẩm bẩm:
- Chuyện quái gì thế, được,
chờ tao cất xe, lên phòng tao trước đi.
Vài phút sau. Chúng tôi ngồi
trên phòng, mở cửa sổ, mưa thật, mát rượi cả không khí. Tôi nhún vai:
- Sao lại có cái vụ này?
- Hì, coi như bọn tao tặng
mày cái vé này, để sang Sing chơi với anh Đăng.
- Sao mày lại làm thế?
- Không phải tao mà là cả
bọn. Tao nghĩ đấy là một ý kiến hay. Mày vật vờ thế này không tốt cho não lắm.
- Tiền ở đâu thế?
- Thông báo với mày là quyển
The curios của Mark Haddon đã được bọn tao dịch xong. Quá nhanh không? Bọn tao
trích một phần tiền ra mua vé này. Vì thế mày không phải áy náy mà hãy cầm lấy
nó đi.
- Trời ạ, mày làm như đùa
vậy! Sao bố mẹ tao cho đi được.
- Chuyện các cụ để tao giải
quyết. Nhân thể, năm sau tao định thi ật.
- Thế còn việc dịch sách ở
đây?
- Bọn tao sẽ làm bù phần của
mày.
- Tao…
- Sang đi! Sao phải xoắn!
- Hic, tao biết cảm ơn chúng
mày thế nào bây giờ.
- Bằng cách hãy làm cho tốt
phần còn lại. Đã không làm thì thôi, đã làm thì làm cho chuẩn vào!
Khó mà nói cho các bạn hiểu
được cảm giác của tôi, cứ như là vừa trúng số độc đắc tình bạn vậy. Cái lũ bạn
thật điên, nhưng điên một cách rất đáng yêu. Tôi nhấc máy lên gọi cho từng đứa
trong hội, năm trong số sáu nàng trả lời rằng lòng tốt được làm nên không phải
để nhận lời cảm ơn. Còn con Vy nói rằng nó đang xem Tôn Ngộ Không và đừng làm
phiền, có gì tối gọi cảm ơn. Con quỷ!
Và tôi cầm cái vé máy bay
trên tay, xoay ngang xoay dọc. Hai tuần nữa tôi sẽ gặp lại anh ư? Trời ạ. Phát
hâm lên mất. Mà có khi, đôi lúc, phải hâm lên mới được!
Hoàng hôn đầy gió. Những hạt
nước mưa li ti li ti trên ô cửa sổ báo hiệu một cơn mưa sẽ lâu. Tôi bật đĩa
nhạc của Nirvana, và hít một hơi dài, sẵn sàng đón nhận những gì chờ đợi trong
hai tuần tới!
Và…
Những ngày phía trước bao giờ
cũng là những ngày dài…Mọi chuyện sẽ ổn, vấn đề là ta phải chờ đợi.
Kỳ 2: Những ngày Sing
Ở những nơi xa lạ, bao giờ
người ta cũng thấy gần nhau hơn
(Cô nàng mắt tím-MN)
Ngày thứ nhất
Nhanh kinh khủng! Nhưng tôi
đang ở trên máy bay, và tiếp viên trưởng thì vừa thông báo rằng còn mười lăm
phút nữa máy bay sẽ hạ cánh xuống quốc đảo Sư tử bằng thứ tiếng Anh pha giọng
Hoa. Tôi vẫn run cầm cập và không thể tin nổi chuyện này, tôi không nghĩ được
rằng con Ngân có thể thuyết phục bố mẹ tôi rằng tôi đã tham gia một cuộc thi
trên báo và dành chiến thắng là một chiếc vé đi Sing, tất nhiên tôi cũng há hốc
mồm như bố mẹ tôi khi nó nói rằng nên cho tôi đi để tìm hiểu giáo dục Sing,
biết đâu cuối năm nay lại sớm được học bổng vài chục nghìn đô của một trường
nào đó bên này. Cuối cùng là dựa vào sự tin tưởng của bố mẹ tôi về Đăng, các cụ
đã biết quá rõ về anh, nó nói nhất định anh sẽ lo cho tôi khi tôi sang Sing.
Ngồi nghe nó hót một lúc tôi mới thấy mình bốc phét vẫn còn ở trình kém và cớ
gì văn của Ngân muôn đời không bao giờ dưới tám phẩy.
