"Thiếu gia bên này".

Nghe giọng nói từ đằng xa vọng lại, Trần Triển vội dẫn theo kim ngưu vệ tiến về phía trước, ở đây có vẻ vừa diễn ra một trận chiến, quan cảnh lộn xộn, trên mặt đất còn lưu lại bốn thi thể vừa chết chưa lâu, máu tươi vẫn đang chảy ra nhuộm đỏ mặt đất phía dưới.

"Là lục kiếm, không đúng còn thiếu một người"

Trần Triển nhìn thi thể trên đất, hai mắt đảo quanh tìm kiếm bóng hình quen thuộc nhưng vô vọng, lòng âm thầm lo lắng, đúng lúc này bên tai nghe thấy thấy động tĩnh, phía xa bỗng truyền ra tiếng nổ lớn, Trần Triển quay đầu nhìn cột khói bốc lên trên cao, tức tốc ra lệnh:

"Nhanh, qua đó xem xét"

Trong bóng đêm, đoàn người mặc kim giáp nổi bật, đội hình chỉnh tề bước đi trong đêm, phút chốc liền xuất hiện nơi chiến trường của Lý Thiên. Trần Triển chỉ liếc mắt nhìn hai bóng người va chạm trên không, ánh mắt hắn hoàn toàn đóng vào thân ảnh một cô nương đang ngồi tựa bên một gốc cây. 

Không chần chừ, Trần Triển vội vàng chạy lại đỡ lấy cô nương, tay nâng mặt nàng lên, nhìn gương mặt quen thuộc, lòng mới âm thầm thở phào. Bên kia trận chiến cũng đã đến hồi kết, hắc y nhân sau khi so chiêu thất bại, linh lực tổn thất thảm trọng, đánh tiếp cơ hồ không có phần thắng, chỉ qua vài chiêu hắn liền bị Lý Thiên một trảo xách lên ném mạnh về phía sau, đúng lúc rơi vào chỗ đám người Trần Triển, Trần Triển cũng không bận tâm bóng người đang bay về phía mình ánh mắt không rời cô nương trước mắt, một tay nâng lên vuốt nhẹ trán nàng, nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngủ say kia mà khẽ hôn một cái vào trán nàng.

Trần Bình từ trước đã chắn trước người Trần Triển, một tay tóm lấy hắc y nhân đang bay tới, thuận tay với lấy khăn che mặt của đối phương kéo xuống, mắt tràn đầy sát ý nhìn gương mặt trắng bệch của hắc y nhân đã lộ chân mục thật

"Trần An, quả nhiên là ngươi"

Trần An biết mình rơi vào tay đối thủ khó có đường sống, cắn răng một cái thật mạnh đồng thời mở miệng cười lớn:

"Trần Bình, chúng ta cả đời so đấu, hôm nay ta lại đi trước ngươi một bước, ta không cam tâm, không cam..."

Hắn nói không hết câu đã tắt thở, Trần Bình nhíu mày kiểm tra mạch đập đối phương, thấy đã đoạn khí liền ném ra xa, một bên lắc đầu với Trần Triển đang nhìn mình:

"Hắn phục độc tự sát rồi"

Trần Triển vẻ mặt bình tĩnh cũng không quan tâm, giọng nói bình thản:

"Đáng tiếc, để hắn chết quá dễ dàng. Đúng rồi, vị đi hiệp kia đâu, mau mời lại đây, ta phải bày tỏ lòng cảm ơn của mình"

"Không cần mời, ta ở đây, Trần huynh đệ lại gặp nhau rồi"

Nhìn Lý Thiên xuất hiện không xa phía trước, Trần Triển đầu tiên là bất ngờ sau đó vô cùng vui mừng, nhẹ đặt cô nương trong ngực xuống, đứng dậy ôm quyền, thật tâm cúi đầu hướng về phía Lý Thiên:

"Lý Thiên huynh đệ, lại được huynh đệ giúp đỡ rồi, lần này thật sự giúp ta một đại ân"

Trần Triển thở dài nhìn giai nhân đang ngủ say, ánh mắt vô cùng chân thành nói:

"Lý huynh, nếu hôm nay Nguyệt nhi có chuyện, ta thật không thể tha thứ cho bản thân mình, huynh có yêu cầu gì cứ nói, ta sẽ cố hết sức giúp huynh"

"Không cần"

Lý Thiên lắc đầu, tay cầm một đồng xu búng lên không trung, cười nói:

"Ta nhận tiền công rồi".

