Lý Thiên không cần quay đầu cũng biết người nói là ai, trong số người Thần Long tông có mặt, nhận biết hắn chỉ có duy nhất vị Lâm trưởng lão từng có duyên gặp gỡ vài lần. Lý Thiên mỉm cười xoay người chắp tay với đối phương. Lúc này vì sự xuất hiện của Lý Thiên mà hai bên đã tạm ngừng chiến, phân biệt đứng đối diện nhau.

"Trưởng lão, đã lâu không gặp". 

Thấy Lý Thiên không phủ nhận, Lâm trưởng lão hai mắt hoài nghi nhìn tên đệ tử này, theo lão biết chỉ vài tháng trước hắn còn là một đệ tử mới nhập môn, không biết từ bao giờ đã trở thành một kẻ lão không cách nào nhìn thấu, ngập ngừng giây lát, Lâm trưởng lão mới chần chờ nói:

"Ngươi đã bước vào luyện tâm".

Theo lão đánh giá, con ruồi đánh lén người phe mình nãy giờ, tối thiểu cũng là luyện tâm tầng một, Lý Thiên có thể đơn giản đánh lui đối phương, cho dù trong tình huống bất ngờ thì thấp nhất cũng phải ngang cấp với đối phương, một luyện thể căn bản không cách nào đả thương được luyện tâm. Lý Thiên cũng không dấu giếm, hướng lão nhẹ gật đầu, cái gật đầu bình thường ấy rơi vào mắt Lâm trưởng lão lại khiến lão vô cùng khiếp sợ, lại ẩn chút vui mừng. Mọi người thấy biểu cảm của Lâm trưởng lão liền lắc đầu nhìn nhau, Lý Hiên là người dẫn đội, từ lúc Lý Thiên xuất hiện tới bây giờ hắn vẫn luôn quan sát, hai mắt hắn nheo lại thành đường thẳng có chút hoài nghi nói:

"Hình như ta từng gặp ngươi".

Lý Thiên nhìn vị trung niên này, sự việc chỉ mới mấy tháng, đối phương có thể không nhớ một kẻ tầm thường như hắn, nhưng Lý Thiên có trí nhớ rất tốt, nhìn qua liền nhận ra, hắn chắp tay cười:

"Đệ tử từng tham gia khảo hạch ở Hôn Nguyên Thành".

Lý Hiên nghe xong liền gật đầu, quả thật hắn từng tham gia khảo hạch ở Hôn Nguyên thành, hình như là mấy tháng trước. Vừa nghĩ tới đây hai mắt hắn cũng trở nên khiếp sợ không kém ánh mắt của Lâm trưởng lão, giọng nói khó giữ được bình tĩnh

"Hả, cái gì, ngươi là đệ tử, tốt tốt lắm, Thần Long tông từ lúc nào có đệ tử như ngươi mà ta không hay biết".

Ben kia chỗ người Càn Nguyên Điện, Điền Bất Phục tay nâng Thanh Phong đứng lên, hai mắt tỏ vẻ nghi ngại:

"Ngươi bị đánh bại".

"Không có, chỉ là ta có phần chủ quan mà thôi"

Thanh Phong hai mắt âm u nhìn Lý Thiên, giọng nói lạnh băng cất lên, từ hai tay nổi lên từng đạo lục hoả lan dần khắp nắm tay. Điền Bất Phục thấy thế mới an tâm, nhìn người Thần Long tông trò chuyện không thèm đặt bọn họ vào mắt liền cười lạnh:

"Bọn chúng còn không biết tử kỳ của mình sắp đến, chúng ta cũng không việc gì phải liều mạng, đợi một lát sẽ có biến chuyển, lần này ta muốn toàn bộ đều phải chôn ở đây".

Thành Bình An vốn luôn xảy ra xung đột giữa các gia tộc, nhưng hiếm khi diễn ra một hồi đại chiến quy mô lớn như vậy, khắp thành bất giác trở thành một mối hỗn độn, vệ binh thành đã bị An Bình điều đi hổ trợ chiến đấu, trong thành chỉ còn quan bình tuần phủ, căn bản không cách nào ngăn cản cảnh tượng hỗn loạn đang xảy ra.

Bình An thành vốn tồn tại tam đại gia tộc, nhưng từ sau khi Trần gia xuất hiện luyện thần cảnh, cơ bản đã đè ép bọn họ đến không thở nổi, nhưng cũng chưa đến mức diệt tộc, Trần gia dù sao cũng có nội loạn, Trần Lam khi chưa dẹp yên gia tộc sẽ không chĩa mũi mâu ra ngoài. Trong một phủ trạch ở thành Bắc, từ ngoài nhìn qua vô cùng đơn sơ, nếu không phải trên biển đề hai chữ Lâm Phủ, chắc có lẽ không ai biết đây là Lâm gia, một trong tam đại gia tộc của Bình An thành. 

Khung cảnh bên ngoài có vẻ vẫn chưa ảnh hướng gì tới không khí trong Lâm gia, vẫn là khung cảnh yên bình, các thành viên trong gia tộc như thường lệ, phụ trách công việc hàng ngày của mình. Chỉ duy có đại điện Lâm gia thì trái ngược hoàn toàn, trong căn phòng to lớn đóng kín, vệ binh mặc giáp đỏ canh gác cẩn trọng, trung tâm có một chiếc bàn lớn đã ngồi đầy người, chủ vị là một lão già râu tóc bạc phơ, khí thể trên người khiến cho mọi người trong phòng đều phải cúi đầu, gia chủ Lâm gia, Lâm Chấn Thiên, luyện tâm đỉnh phong, chỉ thiếu một bước có thể bước vào luyện thần cảnh giới. 

"Gia chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao"

Một vị trưởng lão trong tộc, thần tình khổ não hướng Lâm Chấn Thiên nói, giọng nói đầy vẻ bất lực, lời hắn nói chưa dứt đã có trưởng lão khác vỗ bàn đứng lên:

"Chúng ta nên giúp đỡ thành chủ, hạ bệ Trần Lam, Trần gia dưới tay Trần Lam hành sự hống hách, đệ tử chúng ta chết trong tay chúng còn ít sao".

"Không được, Trần Lam thế lớn, hắn đã nhẫn nhịn hơn hai mươi năm, với bản tính gian xảo của hắn, nào có lý không chuẩn bị trước, ngươi chẳng lẽ muốn gia tộc chúng ta lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục sao"

Một trưởng lão khác không cho là đúng lớn tiếng phản bác, lời này có vẻ không hợp với một vài người, lập tức có người cãi lại:

"Hừ, Lâm Vĩnh ngươi từ lúc nào lại nhát gan như thế, chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi đợi, Trần Lam mà thống nhất được Trần gia, thì đầu tiên hắn làm là quét sạch Lâm gia ta đó"

Trong phòng phút chốc đã ồn như cái chợ, tiếng cãi vã, đối chọi vang lên không ngừng, Lâm Chấn Thiên nhịn không được vỗ bàn một cái, khí thế từ người phát ra ép cho mấy trưởng lão đang ồn ào lập tức im lặng. Lúc này lão mới hài lòng, xoay người cười hiền hoà với một thanh niên ngồi bên cạnh đang lén lút cúi đầu không biết làm gì

"Đại nhi, cháu có kiến nghị nào không".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play