Tôi đã gọi cho Đăng từ tuần
trước, anh hoàn toàn bất ngờ khi nghe tôi nói, nhưng không hỏi gì nhiều, anh
chỉ nói sẽ đón tôi ở sân bay. Thật tốt, tôi như con chim non nơi đất khách và
nhất định sẽ hạ đường huyết nếu không nhìn thấy mái tóc nâu bồng bềnh và nụ
cười “cuốn theo chiều gió” của Đăng ở sân bay Sing. Máy bay hạ cánh bụp bụp,
tôi nhả kẹo cao su và bắt đầu hì hục kéo cái vali chứa dăm ba thứ đồ lẻ tẻ của
tôi xuống.
Từ sau lớp cửa kính, tôi đã
nhìn thấy Đăng. Anh đứng đó và mỉm cười chờ đợi, một cách bình thản. Hoặc là giả
vờ bình thản, bởi tôi thì vẫn đang run chết đi được.
Và tôi đầu năm ngày điên đảo
ở Sing!
Câu chuyện phiếm
Chúng tôi chưa vội về nhà,
những chuyến tàu của đất nước này chạy liên tục đến khuya. Anh dẫn tôi ra phía
ngoài sân bay và chúng tôi ngồi ở đó nói chuyện, uống café nhiều sữa.
- Chỗ này có xa nhà anh
không? – Tôi hỏi gượng gạo, mặt đỏ bừng.
- Khá xa. Haha! Nói vậy thôi
chứ ai cũng biết Sing nó đúng bằng cái mắt muỗi, ô tô phóng hai tiếng hết cả
chiều dài đất nước. Dân số thì có bốn triệu. Và cái gọi là trung tâm của nó
cũng chỉ cách hai đầu đất nước có nửa tiếng tàu điện ngầm.
- Anh ở bên này tốt chứ?
- Tốt Linh ạ, việc học hơi
vất vả nên anh cũng không còn thời gian để ý mình thế nào nữa! Chiều nay anh
cũng vừa lên thư viện mượn mấy quyển sách. Kinh tế học chính trị học, giao tiếp
học, ngôn ngữ học…
- Cái sự học mới vất vả lắm
sao! – Tôi cảm thán.
- Thì Sing là một trong mười
nước bất hạnh nhất thế giới và Việt Nam là một trong mười nước hạnh phúc nhất
thế giới mà em!
Anh cười và nói với tôi…
Việt Nam hạnh phúc lắm đấy mà
em không nhận ra. Cũng biết Việt Nam không sạch, nghèo và không văn minh. Còn
giao thông kém, điện nước tồi, lương lậu thảm hại… nhưng mà tổng kết lại là
hạnh phúc! Điển hình là dân mình sống rất nhàn nhã nhé em, chả phải lo lắng ưu
tư nhiều lắm. Em hãy cứ tưởng tượng em đã lớn rồi và có một gia đình. Ừ thì
lương em ít nhà em không to xe em không đẹp chó nhà em không ngoan... Xời, lặt
vặt. Tin không? Em vẫn cứ hạnh phúc! Chúng ta vẫn cứ hạnh phúc. Chúng ta sáng
đi ăn vào lúc nhiều nước đã làm việc, ra quán nước uống cốc trà đá, xách xe lên
cơ quan, chúng ta làm việc hoặc không làm việc (cái chuyện này không mấy quan
trọng) rồi c ví ra ngoài ăn trưa với bạn bè, nhâm nhi cốc cafe phin nó có chảy
đến sáng mai cũng được, sau đó chúng ta về cơ quan, không làm việc hoặc làm
việc (có ai thèm để ý đâu), thi thoảng nhấc điện thoại lên buôn dưa lê hoặc mở
máy chơi Line. Đến giờ chúng ta xách cặp lên và ra quán bia, ngồi cùng thằng
chiến hữu tỉ tê chuyện vợ con chính trị xã hội bóng đá bóng chuyền bóng bầu
dục…các loại bóng, đến giờ thì về nhà ăn cơm. Buổi tối có thể đọc báo, xem
chưởng dài tập, hoặc ngồi nghe một đĩa nhạc của Phú Quang. Đến giờ thì đi ngủ,
hoặc nếu mất ngủ thì ra ngoài ăn đêm, có cả trăm quán ăn đêm rải khắp các ngõ
ngách của cái thành phố yên bình. Ai bảo Việt Nam không phải một trong mười
nước hạnh phúc nhất thế giới đáng vục mặt vào bát nước canh đến tắt thở.