Trần Triển ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, Lý Thiên cần hắn giúp, lúc nào hắn cũng sẽ tiếp nhận. Hai người vừa tán gẫu được mấy câu thì phương xa truyền ra dao động linh khí cực đại, Lý thiên thận trọng quay đầu nhìn sau lưng, vẻ mặt ngưng trọng nói:

"Cẩn thận, có người tới, lần này xem ra không ổn rồi"

Trần Triển tuy không nhận ra nhưng tin tưởng lời Lý Thiên hắn quyết đoán ra lệnh:

"Kim ngưu vệ, kết trận"

Hộ vệ giáp vàng, quân lệnh như sơn, kỷ luật như thép, chưa đầy một giây đã xếp trận chỉnh tề, chặt chẽ vây lấy hai người Lý Thiên vào trong. Trận hình vừa hoàn thành thì phương xa xuất hiện vô số bóng người, người xuất hiện đầu tiên cũng rất quen thuộc với hai người Lý thiên. Trần Hưng vừa nhìn thấy thi thể Trần An trên đất, lòng biết kế hoạch thất bại, tức giận trong lòng liền bộc phát:

"Các ngươi giỏi lắm, Trần Triển giết người trong tộc, ngươi biết gia quy là gì không"

Trần Triển nhìn Trần Hưng, hai mắt như tóe lửa, tách ra hộ vệ cười lạnh:

"Trần Hưng, việc ngươi làm đừng tưởng chúng ta là người mù mà không hay biết"

"Hừ"

Phương xa xuất hiện một âm thanh chấn động, một chữ phát ra mang theo uy áp vô cùng, kim ngưu vệ xếp trận cũng bị chữ này chấn cho thổ huyết ngã lăn ra đất, Trần Triển được Trần Bình bảo vệ cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, ngay cả đứng cũng không vững. Trần Bình chặn trước người Trần Triển là thảm nhất, trực tiếp hứng chịu uy của đối phương, dù hắn là luyện tâm cùng không cách nào đứng vững, quỳ một gối xuống đất ôm ngực thở dốc. Toán người Trần Triển chỉ có Lý Thiên vẫn bình thản, nhưng trên trán cũng đã lấm tấm mồ hôi

Trần Triển khó khăn ngước mắt nhìn trung niên nhân bước ra trong bóng tối, nhăn mặt tức giận quát lên:

"Trần Lam, ra tay với tiểu bối bọn ta thì uy phong gì"

"Tiểu tử, dám gọi thẳng tên gia chủ, đúng là không có phép tắc, hôm nay ta phải dạy bảo lại ngươi"

Trần Lam nhìn Trần Triển mắt nổi sát ý, hôm nay đã quyết định xé rách da mặt, hắn cũng không cần phải cố kỵ gì nữa, vừa định ra tay thì hai mắt bỗng chuyển sang nhìn về một hướng, ở đó cũng có nhiều bóng người bước ra, người còn chưa thấy thì một kim sắc quang mang đã phóng về phía Trần Lam, nhìn kim sắc hình trăng khuyết kia bắn đến, Trần Lam cũng không còn bộ dạng ung dung được nữa, tay trên không vẽ ra một hình tròn lam sắc, thủy nguyên tố thiên địa hình thành từng điểm tinh quang sáng lấp lánh, các điểm tinh quang này dần tụ tập lại hình thành nên một vách tường bằng nước che trước người Trần Lam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play