Lý Thiên nhìn vị trung niên này, sự việc chỉ mới mấy tháng, đối phương có thể không nhớ một kẻ tầm thường như hắn, nhưng Lý Thiên có trí nhớ rất tốt, nhìn qua liền nhận ra, hắn chắp tay cười:
"Đệ tử từng tham gia khảo hạch ở Hôn Nguyên Thành".
Lý Hiên nghe xong liền gật đầu, quả thật hắn từng tham gia khảo hạch ở Hôn Nguyên thành, hình như là mấy tháng trước. Vừa nghĩ tới đây hai mắt hắn cũng trở nên khiếp sợ không kém ánh mắt của Lâm trưởng lão, giọng nói khó giữ được bình tĩnh
"Hả, cái gì, ngươi là đệ tử, tốt tốt lắm, Thần Long tông từ lúc nào có đệ tử như ngươi mà ta không hay biết".
Ben kia chỗ người Càn Nguyên Điện, Điền Bất Phục tay nâng Thanh Phong đứng lên, hai mắt tỏ vẻ nghi ngại:
"Ngươi bị đánh bại".
"Không có, chỉ là ta có phần chủ quan mà thôi"
Thanh Phong hai mắt âm u nhìn Lý Thiên, giọng nói lạnh băng cất lên, từ hai tay nổi lên từng đạo lục hoả lan dần khắp nắm tay. Điền Bất Phục thấy thế mới an tâm, nhìn người Thần Long tông trò chuyện không thèm đặt bọn họ vào mắt liền cười lạnh:
"Bọn chúng còn không biết tử kỳ của mình sắp đến, chúng ta cũng không việc gì phải liều mạng, đợi một lát sẽ có biến chuyển, lần này ta muốn toàn bộ đều phải chôn ở đây".
Thành Bình An vốn luôn xảy ra xung đột giữa các gia tộc, nhưng hiếm khi diễn ra một hồi đại chiến quy mô lớn như vậy, khắp thành bất giác trở thành một mối hỗn độn, vệ binh thành đã bị An Bình điều đi hổ trợ chiến đấu, trong thành chỉ còn quan bình tuần phủ, căn bản không cách nào ngăn cản cảnh tượng hỗn loạn đang xảy ra.
Bình An thành vốn tồn tại tam đại gia tộc, nhưng từ sau khi Trần gia xuất hiện luyện thần cảnh, cơ bản đã đè ép bọn họ đến không thở nổi, nhưng cũng chưa đến mức diệt tộc, Trần gia dù sao cũng có nội loạn, Trần Lam khi chưa dẹp yên gia tộc sẽ không chĩa mũi mâu ra ngoài. Trong một phủ trạch ở thành Bắc, từ ngoài nhìn qua vô cùng đơn sơ, nếu không phải trên biển đề hai chữ Lâm Phủ, chắc có lẽ không ai biết đây là Lâm gia, một trong tam đại gia tộc của Bình An thành.
Khung cảnh bên ngoài có vẻ vẫn chưa ảnh hướng gì tới không khí trong Lâm gia, vẫn là khung cảnh yên bình, các thành viên trong gia tộc như thường lệ, phụ trách công việc hàng ngày của mình. Chỉ duy có đại điện Lâm gia thì trái ngược hoàn toàn, trong căn phòng to lớn đóng kín, vệ binh mặc giáp đỏ canh gác cẩn trọng, trung tâm có một chiếc bàn lớn đã ngồi đầy người, chủ vị là một lão già râu tóc bạc phơ, khí thể trên người khiến cho mọi người trong phòng đều phải cúi đầu, gia chủ Lâm gia, Lâm Chấn Thiên, luyện tâm đỉnh phong, chỉ thiếu một bước có thể bước vào luyện thần cảnh giới.