Và có lần…
Anh ngồi ở bến xe nối các
tuyến bus trong thành phố, anh cứ nghĩ mãi tại sao dân Sing đi lúc nào cũng
nhanh, chạy ầm ầm để bắt bus hoặc tàu điện ngầm, đi làm đến chín giờ tối về là
sớm nhất, ăn ngày một hoặc hai bữa với những cốc cafe Star Bucks sáu đô la, hút
những bao thuốc mười hai đô la và thi thoảng hỏi về giá cổ phiếu ở Nhật lên hay
xuống… Tại sao người ta nhìn nhau xa lạ và dè chừng. Tại sao tài chính, xe cộ,
nhà cửa… ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của Singaporeans đến thế. À, chính vì
thế họ không hạnh phúc! Anh có ước mơ làm tỉ phú, mà thế thì sống ở Việt Nam
hạnh phúc lắm, vì tỉ phú ở nước mình cũng không khó mà, tiền chúng ta mất giá!
Tôi choáng váng nghe anh nói
một hơi dài. Phù, tôi càng hiểu vì sao tôi lại thích Đăng. Anh có những cách
nhìn cuộc sống thật hay. Bầu trời ngày càng nhiều sao hơn, đêm ở Sing dường như
cứ bất tận. Đêm đầu tiên xa nhà, tôi nhất quyết không ngủ, tôi muốn nói chuyện,
bởi với tôi, Đăng cũng là một người bạn.
Và đôi khi một người bạn đã
là quá tuyệt rồi.
Ngày thứ hai
Tôi ngồi trên tàu điện ngầm.
Ipod đang bật bản Trưa vắng của Mỹ Linh, giai điệu êm ả và giọng hát du dương.
Bên cạnh tôi là Đăng, anh đang ngồi lơ đãng. Chúng tôi trên đường lên trường
anh. Buổi chiều anh vẫn phải đi học nên tôi sẽ chơi loanh quanh trong trường
anh để chờ, còn hơn là ngồi nhà một mình. Chúng tôi tạm biệt nhau ở cổng trường
và hẹn cuối chiều sẽ gặp lại nhau ở đây. Tôi được tự do khám phá. Cũng không
phải là quá tệ.
Tôi đi loanh quanh trong
trường. Rộng kinh khủng, phải đến hàng cây số, nếu không có những biển chỉ dẫn
nhất định tôi đã lạc từ lâu rồi. Mệt lòi cả còi. Tôi chọn cách ngồi vào canteen
và mua một thứ đồ uống Nhật Bản, tôi nhâm nhi vị chua chua của nó trong một
buổi chiều nhiều mây. Khi đã cảm thấy đỡ mỏi, tôi đứng lên đi tiếp về phía khu
thể thao.
- Hey!
Tôi giật mình quay lại, ở cái
chốn xa lạ này tôi quen đứa quái nào chứ. Một đứa con gái tóc hung đỏ xoăn tít,
mặc bộ đồ thể thao màu ghi.
- Bạn muốn chơi không? – Nó
nói và chỉ vào sân.
- Chơi gì vậy? – Tôi lúng
túng.
- Bóng ném!
- Tớ không mang đồ, và tớ
cũng chưa chơi cái này bao giờ.
- Không vấn đề, đây là môn
chơi đơn giản mà. Bọn tớ đang thiếu người và nếu rảnh thì chơi cho vui. Cần gì
thay đồ, có phải thi đấu gì quan trọng đâu!
Tôi lúng túng, nửa thích thú
nửa sợ sệt. Như nhiều người, tôi chọn nửa đầu tiên. Quả thật lần đầu tiên tôi
chơi trò này, ở Việt Nam chắc là không có. Tôi bước vào sân, những người chơi
xung quanh đều đang cười nói rất thoải mái, cảm thấy thư giãn sau tiết học căng
thẳng. Cảm giác lo lắng nhanh chóng trôi qua, như trên đường đua, tôi thấy mình
bị cuốn hút. Những tiếng cười sảng khoái, những tiếng hò hét vang động cả không
gian rộng lớn, những cú đập tay chiến thắng. Không quan trọng ngôn ngữ, màu da,
trình độ, chúng tôi chơi một cách hoàn toàn vui vẻ. Một trường học quốc tế có
thể dễ dàng dạy cho ta những điều đó.
Tôi chơi bao lâu không hề
biết, đến khi trận đấu tạm nghỉ. Tôi ngồi ra phía hàng ghế ngoài, lấy tay tự
lau những giọt mồ hôi, thì chợt tôi mới nhìn thấy Đăng, anh đứng từ lúc nào ở
cạnh sân, anh mỉm cười, giơ ở tay lên một chai nước. Tôi chạy như một cơn bão
về phía anh, lấy chai nước mát lạnh từ tay anh.
- Êuuuuuu! Anh đến từ lúc nào
thế, sao anh biết em ở đây?
- Cứ coi như tình cờ đi. Chơi
vui không?
