"Đấu giá sư hôm nay không ngờ là Bồ đại sư, vật phẩm hôm nay xem ra không tầm thường rồi"
Trần Triển ngồi bên cạnh nhìn lão già đang ở trung tâm trường đấu giá với vẻ ngưng trọng, xem ra ông lão này có địa vị không kém trong đây, Lý Thiên cười nhìn hắn hỏi:
"Không hẳn, Thương Hương các có một quy định, mỗi lần đấu giá các vật phẩm đặc biệt đều được giữ kín, nhưng chúng ta có thể thông qua đấu giá sư để đoán ra độ quý báu của báu vật áp trục này"
Trần Triển lắc đầu giải thích, Lý Thiên chợt hiểu âm thầm gật đầu, lúc này Bồ đại sư sau khi chấp tay chào mọi người, lão ngẩng đầu, hai mắt bắn ra tinh quang, như cười như không nói:
"lão phu muốn nhắc nhở mọi người một chút. Quy củ hội đấu giá, mọi người đều đã biết, nếu có người nào đui mù, muốn gây chuyện ngay Thương Hương các ta, ta dám đảm bảo kẻ đó sẽ biết cảm giác thế nào là sống không bằng chết"
Từng lời của Bồ đại sư như đòn giáng mạnh vào ý xấu trong lòng vô số người có mặt, câu nói tràn đầy hàm ý kia làm toàn trường bỗng im lặng bất ngờ, Lý Thiên không có ý gây sự cũng không để tâm lời nói kia.
"Ta thấy trong đây hẳn có không ít luyện tâm cảnh, Bồ đại sư này hẳn phải là cường giả luyện tâm đỉnh phong, lời nói mới có lực chấn nhiếp như thế"
"Trần Hưng thiếu gia đúng không hổ danh người thừa kế của Trần gia ra tay thật phóng khoáng, lão Mã ta cũng không thể thua kém được, ba mươi linh thạch trung phẩm"
Nhưng rất nhanh có tiếng nói phá vỡ sự im lặng, lần này vẫn là truyền ra từ một phòng khách quý khác, người nói là một lão nhân có ba chùm râu mọc ra hai bên má hợp với dưới cầm thành một hình tám giác khá lạ mắt. Trần Hưng liếc mắt nhìn kẻ vừa phá đám mình, khi nhìn rõ hình dáng đối phương hắn liền mở miệng trêu chọc
"Mã Tam Ngoan, ta nghe nói ngươi mới vừa bước vào luyện tâm, sao lại muốn một môn võ kỹ siêu phàm cấp như thế, không có tiền mua linh cấp võ kỹ sao, cần thiếu gia ta cho mượn tiền không, còn đồ của thiếu gia chưa tới phiên ngươi, năm mươi trung phẩm linh thạch".
Mã Tam Ngoan bị chọc giận, đưa tay vuốt cằm không ngờ bức đứt vài cộng râu, nhưng cũng không tiếp tục lên tiếng, đổi lấy tên Trần Hưng kia càng cười lớn không ngừng. Lý Thiên nghe thấy cái tên Trần Hưng này hơi quen nhưng không biết từ nơi nào nghe được, hắn để ý thấy vẻ mặt Trần Triển bên cạnh khi vừa nghe giọng tên Trần Hưng vang lên liền biến sắc, bây giờ càng thêm đen, chỉ nghe hắn nghiến răng ken két
"Trần Hưng tên bại gia tử này dám mang năm mươi linh thạch trung phẩm đi mua một môn siêu phàm cấp võ kỹ"