- Dạ vui. Ha ha, lần đầu tiên
em chơi bóng ném đấy! Giỏi không?
- Giỏi – anh bật cười.
Chợt đứa con gái tóc hung rủ
đỏ tiến về phía chúng tôi.
- Dunk! Hey hey how are u
guys today? Want to play?
Hai người nói chuyện một hồi.
Trời ạ, có phải tôi không
biết tiếng anh đâu, Đăng là đội trưởng đội tuyển bóng ném nam của trường. Anh
mới sang có ba tháng thôi mà!
Chai nước rất mát. Chiều đẹp
kinh khủng.
Ngày thứ ba
Không chỉ bóng ném, tôi làm
một loạt chuyện tôi chưa bao giờ từng làm trước đây. Ăn đồ ăn của một chàng
trai nấu này, thực ra anh chỉ tráng trứng và làm món rau trộn cho buổi sáng,
nhưng ngon tuyệt. Buổi chiều đi trượt băng (tôi ngã oai oái) rồi thưởng thức món
tu hài nướng ở một nhà hàng Trung Quốc đông có đến một nghìn người này. Đi xem
vườn thú vào buổi tối này. Cả chuyện ngủ nữa, tôi chưa từng ngủ cùng chàng trai
nào bao giờ! Này! Đừng vội hét lên, Đăng ra sofa ngủ và nhường giường cho tôi,
nhưng cũng là lần đầu tiên tôi như thế. Ban đầu cũng không quen nên khó ngủ,
nhưng rồi vì ngày nào tôi cũng đi chơi đến mệt mới về nên đặt mình cái là rơi
vào thế giới Doremon ngay. Một giấc ngủ ngoan.
Lần đầu tiên tôi thấy tuổi
mười bảy còn nhỏ bé biết bao
Ngày thứ tư
Ít nhất tôi cũng không phụ
công bố mẹ tin tưởng, tôi đi vài trường đại học của Sing để hỏi về học bổng.
Chiều thì đi chợ Bugis mua quà cho lũ bạn. Ngày hôm sau là tôi sẽ về. Và tôi
nói với Đăng đêm cuối cùng trước khi về nhà tôi cũng không muốn ngủ. Anh cười, đưa
tôi ra biển. Tôi đã nghe nhiều về vẻ đẹp của biển Sing nhưng giờ mới tận mắt
nhìn thấy. Những bãi đá thoai thoải trải dài đến cuối trời. Cát mịn màng và
sạch bong đến mát rượi cả chân. Mưa lại bắt đầu rơi xuống êm ả. Người ta nói
nếu hai người cùng thấy mưa ở biển thì nhất định sẽ không bao giờ quên nhau.
Tôi tự mỉm cười. Chúng tôi bỏ dép, đi bộ dọc bờ biển nói chuyện.
- Sao, Sing vui chứ em?
- Vui lắm anh!
- Em sang sống sẽ không thấy
vui thế nữa đâu, vì em đang đi chơi nên thấy thế đó!
- Thật sao, có lẽ thế thật,
có lẽ vì tâm trạng của em đến bây giờ vẫn còn dồn dập quá!
- Mà chuyện về cái vé là thật
sao, bọn quỷ cái cũng nhắng thật đấy!
- Thì anh biết chúng nó rồi
mà!
- Ừ. Đôi khi anh cũng nhớ
phết, em bảo chúng nó thế!
- Haha, vậy thì anh về chơi
đi, mình lại đi ra Nhà Thờ uống trà đá.
Anh im lặng. Rồi nhìn tôi
cười:
- Có chứ. Nhớ Hà Nội lắm,
chịu thế nào được đi lâu. Đất nào giữ được chân mình bằng nơi sinh ra mình. Anh
đã mất thời đại học ở quá xa rồi. Bây giờ chọn Sing để học thạc sĩ cũng có lý
do gần nhà mà
Tôi im lặng, nhưng có cái gì
đấy đập rộn ràng. Tiếp tục bước đi trên cát về phía biển. Tháng tám rồi, Hà Nội
bây giờ là yêu lắm. Bắt đầu có lá. Bắt đầu người ta bắc ghế ra ngồi cửa nhà tán
chuyện. Là những đêm trăng sáng nhất năm gió thổi mát lắm. Sao mà nhớ thế.
Người ta phải đi để mà nhớ.
Thế thì tôi sẽ rời Sing để nhớ Sing, để nhớ biển Sing đêm nay đẹp lắm, và để
nhớ anh. Tôi vừa sống những ngày đẹp nhất của tuổi mười bảy. Có đôi khi người
ta không cần nhắm mắt, mà vẫn thấy mình đang mơ.
Ngay khi đó, máy của Đăng
vang lên bản nhạc chuông I’m a flirt, Đăng nhấc máy. Rồi đưa cho tôi:
- Của em đấy! Vy gọi.
Tôi ngạc nhiên tột độ, nó gọi
cho tôi làm quái gì vào giờ này.
- Alôha. Sao thế mày?
- Mày nên về nhanh… – Giọng
nó vẫn còn run…
Và…
Những ngày phía trước bao giờ
cũng là những ngày dài…Mọi chuyện sẽ ổn, vấn đề là ta phải chờ đợi.
Kỳ 3 : Nắng lên
Rồi trời tối, và thêm rất
nhiều ngày trời sáng
(Bảy ngày cho mãi mãi – Marc
Levy)
Bệnh viện
Tôi bắt chiếc taxi đầu tiên
ngay khi ra khỏi sân bay, nhắc tài xế hãy đi từ Nội Bài về trung tâm chỉ trong
ba mươi phút, bất kể ông ta phóng ra sao. Những dòng người qua lại tấp nập và
vội vã như chạy trốn cơn mưa được báo trước là sắp ập đến. Và mưa. Đèn đường và
xe cộ nhoà đi dưới cửa kính ôtô. Tôi thở rất nhẹ, bấm số Vy.
- Nó sao rồi?
- Tao không rõ lắm, tao vừa
chạy về nhà thay đồ. Lam với Giang đang ở đấy, hình như em Nga cũng mới lên
bệnh viện, mày gọi cho em đi.
Tôi gọi cho Nga, em nói là
Ngân đang ngủ. Tối hôm qua khi cả bọn đang ngồi dịch ở nhà Vân thì đột nhiên
Ngân cảm thấy khó thở, nó yếu dần và ngất trên đường vào viện. Chuẩn đoán của
bác sĩ là con bé bị đột quỵ. Cả đêm qua tôi không chợp mắt được chút nào. Tôi
ngồi nghĩ về Ngân, thế quái nào nó lại bị như thế nhỉ?
Tôi về nhà thả đồ, chào bố mẹ
rồi xin phép vào viện thăm cái Ngân. Vào đến viện, tôi đã thấy cả bốn đứa quỷ
cái ngồi ở cửa bệnh viện nói chuyện, có thêm cả cái Vân, thật sự đến bây giờ
tôi mới tin là chuyện này có thật chứ không phải chúng nó bịa ra để trêu tôi.
- Sao chúng mày ngồi đây?
- Á! Mày đây rồi, oa oa, nhớ
mày quá!!
Cả bốn con nhảy chồm lên ôm
lấy tôi. Tôi cười:
- Được rồi, nói sau. Ngân sao
rồi, sao cả lũ lại ra ngoài ngồi thế này?
- Nó vẫn ngủ. Đang truyền
nước. Bác sĩ bảo để nó nghỉ nên bọn tao ra ngoài, mới lại trong phòng có mẹ nàng
rồi.
- Nhưng mà sao nó lại bị thế
Con Lam nhún vai:
- Nhiễm lạnh thôi, chắc đợt
nào đó nó đi mưa, bị ngấm, liên tục vài ngày là viêm phổi thật ấy chứ. Mày
không nhớ tháng trước mưa suốt đấy thôi.
- Vậy kết quả xét nghiệm thế
nào?
- Bị sốc hô hấp dẫn đến phổi
không bơm kịp oxy lên não và ngất. Nhưng cũng không có vấn đề gì quá nghiêm
trọng. Nghỉ ở viện truyền đến khi khoẻ lên là được.
Tôi thở phào, thế là tốt rồi,
khi con Vy gọi sang thông báo tôi tí nữa rụng tim. Tôi vào trong thăm nó, mấy
đứa bạn tíu tít hỏi thăm chuyện ở Sing, biết kể từ đâu bây giờ! Tôi ghét không
khí của bệnh viện, sợ cái nơi sặc mùi thuốc men này, đúng là chỉ có những vụ
thế này mới lôi tôi vào đây được. Tôi ngồi đến chiều tối, cả bọn quyết định về
nghỉ vì Ngân vẫn tiếp tục ngủ như một con heo, chắc nó mệt quá. Ăn cơm xong cái
Vân sẽ lên trông Ngân tiếp. Tôi cũng đã mệt sau một ngày bay, bây giờ là lúc
dành cho gia đình. Phải về nhà để mở vali lấy quà cho bố mẹ và thằng quỷ Khuê
nữa chứ!
“Rồi trời tối, và ngày hôm
sau lại sáng.”
Mọi thứ tốt
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT